Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 6: Vừa hôn vừa sờ



Editor: Hepc

Trên môi rơi xuống một mảnh ấm áp.

Toàn thân Quyền Sơ Nhược cứng đờ, tứ chi chết lặng giống như người bị ma chú (ý là toàn thân bị bùa phép làm cho cứng đờ). Cô nâng tầm mắt lên, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông.

Răng môi bị anh cạy ra, một cái gì đó mềm mại ấm nóng tiến vào trong miệng. Đại não Quyền Sơ Nhược hỗn độn lần nữa, cô ngừng hô hấp một hơi, trong nháy mắt mới hiểu được đó là đầu lưỡi của anh.

Miệng lưỡi quấn lấy nhau.

Sắc mặt Quyền Sơ Nhược đại biến, đưa tay phải ra đẩy anh, nhưng thân thể cô bị giam cầm ở trong lòng người đàn ông, căn bản không cách nào nhúc nhích. Loại thân mật trao đổi nước miếng này, cô không thể chịu nổi, trong lòng cô phát run, thân thể nổi lên da gà.

Lục Cảnh Hanh!

Đáy lòng cô mắng, nhưng trong cổ họng lại không phát ra được một nửa âm thanh.

Lục Cảnh Hanh nổi giận làm càn khuấy đảo trong miệng cô, hoàn toàn không cho cô bất kỳ giãy giụa hoặc là cơ hội nói chuyện nào!

Loại cảm giác bị người khác xâm phạm làm sụp đổ này, khiến lửa giận trong lòng Quyền Sơ Nhược dần dần bốc lên, đôi mắt đen dâng lên ngọn lửa có thể giết người!

Ngón tay người đàn ông khẽ nâng, dễ dàng kìm chặc cằm cô, ngăn lại động tác muốn đóng chặc hàm răng của cô. Đôi mắt anh thâm thúy sâu sắc, rơi vào trong hai mắt đang phẫn hận của cô, đã sớm bị ngàn đao bầm thây.

Quyền Sơ Nhược tức giận toàn thân khẽ run, nhưng bởi vì tay chân bị trói buộc mà cũng không có khoảng trống. Cô muốn hô hấp, chung quanh đều là hơi thở lạnh giá của người đàn ông, mùi vị này càng làm đầu quả tim cô co rúc lại.

Đầu lưỡi truyền đến một hồi đau nhói, Quyền Sơ Nhược cau mày nén giận, đôi mắt càng thêm oán hận. Anh đây là muốn ăn thịt người sao?

Hai mắt Lục Cảnh Hanh lóe sáng, đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi của cô, ngay tại thời điểm cô cho là có cơ hội, anh lại một lần nữa xâm nhập đầu lưỡi vào, ôm lấy cô, mút cái lưỡi thỏa thích.

"Ưmh!"

Quyền Sơ Nhược không thể nhịn được nữa, chỉ có duy nhất tay trái là cử động được. Cô vung tay lên công kích bất ngờ gương mặt tuấn tú của anh, khắc kia móng tay đến gần gương mặt người đàn ông, đột nhiên bị anh đè lại.

"Động tác thô bạo cũng không hay."

Đột nhiên Lục Cảnh Hanh ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú chống đỡ ở chóp mũi của cô, thở ra toàn bộ khí nóng trên gương mặt của cô, "Cho em ba giây hô hấp."

"......"

Đầu Quyền Sơ Nhược trống rỗng, bởi vì lời anh nói, lộ ra ánh mắt u mê.

Tình huống thế nào? Cô hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa.

Người đàn ông này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh!

Lúc này cô cứng ngắc ngẩng mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm trên mặt của anh, hiếm khi hiện ra một vẻ bối rối. Môi Lục Cảnh Hanh khẽ mím, đưa tay lấy mắt kiếng trên mặt cô xuống, tiện tay nhét vào bên cạnh.

Thiếu mắt kiếng che giấu, đôi mắt Quyền Sơ Nhược ướt át thu vào đáy mắt anh, gương mặt anh tuấn tú mỉm cười, nhìn cô bởi vì tức giận mà sắc mặt xanh mét, cũng không có nửa điểm thỏa hiệp.

"Hô hấp đã đủ rồi." Lục Cảnh Hanh cười hỏi, trong con mắt kinh ngạc của cô, lần nữa cúi đầu hôn môi cô.

Lại một lần nữa bị hôn, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn giận dữ!

Con mẹ nó, đây là tình huống như thế nào?!

Lưng vẫn chống đỡ ở trên tường, người ở phía trước không ngừng đè ép, Quyền Sơ Nhược tức giận chân mày nhíu chặc. Bởi vì lực độ ma sát sau  lưng cô rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Lồng ngực vững chắc của người đàn ông đè ở trước người cô, cách lớp quần áo mỏng manh, rất dễ dàng là có thể chạm tới địa phương nhạy cảm của nhau. Sắc mặt Quyền Sơ Nhược trở nên hồng, một chỗ nào đó trước ngực từ từ nóng lên.

Loại trạng thái này tuyệt đối không thể kéo dài nữa.

Lục Cảnh Hanh không nhìn thấy ánh mắt cô biến hóa, hôn trằn trọc trên môi cô, động tác từ từ thay đổi dịu dàng lại. Bàn tay của anh hoạt động một chút, dọc theo đường cong thân thể Quyền Sơ Nhược, từ từ đi xuống.

Loại không chút kiêng kỵ này, hoàn toàn khơi lên lửa giận của Quyền Sơ Nhược. Cô thừa dịp người đàn ông buôn lỏng cuộn đầu gối lên, đá tới bụng của anh!

"Ah ——"

Tuy nhiên phản ứng Lục Cảnh Hanh nhạy bén, anh chỉ lo hôn lưỡi, thời điểm chờ anh đưa tay ngăn cản thì hơi trễ. Cho nên đầu gối Quyền Sơ Nhược đá trúng vào bụng của anh.

Bất quá may mắn anh ngăn cản ở dưới, cho nên chỉ đụng vào bụng.

Vốn là Quyền Sơ Nhược lên gối, là hướng dưới bụng của anh đụng vào trước bộ vị.

"Em muốn làm gì?" Mày kiếm Lục Cảnh Hanh nhẹ chau lại, lòng bàn tay đảo ngược bao trùm đầu gối cô đang đánh tới, "Đối với ông xã mình mà em xuống tay ác như vậy, nếu đụng trúng làm tôi bất lực, thì em có lợi sao?"

Quyền Sơ Nhược cười lạnh, hất anh ra, hai chân đứng vững lại, ánh mắt lẫm liệt: "Lục Cảnh Hanh, đây là anh tự tìm." 

"Chà chà!"

Một tay Lục Cảnh Hanh chống đỡ ở trên tường, thân hình cao lớn vẫn bao phủ cô như cũ, "Thế nào là tôi tự tìm? Đừng quên, tối nay là em thất hẹn trước, tôi chỉ hôn em một chút, có cần phải làm như thế không?"

"Hôn một chút?" Ánh mắt Quyền Sơ Nhược nén giận nói: "Anh chỉ hôn có một cái sao?"

Không chỉ là hôn, mà còn vừa hôn vừa sờ.

Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm cô tức giận, môi mỏng nâng lên nụ cười, "Không phải sao? Vậy em nói, tôi hôn mấy cái?"

"......"

Giọng nói giễu cợt của người đàn ông, Quyền Sơ Nhược thu lại lửa giận ở trong lòng, cả người chậm rãi trấn định lại. Cô nhếch mày, ánh mắt nhìn về phía anh yên lặng: "Lục Cảnh Hanh, anh muốn vi ước (làm trái với điều ước)? Vẫn là muốn sớm một chút giải trừ hiệp nghị?!"

"Tức giận à?" Người đàn ông cúi mặt xuống, lại thấy Quyền Sơ Nhược lắc mình né tránh, kéo cự ly ra xa với anh.

Động tác của cô khiến trái tim anh thoáng chốc khó chịu!

Tránh cái gì?

Môi Lục Cảnh Hanh mím nhẹ, hai mắt thâm thúy không nhìn ra vui buồn, "Tối nay em thất hẹn trước, là chính anh phí sức giúp em chu toàn việc trong nhà, bằng không bây giờ em sớm đã bị gọi về nhà gặng hỏi đó."

Tạm dừng, anh xoay người, mặt đối mặt nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược, nói: "Còn nữa, đừng nói dối tôi!"

Mày kiếm Lục Cảnh Hanh nhíu chặt, mới vừa rồi ánh mắt còn ấm áp, lúc này âm trầm xuống, "Trong hiệp nghị chúng ta viết rõ ràng, đối phương phải phối hợp diễn trò nghĩa vụ với nhau, mặc dù tối nay em vi ước, nhưng tôi cũng không muốn so đo với em, chuyện này coi như xong đi."

Dứt lời, người đàn ông ưu nhã xoay người, đi vào phòng tắm tắm.

Mẹ nó!

Mắt thấy anh đóng cửa phòng tắm, Quyền Sơ Nhược tức thiếu chút nữa xông vào chửi ầm lên!

Cô làm luật sư mỗi ngày phải lên tòa án, thế nhưng không có nói lại cái người mở ngân hàng này hay sao?!

Lục Cảnh Hanh lảm nhảm nguỵ biện, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn không tìm được cơ hội mở miệng, kết quả cuối cùng, ngược lại biến thành cô cố tình gây sự?!

Sáng ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược đi tới phòng luật sư, tất cả mọi người phát giác cảm xúc của cô có cái gì không đúng. 

"Chị Quyền."

Trợ lý gõ nhẹ mở cửa ra, thận trọng hỏi cô: "Chị muốn uống cà phê không?"

"Ừ." Nửa người trên Quyền Sơ Nhược dựa vào ghế xoay, trầm thấp đáp lời.

Tô Văn vốn là đối tượng được mọi người ủy thác, đi vào thăm dò một chút thật hư, kết quả thấy mặt cô lo lắng lập tức xoay người rời đi.

Chị Quyền chỉ có đấu thua kiện cáo mới có vẻ mặt đó, mọi người thấy như thế, tất cả đều chủ động tự giác lên tinh thần, chỉ sợ làm việc phạm sai lầm, bị coi như là nơi trút giận!

Tối hôm qua cơ hồ không có chợp mắt, môi Quyền Sơ Nhược hơi mím, lửa giận trong lòng vẫn còn tồn tại.

Ban đầu quyết định ký hiệp nghị với Lục Cảnh Hanh, cô không hề phát giác người đàn ông này thế nhưng không biết xấu hổ như thế?! Một năm này, anh và cô ở chung coi như hòa hợp, nhưng chuyện tối ngày hôm qua, phải để cho cô cân nhắc người đàn ông này lần nữa!

Xem ra, anh không chỉ có thể diễn trò, còn hèn hạ vô sỉ!

Phiền não giơ tay lên, Quyền Sơ Nhược soi gương, cầm giấy lên khăn lau miệng lần nữa. Từ tối hôm qua đến sáng nay, cô chà răng ít nhất năm lần, còn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên!

Tối hôm qua lưỡi anh nóng bỏng, ở trong miệng cô khuấy đảo cái loại cảm giác này... Cảm giác, giống như nhựa cao su cường lực, dính vào trong tim tẩy rửa làm sao cũng không hết!

Vừa được ba mươi tuổi, vẫn lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược cùng đàn ông dây dưa như thế này. Cho dù là Liêu Phàm, nhiều nhất chỉ là ôm ấp cô, cũng không mang bất kỳ ý nghĩa tình dục nào, chỉ là anh trai lớn yêu mến ôm ấp đối với em gái nhỏ.

Nhớ tới Liêu Phàm, trong nháy mắt ánh mắt Quyền Sơ Nhược ảm đạm xuống. Đúng vậy, anh ấy và cô quen biết nhiều năm như vậy, anh ấy thậm chí chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào đối với cô.

Không thể nghĩ, nghĩ tới những chuyện này, tâm Quyền Sơ Nhược sẽ loạn như ma.

Cô mở máy vi tính ra, bắt đầu tra xét hồ sơ, toàn tâm vùi đầu mình vào trong công việc.

Mới vừa thanh nhàn hai ngày, thì có vụ án tìm tới cửa. Quyền Sơ Nhược mừng rỡ đồng thời trái tim cũng thoáng nhàn nhạt mệt mỏi. Mặc dù bề ngoài cô mạnh mẽ, nhưng thân thể dù sao cũng là máu thịt, thần kinh căng thẳng quanh năm, làm sao có thể không mệt?

Hai ngày nay bận bịu, cô không có thời gian đi xem Liêu Phàm. Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, cô gọi điện thoại qua, y tá trong bệnh viện lại nói cho cô biết, thủ trưởng Liêu sáng nay đã xuất viện.

Quyền Sơ Nhược sững sờ để điện thoại xuống, ánh mắt là một mảnh mất mác. Nằm viện không nói cho cô, xuất viện cũng không nói cho cô biết, trong lòng anh quân đội vĩnh viễn đứng thứ nhất, tiếp theo là con gái cùng người nhà.

Còn cô xếp hạng thứ mấy?

Hay là, trong lòng anh ấy vốn không có vị trí cho cô.

Cầm điện thoại di động trong tay, Quyền Sơ Nhược cũng không bấm số. Cô trầm mặt bỏ qua, trong lòng là tư vị chua xót.

Tại sao, mỗi lần đều là cô chủ động gọi điện thoại cho anh ấy?

Gần tối, Quyền Sơ Nhược đi ra phòng luật sư. Đèn chung quanh từ từ sáng lên, đan xen hợp lí. Cô mở cửa xe ngồi vào đôi tay khoác lên trên tay lái, khẽ mất hồn.

Ban đầu cô nhức đầu vì chọn địa điểm làm văn phòng, tòa nhà lầu nhỏ là cô thích nhất, nhưng bởi vì có thể trở thành văn phòng quân đội, cho nên chậm chạp không bàn luận nữa. Đang lúc cô muốn buông tay, định thay đổi chỗ khác, thế nhưng anh ấy báo là nhà lầu này có thể cho thuê.

Sau đó Quyền Sơ Nhược mới biết đầu đuôi câu chuyện, cô biết nhất định là có người giúp cô.

Mặc dù Liêu Phàm chưa từng nhắc qua, nhưng cô biết là anh ấy.

Từ năm lên năm tuổi, trong hơn hai mươi năm này, thời điểm cô không muốn dựa vào cha mẹ, đều là Liêu Phàm vụng trộm giúp cô!

Nếu nhiều năm như vậy đều săn sóc cô, nhưng vì cái gì mỗi lần gặp mặt, anh ấy luôn là một bộ dáng lạnh nhạt xa cách?

Liêu Phàm, anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì?!

Ánh mắt Quyền Sơ Nhược thu lại, trầm mặt nổ máy. Cô luôn là suy đoán tim của anh ấy, thời điểm mỗi lần cô cho là có thể chạm được anh ấy, anh ấy lại kiên quyết xoay người, chỉ để bóng lưng lại cho cô!

Lái xe về đến nhà, Quyền Sơ Nhược do dự một chút, vẫn là phải mở cửa xe. Nếu như cô chợt đi về nhà ở, chỉ làm ba mẹ suy đoán, nếu là diễn trò, vậy thì diễn đến cùng đi. 

Quyền Sơ Nhược cúi đầu đi vào trong, cũng không có thấy ở sau lưng cô cách đó không xa, có chiếc xe Jeep quân dụng đang đậu. 

Bên cạnh thân có bóng người tới gần, Quyền Sơ Nhược theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào ánh mắt thâm thúy của người đàn ông.

"Thật rất ăn ý." Trong tay Lục Cảnh Hanh nắm chìa khóa xe, cười nhìn cô.

Gặp được anh, Quyền Sơ Nhược sẽ nhớ tới một màn tối hôm qua. Cô nhếch môi, không muốn phản ứng tới.

"Bà xã." Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác cổ tay đang căng thẳng, Lục Cảnh Hanh nhanh chóng giang hai cánh tay, ôm cô vào trong ngực.

"Buông tay!"

Người trong ngực tức giận, Lục Cảnh Hanh cúi đầu, môi mỏng che ở bên tai của cô, nói: "Đừng động, mẹ tôi phái xe tới đang ở sau lưng chúng ta, em không muốn gây ra phiền toái chứ."

Quyền Sơ Nhược giãy giụa thoáng chốc thu lại động tác ánh mắt cô mơ hồ thấy chiếc xe hơi màu đen, vì để tránh cho rước họa vào thân, chỉ có thể dựa vào trong ngực anh.

"Chúng ta vào nhà."

Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, môi mỏng thuận thế khẽ hôn bên má cô. Nụ hôn này, coi như là chuồn chuồn lướt nước, nhưng động tác bọn họ phối hợp ôm nhau, lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ân ái.

Quyền Sơ Nhược quay đầu đi, bản năng né tránh đụng vào anh.

Cô chán ghét, Lục Cảnh Hanh thấy rõ ràng, gương mặt tuấn tú anh chứa đựng ý cười, dịu dàng mà lưu luyến.

Người đàn ông nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy lướt qua chiếc kia xe Jeep quân đội đối diện, môi mỏng nâng lên độ cong.

Chiếc xe kia rất dễ nhận ra, tuy chỉ nhìn một lần, anh cũng biết là ai!

Nếu là diễn trò, Quyền Sơ Nhược cũng tận lực phối hợp. Cô nghĩ nên diễn cũng diễn đã xong, đưa tay kéo cánh tay của anh, đi nhanh vào cửa.

Tiếp tục đứng ở chỗ này, căn cứ tài biểu diễn thiên phú của Lục Cảnh Hanh, không biết còn có thể như thế nào? Quyền Sơ Nhược xoay người, nụ cười ở khóe miệng lập tức biến mất, cô mặt lạnh cất bước, đi vào cửa lầu.

Đối diện trong xe Jeep quân đội, ngón tay người đàn ông đặt ở cửa xe cứng ngắc thu về.

"Khụ khụ ——"

Mu bàn tay Liêu Phàm chống đỡ ở trên môi, gương mặt tuấn tú núp ở trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.

Nhân viên bảo vệ khẽ nghiêng người, liếc qua ôm hộp giữ nhiệt trong ngực, hỏi một câu: "Thủ trưởng, ngài......"

"Trở về thôi." Liêu Phàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng không có thay đổi gì.

Tài xế không dám chất vấn, nói: "Vâng"

Nổ máy, nhân viên bảo vệ chán nản lắc đầu một cái. Rõ ràng sáng nay xuất viện phải đi siêu thị mua tài liệu, về nhà lại rửa rau lại nấu canh, lần đầu tiên nhìn thấy thủ trưởng xuống bếp, làm sao đợi một canh giờ có thể nói đi là đi à?!

Dùng xong cơm tối, Lục Cảnh Hanh tắm xong ra ngoài, ngồi ở trên giường phòng ngủ xem ti vi. Quyền Sơ Nhược ngồi ở trước gương trang điểm, đang nhìn chằm chằm Laptop tra tài liệu.

Bình thường ở nhà, cô cũng tập trung toàn bộ tinh thần hướng về phía công việc. Hai tay Lục Cảnh Hanh ôm vai, nhíu mày hình như có không vui.

Chỉ là một luật sư có cần bận rộn như vậy không?

"Bà xã, chúng ta ngủ đi."

Người đàn ông cười tủm tỉm mở miệng, tấm gương mặt tuấn tú rất đáng đánh đòn!

Quyền Sơ Nhược tắt máy vi tính, cũng không có phản ứng đến anh, đi mở tủ ra từ bên trong tìm ra một cái túi.

Cô ôm túi đi tới phòng khách, sửa sang lại sạch sẽ trên mặt đất, bắt đầu dựng lều trại.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Quyền Sơ Nhược cảm thấy, cô không bao giờ có thể cùng anh ngủ trên một cái giường nữa. Hơn nữa khóe miệng anh cười hả hê, để cho cô có loại kích động muốn đánh người!

Nếu như bản thân cô là kim bài luật sư (ý là luật sư giỏi), bởi vì cố sự đả thương người mà bị tội, rốt cuộc vẫn là làm không được!

Lục Cảnh Hanh đi ra theo, thấy cô mở đồ ra, khóe mắt trầm xuống, "Em ở đây làm gì?"

Dựng lều trại chẳng lẽ chưa từng thấy qua sao?

Động tác Quyền Sơ Nhược thuần thục nối được giá đỡ, công phu rất nhanh liền chống được lều lên. Trước kia đi học cô thường đi cắm trại, hơn nữa Liêu Phàm chỉ cô một lần, cô càng thêm nóng lòng vận động.

"Một tuần sửa sang, anh chỉ còn lại hai ngày cuối cùng." Quyền Sơ Nhược làm xong lều sau đó mới xoay người nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, cảnh cáo nói: "Hai ngày sau, cái nhà này phải khôi phục nguyên dạng."

Trải chăn đệm ra Quyền Sơ Nhược khom lưng chui vào lều cầm khóa kéo kéo lên.

Ánh mắt của cô lạnh nhạt thờ ơ, Quyền Sơ Nhược đã khôi phục lại như xưa. Lục Cảnh Hanh tựa vào cạnh cửa, nhìn lều vải đôi mắt từ từ lo lắng.