[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Chương 29: Gương vỡ lại lành



Ký ức cuối cùng sót lại trong tâm trí của Lam Sơn ở nơi con hẻm vắng vẻ hiu quạnh kia chính là hình ảnh Cốc Khiếu Thiên mặt mũi trắng nhạt chạy đến chỗ của cậu, không nói nửa lời liền ôm lấy cậu trên tay rồi mang đi.

Khi tỉnh lại, Lam Sơn vẫn còn mơ mơ màng màng chưa thật sự nhận thức rõ, vì thuốc mê còn chưa tan hết. Hé mắt nhìn một chút, mọi vật cứ ảo ảo cho nên cậu lại nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi thật lâu.

Thích Hạ với Tống Dĩ Khang đứng bên ngoài phòng bệnh, một bên hung hăng trừng mắt, một bên lại hối lỗi cúi gằm mặt.

" Làm sao hai người lại đến nơi như vậy hả?"

Tống Dĩ Khang hơi ngước mắt lên nhìn Thích Hạ, sau đó liền cúi xuống:

" Vì bọn em chỉ định đến đó nghe nhạc, uống nước ngọt thôi. Không ngờ Lam Sơn bảo buồn phiền đủ thứ nên gọi rượu lên uống. Cậu ấy uống quá nhiều nên ngủ một giấc, còn em nhìn thấy người khác gặp nạn liền ra tay cứu giúp."

Thích Hạ trước giờ luôn là một người rất máu lạnh. Nếu như chuyện không phải liên quan đến mình thì anh liền không giúp đỡ, tránh rước họa vào thân. Giống như hồi Quách Mạch An bị bắt cóc cũng vậy, vốn Tống Dĩ Khang không để Mãn Đông đi theo vì sợ cậu ấy gặp nguy hiểm chung, nhưng anh thì khác.

Nghe Mãn Đông biết võ, anh liền bảo cậu đi theo, giúp ích được thì cứ đi. Còn nếu ăn hại thì anh tuyệt đối cho ở nhà.

Tiếc là Tống Dĩ Khang kia tình người bao la, thấy kẻ hoạn nạn liền giúp hết mình mà không cần biết số phận của mình sẽ ra sao. Điều này cũng tốt nhưng...đôi khi mình phải hy sinh một chút.

" Haiz, sau đó Tiểu Lam bảo cậu mang người kia đi đến bệnh viện à?"

Tống Dĩ Khang bất đắc dĩ gật đầu, " Em cứ nghĩ cậu ta biết võ thật, không ngờ..."

" Haiz..." Thích Hạ lần nữa thở dài.

Anh chỉ lo lắng khi mà Cốc Khiếu Thiên ra khỏi phòng bệnh thì sẽ dùng bộ mặt gì để nhìn hai người bọn họ đây, rồi sẽ áp dụng hình phạt gì đối với bọn họ đây chứ?

Ôi hai tên nhóc lắm chuyện này!!!

Thích Hạ ngửa cổ thở dài một tiếng, sau đó liền nghe tiếng mở cửa phòng. Đầu quay lại mà mặt mũi trắng bệch, anh ho khan một tiếng, hướng tới Cốc Khiếu Thiên, hỏi:

" Tiểu Lam thế nào rồi ạ?"

Cốc Khiếu Thiên đến bây giờ mới hoàn hồn lại được, trong lòng cũng đã thôi gợn sóng lăn tăn. Y trưng ra bộ mặt lãnh khốc khiến ai nhìn vào cũng chỉ muốn cụp đuôi chạy trốn.

Ngồi xuống ghế, Cốc Khiếu Thiên vắt tréo chân, " Nói lại những gì hai cậu vừa nói cho tôi."

Thích Hạ liếc nhìn Tống Dĩ Khang, Tống Dĩ Khang cũng nhìn qua anh cầu cứu, một hồi sau thì hai người cùng bổ sung cho nhau trong câu chuyện kể. Mỗi người một câu, thế là cũng xong câu chuyện.

Cốc Khiếu Thiên âm trầm thở ra một tiếng:

" Henry, cậu có biết thân phận của cậu mà lộ trên mặt báo thì nó ảnh hưởng thế nào hay không? Trước đây cậu chưa từng dính scandal nào cả, bây giờ cậu chán hình tượng trong sạch ngoan hiền rồi đúng hay không?"

Tống Dĩ Khang nghe đến chữ cuối cùng mà vẫn lạnh sống lưng không dứt. Cậu nuốt khan một ngụm, sau đó cúi đầu nhận lỗi:

" Chuyện lần này cháu đã sai, mong chủ tịch bỏ qua. Cháu đảm bảo lần sau sẽ không như thế nữa."

" Nghe bảo là cậu cũng giúp được người nào đó gặp nạn?"

" Vâng." Tống Dĩ Khang gật gật, " Người đó nằm ở phòng 304."

Cốc Khiếu Thiên thoáng ngước mắt nhìn cậu, sau đó thì bị một bóng dáng khác dời sự chú ý. Phía phòng bệnh bên kia thấp thoáng thân người của Lưu Tuấn Minh.

Cả ba người đều đồng loạt nhìn qua phía đó mà không khỏi kinh ngạc.

" Lưu Tuấn Minh? Sao cậu lại bước ra từ phòng bệnh?" Thích Hạ là người đầu tiên mở lời.

Lưu Tuấn Minh bình thản bước đến, chào cả ba người rồi nhàn nhạt đáp:

" Thật trùng hợp, khi nãy người của bệnh viện có gọi đến cho tôi, bảo người nhà của tôi bị thương."

" Người nhà sao?"

" Phải, là người nằm ở phòng 304."

304?

Tống Dĩ Khang chớp chớp mắt, " Ơ? Đó là người mà tôi cứu ở trong bar đó. Không lẽ...đó là người nhà của anh? Em trai anh sao?"

Lưu Tuấn Minh nghiêng mặt nhìn Tống Dĩ Khang, khóe môi cong lên, vô cùng mừng rỡ:

" Cảm ơn cậu, hóa ra người giúp em ấy lại là ca sĩ Tống."

" Tôi á...khụ..." Tống Dĩ Khang cười cười.

Cốc Khiếu Thiên lúc này đứng dậy, hướng đến Lưu Tuấn Minh mà nói:

" Dẫn tôi đi thăm người nhà của cậu một chút."

Cả bốn người sau đó quay gót hướng đến phòng bệnh 304. Mở cửa bước vào, mọi người đều nhìn thấy trên giường bệnh là một nam nhân gương mặt thuần túy ngây ngô, nửa điểm xấu xa toan tính cũng không có. Làn da trắng nhạt giống như trong suốt vậy, hàng mi khép lại thật chặt, lâu lâu lại run lên.

Lưu Tuấn Minh khi nhìn nam nhân đấy, ánh mắt của anh thực trìu mến và dịu dàng. Bước đến bên giường bệnh, anh chạm vào tay của nam nhân kia, thấp giọng nói:

" Hạo Hạo."

Nam nhân được gọi Hạo Hạo khẽ mở mắt nhìn xung quanh. Môi mấp máy tên của Lưu Tuấn Minh. Khi hai người họ nhìn nhau đều khiến cho ba người còn lại trong phòng phải ngẩn ngơ suy đoán.

Đỡ Hạo Hạo ngồi dậy rồi, Lưu Tuấn Minh liền cười ấm áp:

" Đây là Hạo Hạo, tên tôi thường gọi em ấy. Em ấy...là người yêu của tôi."

Ách.

Thích Hạ với Tống Dĩ Khang đứng phía sau một trận liếc nhìn nhau, đã hiểu ra được mọi chuyện. Cốc Khiếu Thiên cũng không quá ngạc nhiên với điều này, y chỉ thấy mình đã có lý do để bảo mèo nhỏ không cần ghen tuông nữa.

Liếc nhìn nam nhân trên giường bệnh, y lãnh đạm mỉm cười:

" Tôi là Cốc Khiếu Thiên, chủ tịch công ty giải trí CK."

Sau đó nhìn Lưu Tuấn Minh, " Cậu phiên dịch giúp chúng tôi đi."

Lưu Tuấn Minh khẽ cười, " Em ấy thực ra là người Trung Quốc. Mọi người cứ trò chuyện đi."

" Người...người Trung Quốc luôn sao? Ôi, hay thế." Tống Dĩ Khang có chút hào hứng liền nhìn Hạo Hạo, " Xin chào, tôi là Tống Dĩ Khang, là người đã cứu cậu đó."

" Tôi là Thích Hạ."

Hạo Hạo lúc này mới nhẹ mỉm cười, " Xin chào mọi người, tôi là Lâm Hạo. Cứ gọi tôi là Hạo Hạo."

Lưu Tuấn Minh chỉ tay sang phía Tống Dĩ Khang, " Đây là người đã giúp em thoát khỏi bar đấy."

" Ra là cậu sao?" Hạo Hạo cười lên rất đẹp, " Cảm ơn cậu nhiều lắm."

" Không có gì đâu." Tống Dĩ Khang hi hi hai tiếng, sau đó liền bị Thích Hạ túm áo, kéo về khách sạn.

Cốc Khiếu Thiên sau khi nói chuyện với Lưu Tuấn Minh xong liền chào tạm biệt cả hai rồi trở về phòng bệnh của Lam Sơn.

Gần mười hai giờ đêm, Lam Sơn tỉnh giấc trên giường. Đôi mắt đảo một vòng, cậu nghiêng đầu thì phát hiện Cốc Khiếu Thiên đang ngủ ngồi trên ghế sopha.

Phòng bệnh của cậu là phòng đặc biệt.

Nhìn y ngồi như thế, trên người là lớp áo vest đắp ngang rất tùy tiện, nhiệt độ trong phòng cũng lạnh nữa khiến cho mèo nhỏ cũng xót xa lắm. Chậm rãi rời khỏi giường, Lam Sơn đem cả chăn rồi leo lên ghế sopha, nhẹ nhàng ngồi xuống, dựa vào người Cốc Khiếu Thiên, sau đó đắp chăn bông cho cả hai.

Thế này là ngủ ngon rồi.

Lam Sơn liếc nhìn y chưa bị đánh thức, cậu liền thở nhẹ một hơi rồi nhắm mắt lại, ngủ đến sáng hôm sau.

Ánh sáng ngoài phòng hắt vào khiến Cốc Khiếu Thiên tỉnh giấc, điều làm y kinh ngạc hơn tất thảy là cái chăn bông trên người mình và mèo nhỏ dựa bên cạnh. Hai người đêm qua đã cứ như thế này mà ngủ sao?

Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, nhưng sau đó liền mỉm cười, nhẹ nhàng tách khỏi người Lam Sơn rồi ẳm cậu đặt lại lên giường. Sau khi thay quần áo xong xuôi, Lam Sơn cũng đã thức giấc.

Hôm qua ngủ nhiều nên sáng nay cậu cực kỳ tỉnh táo.

Nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên bước ra, Lam Sơn có chút ngượng ngập cùng tủi tủi.

" Dậy rồi hửm?" Cốc Khiếu Thiên ngược lại rất bình thản, bước đến xoa tóc cậu.

"...Em đi thay đồ." Lam Sơn nói xong liền trượt xuống khỏi giường, chạy biến vào phòng vệ sinh.

Đánh răng rửa mặt xong, Lam Sơn bước ra ngoài, chỉ thấy Cốc Khiếu Thiên ngồi ở giường bệnh giống như đợi cậu. Vừa nhìn thấy mèo nhỏ, y liền đứng dậy, nắm lấy tay cậu, dẫn ra khỏi phòng.

Bỗng dưng bị kéo đi như vậy, Lam Sơn nhíu mày, không rõ người kia đem mình đi đâu. Khi đứng trước phòng bệnh 304, mèo nhỏ vẫn nghệch mặt ra.

Cốc Khiếu Thiên ngược lại thản nhiên mở cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy Lưu Tuấn Minh đang bồi cho Hạo Hạo ăn chút thức ăn. Nhìn cảnh tượng đó khiến Lam Sơn kinh ngạc không biết nói gì.

Trong đầu cậu lại bắt đầu YY các thứ, đây là phản xạ của một hủ mà.

Nhưng vì kia là Lưu Tuấn Minh, một tình địch của cậu nên cậu rất rất không thoải mái khi YY, mặc dù...nam nhân bên cạnh thì rất đẹp.

" Chào ngài Cốc, chào Lam Sơn." Lưu Tuấn Minh đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.

Lam Sơn thì không trả lời, chỉ có Cốc Khiếu Thiên là mở lời:

" Hạo Hạo, đây là tên nhóc hôm qua đã đỡ đòn giúp cậu đấy."

Đỡ đòn??

Lam Sơn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạo Hạo, hồi lâu mới có thể hỏi:

" Không lẽ...không lẽ cậu...người hôm qua là cậu sao? Ô, hôm qua trong bar tối quá tôi chẳng nhìn ra."

Hạo Hạo nghe thế liền mỉm cười:

" Cảm ơn cậu luôn nhé Tiểu Lam. Tôi có nghe mọi người nói đến cậu rồi, hôm nay mới được gặp mặt. Bỗng dưng cảm thấy mình có lỗi quá, khiến cậu bị thương như vậy."

"...Không, không có gì đâu." Lam Sơn được người đẹp nhìn rồi mỉm cười như thế, cậu bất giác đỏ mặt.

Sau đó, Cốc Khiếu Thiên tựa như vô tình mà nói:

" Được rồi, nhớ chăm sóc người yêu của cậu thật tốt nhé. Tiểu Lam hôm nay xuất viện rồi."

" Tôi đã nhớ." Lưu Tuấn Minh đáp.

Lam Sơn cúi đầu, bên tai nghe thấy người yêu mà giật bắn mình.

Cái gì cơ? Người yêu? Người yêu???

Lại ngẩng đầu lên nhìn, Lam Sơn muốn hỏi nhưng mà không phải những hành động vừa rồi cùng với lời khẳng định của Cốc Khiếu Thiên đã đủ rồi sao?

Hóa ra...

Lam Sơn liếc nhìn Lưu Tuấn Minh, vừa thẹn vừa giận nên mới vội vã cúi chào Hạo Hạo rồi chạy biến khỏi phòng. Cốc Khiếu Thiên nhìn theo bóng lưng mèo nhỏ, khóe môi bất giác cong lên.

Về đến khách sạn, Lam Sơn chần chừ mãi mới quay lưng lại, nhào vào ôm cứng Cốc Khiếu Thiên.

Mới có hai hôm không được mèo nhỏ ôm nũng nịu, Cốc Khiếu Thiên cũng thấy thiếu thiếu. Xoa tấm lưng nhỏ nhỏ kia, y khẽ cười:

" Đã hiểu rồi chứ? Tuấn Minh vốn có người cùng cậu ấy rồi."

Mèo nhỏ nấp trong lòng Cốc Khiếu Thiên, vẫn uất ức:

" Trước khi biết điều đó thì hai người cũng có gian tình lắm. Ánh mắt của ngài nhìn anh ta rất dịu dàng, rất yêu thích. Với lại không phải trước đây ngài bảo em có thể ghen sao? Em đã ghen theo như lời ngài nói rồi đó!!"

" Đúng thật là tôi từng dao động với Tuấn Minh."

Tim mèo nhỏ nhói lên, vòng tay càng ôm chặt Cốc Khiếu Thiên hơn, miệng lại thì thầm như muốn mếu:

" Em biết em rắc rối lắm, lắm chuyện nữa, còn ngang bướng, khiến ngài nhức đầu phiền não. Nhưng mà em yêu ngài, em yêu ngài, còn Lưu Tuấn Minh không có yêu ngài. Đừng chọn người không yêu mình."

Nghe thế, Cốc Khiếu Thiên khẽ cười, trêu cậu:

" Vậy trước kia tôi chưa yêu em, sao em vẫn ngoan cố mà yêu tôi?"

Mèo nhỏ ngước mắt, " Vì em tin Sun không ngược đãi em!"

"...Sun?"

" Á không, ý em là...em tin tình cảm của mình sẽ cưa đổ ngài!!"

Cốc Khiếu Thiên càng lúc càng thấy mèo nhỏ đáng yêu, muôn phần đáng yêu. Cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, y nói:

" Khi không thấy em trở về khách sạn, tôi đã lo lắng lắm. Quyết định đi tìm em ở chỗ xa lạ này rồi nghe tin em bị thương, nhận được cuộc gọi của em, lòng dạ tôi như bị cắt thành từng mảnh vậy."

" Tôi thương em như vậy, đều là sự thật. Đừng đem lòng dạ của tôi ra mà đùa nữa, tuổi không còn trẻ, đau thì làm sao mà chữa chứ?"

Mèo nhỏ lăng lăng nhìn Cốc Khiếu Thiên, nghe mấy lời y nói, khóe môi cậu cong lên, cười đến mãn nguyện. Sau đó y như rằng, mèo nhỏ bắt Cốc Khiếu Thiên chuộc lỗi bằng cách của mình.

" Nào, ngài mau nhảy bài Ba con gấu đi."

"... Em hết cách khác rồi sao?"

" Không thì cho em thượng ngài."

" Nhảy ba con gấu đi."

Lam Sơn cười thỏa mãn, đợi đến khi Cốc Khiếu Thiên nhìn theo video mẫu mà nhảy giống như thế, cậu liền cầm điện thoại quay lại cảnh đó. Trong lòng dù không muốn nhưng vì dỗ dành mèo nên y phải làm.

Đương lúc một người thì cam chịu nhảy cho xong bài, một người thì cầm điện thoại quay đến vui vẻ thì ở trước cửa bỗng dưng có người xuất hiện. Lam Sơn ngừng cười mà dời tầm mắt nhìn qua, phát hiện Thích Hạ đột nhiên mở cửa phòng rồi đứng đấy, chết lặng.

Cốc Khiếu Thiên cũng dừng động tác ngốc nghếch, quay đầu nhìn, đôi mắt nhanh chóng biến thành hai viên đạn, một phát bắn trúng hồng tâm.

Thích Hạ đều đã chiêm ngưỡng tất thảy chuyện vừa rồi, anh hận mình nên gõ cửa phòng chứ không nên xông vào như vậy. Chỉ vì anh muốn thông báo lịch trình ngày mai nhanh một chút nên mới...

" Xin lỗi chủ tịch, tôi chưa thấy gì đâu! Vạn lần xin lỗi!!!"

Sầm!

Cốc Khiếu Thiên đầu đầy hắc tuyến, liếc nhìn mèo nhỏ đã cười đến chảy nước mắt, nỗi nhục phải gọi là xộc lên đến não.

" Á! Đừng, không được xóa!! Huhu, điện thoại của em, rơi rồi kìa!! Oa...ưm..."

Hết chương 29.

Một số lời muốn nói: Tôi viết truyện là phi lợi nhuận, không ai có thể ép buộc tôi thế này thế kia. Tôi dám đảm bảo mọi người tìm khắp Wattpad, hay cả WPress cũng khó tìm được tác giả nào siêng năng update như tôi, hay nói là tôi quá tận tâm tận tình với độc giả rồi. Và một chuyện nữa, tôi không nói mình có lịch đăng ổn định. Lịch post không cố định. Tôi post mỗi ngày vì tôi có thời gian, vì tôi thương mọi người chờ đợi, nhưng không phải vì thế mà tôi off mấy ngày là tôi bỏ truyện hay gì đó. Hy vọng đọc xong thì mọi người hiểu tôi. Đừng áp đặt những câu nói đại loại, sao còn chưa ra chương? Tôi biết khi nào mình nên ra chương mà:). Cảm ơn tất cả đã đọc xong.