Hãy Về Bên Anh

Chương 46



Đèn thủy tinh chiếu vào hình dáng lạnh lùng của Diệp Tông, hắt ra bóng râm âm trầm mãnh liệt. Giọng nói anh trầm đục như kim loại đóng băng: “Xem ra anh tôi ở đồn cảnh sát quá thoải mái, còn lo tặng quà cho tôi.”

“Anh Diệp Sóc nói, anh đưa anh ta vào đồn, đây là quà đáp lễ.” Luật sư chuyên nghiệp nói, “Hiện tại chỉ là chút lòng thành, màn đặc sắc còn ở đằng sau. Nếu anh cảm thấy hứng thú, không ngại đến đồn cảnh sát một chuyến. Tôi đã truyền đạt xong tất cả, làm phiền rồi.”

Điện thoại cắt, trong phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Cuộc đối thoại Triệu Dương nghe hiểu tám phần, vì thế thấp giọng hỏi: “Người tra được thân phận của anh Kỳ là… Diệp Sóc?”

Diệp Tông cười lạnh: “Xem thường hắn rồi.”

“Vậy anh sẽ đến đồn cảnh sát à?”

“Sớm muộn gì cũng đi, nhưng đợi thêm đã.” Diệp Tông trầm ngâm, “Với cá tính của Diệp Sóc, nếu có chứng cớ vô cùng xác thực, tuyệt đối sẽ không cần gửi bệnh án tới. Cho nên hiện giờ nhiều nhất hắn chỉ là hoài nghi, nếu tôi vội vã đến ngay, chính là chứng thực suy đoán của hắn. Hiện giờ hắn bên trong, còn tôi bên ngoài, người gấp chính là hắn.”

“Nhưng một khi hắn đã có suy đoán này, chứng thực chỉ là chuyện sớm muộn!” Triệu Dương lo sốt vó, “Chỉ cần tìm cơ hội lấy được DNA của anh Kỳ, rồi đối chiếu với Hàn Thiệu Thành, chân tướng sẽ không giấu được nữa!”

“Đúng vậy.” Diệp Tông khép mắt thở dài, “Vì kế sách bây giờ, chỉ e làm cho Kỳ Yên không bao giờ về đây nữa. Nhưng tôi dám cá là, có đánh chết anh ta cũng không nghe lời tôi.”

***

Sòng bạc vào đêm, tràn đầy áp lực ngột ngạt sắp phát sinh.

Bốp!

Cái tát lanh lảnh mà nặng nề thoáng cắt ngang không khí ngưng trệ. Thượng Vi té xuống mặt sàn gỗ đỏ sậm, một vệt máu nhỏ theo khóe môi trắng bệch từ từ chảy ra.

“Phế vật! Ngu xuẩn!” Thượng An Quốc từ trên cao nhìn xuống, tức giận mắng, “Mày có chừng mực? Mày có chừng mực cái rắm á!”

Rầm!

Một chồng giấy đổ ập xuống, mạnh mẽ va vào người: “Hôm qua còn thề thốt, nói cái gì hết thảy đều nắm giữ. Đây là cái gì? Cái mày gọi là nắm giữ, chính là để cho con Diệp Nghi kia giáng mội cái tát cho nhà họ Thượng ở trước mặt mọi người? Hay là để cho thằng Diệp Tông láu cá kia ngấm ngầm chơi xấu?”

Thượng Vi cúi gầm giữa đống giấy báo bay tán loạn, đập vào mắt đều là dòng tít đỏ tươi: Bồ nhí không bằng vợ? Diệp Nghi công khai đối đầu với Thượng Vi, Quý Thừa bảo vệ vợ?

Bên kia, còn lại đều là mấy phân tích báo cáo: Tiền vốn của Diệp Thị biến động đáng kể, có thể đã đem viện trợ cho nguy cơ của Quý thị.

Thượng An Quốc vẫn đang chửi ầm lên: “Quý Thừa bị Diệp Tông bức vào đường chết, nhưng trái lại còn muốn hợp tác với hắn! Mày làm ơn học hỏi một ít thủ đoạn của Diệp Nghi dùm tao! Nhìn lại mày xem, đeo bám cũng chỉ có thể dán mặt vào cái mông lạnh của người ta, mày đúng là sống có thể diện lắm!”

Thượng Vi run rẩy nhặt báo cáo kia lên: “Diệp Tông… nguồn tài chính mà Quý Thừa nói, lại có thể là Diệp Tông!”

“Không lẽ là mày à?” Thượng An Quốc lửa giận công tâm, “Không giải quyết được Quý Thừa thì coi như xong, ngay cả tin tức cũng là tao đi thăm dò! Nếu không phải tao vẫn luôn theo dõi hướng đi tài chính của họ Diệp, thì mày vẫn còn đang đắc ý, chờ Quý Thừa đến cửa vay tiền chứ gì? Đồ ngu!”

“Không thể nào, không được!” Thượng Vi hét lên, cô run rẩy nhổm lên, liều mạng ôm hai chân của Thượng An Quốc, “Cha, chỉ cần đợi đến ngày mốt, ngày mốt tất cả sẽ chấm dứt! Quý Thừa nhất định sẽ bỏ rơi con nhỏ đó, họ Quý nhất định sẽ đối nghịch với họ Diệp! Khi đó, hắn cũng chỉ còn lại mình con, hắn nhất định sẽ tìm đến con! Cha, xin cha, xin cha cho con một cơ hội nữa, xin cha hãy nghĩ cách ngăn số tiền này lại! Một ngày, chỉ cần ngăn lại một ngày là được!”

“Cút ngay!”

Thượng An Quốc đột ngột nhấc chân, đá Thượng Vi sang một bên. Ông cúi đầu, đi vòng quanh phòng như con thú vây khốn, rốt cục hung tợn nói: “Một ngày. Sau một ngày, nếu không có kết quả, mày hãy đi tìm người mẹ đã chết kia của mày đi!”

***

Khi Diệp Nghi thức giấc, toàn thân như tan rã. Chỉ nhích một chút, cơ thể liền kêu gào, các khớp xương cũng kêu răng rắc. Cô không khỏi than khẽ một tiếng.

“Thức rồi?”

Cô thoáng giả câm giả điếc. Hôm qua khi bị tên biến thái nào đó lôi từ bệ rửa một đường đến sô pha, cầu thang, cửa phòng, sàn nhà, phòng tắm rồi lên giường, cô đã hạ quyết tâm phải tuyệt giao với tên đó.

“Chưa thức à?” Hơi thở ấm nóng theo phía sau lỗ tai phả tới, làm nổi cả da gà, “Xem ra cần anh đánh thức rồi.”

Nói xong, ngón tay thon dài từ sau gáy cô nhẹ nhàng mà trượt xuống, cảm giác nhồn nhột nhất thời chạy lên trước ngực, lại hướng xuống bắp đùi, nhẹ nhàng nhấn một cái ở nơi nhạy cảm nhất.

“Á!”

Cảm giác tê dại kỳ lạ cùng đau đau xen lẫn vào nhau, hóa thành dòng điện, làm Diệp Nghi bắn lên khỏi giường. Giữa lúc nổi sấm, cô vừa xoay chuyển, cả người trực tiếp rơi sấp xuống vòm ngực kiên cố. Quý Thừa cười khá mỹ mãn: “Chào buổi sáng, chị Quý.”

Cô đỏ mặt tía tai, đấm loạn một trận: “Tên biến thái chết tiệt chết bầm buông thả quá mức không biết xấu hổ! Buông ra!”

Quý Thừa mặc cô ầm ĩ, nhưng cô càng lúc càng hung hăng càn quấy, chân đạp lung tung không nói, còn suýt nữa đá trúng bộ phận chuyên dùng để “buông thả” nào đó. Quý Thừa xoay người chặn lại người phụ nữ không muốn dừng: “Quậy nữa là quá trớn đó.”

“Em quá trớn?” Diệp Nghi trợn mắt hùng hổ, “Anh bảo em dừng thì em phải dừng? Vậy tối qua em kêu anh dừng, sao anh lại không dừng!”

Quý Thừa suy nghĩ: “Thật có lỗi, anh nghe nhầm. Chữ em nói là bảo anh “dừng” một chút sao? Anh lại nghe thành “cố”[1] một chút, nên anh liền cố gắng. Em còn nhúc nhích? Còn đụng anh nữa thì anh có thể “cố” đến nửa ngày đó nha.”

[1] Chữ “dừng” 停[tíng] và chữ “cố gắng” 挺[tǐng] có phát âm gần giống nhau.

“Anh chết đi!”

Đến tận bữa sáng, Diệp Nghi vẫn còn tức giận. Trong lòng Quý Thừa biết hôm qua quả thực có hơi phóng túng, vì thế dùng lời ngon ngọt để dỗ dành cô: “Hôm nay cuối tuần, cùng em qua nhà Diệp Tông được không? Không phải em muốn biết tối qua anh ấy gặp ai à? Thuận tiện thăm Đường Mật và thằng bé kia luôn.”

Nhưng mà, sự ân cần của anh trực tiếp bị coi thường. Không còn cách nào, Quý Thừa đành phải chuyển hướng sang “tiểu phản đồ” bên cạnh: “Diện Diện của dì Đường Mật đã về, có muốn đi chơi với bạn ấy không?”

“Dạ muốn!” Mạch Miêu hoan hô.

Quý Thừa dắt Mạch Miêu, đi thẳng ra hướng cửa chính: “Đi nào, mẹ không đi, chúng ta tự đi thăm cậu thôi.”

Diệp Nghi hao hơi hồi lâu, cuối cùng đành cam chịu số phận mà đứng lên. Gần đây anh Quý cao ngạo lạnh lùng không biết bị sao, lại có xu hướng chuyển dần sang vô lại.

***

Qua một đêm, Diệp Tông vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên. Diệp Nghi gặng hỏi, anh chỉ nói tối qua có vị khách VIP của sòng bạc Diệp thị ghé chơi, quyền cao chức trọng, không tiện tiết lộ thân phận. Mặc dù nghe thấy lạ, nhưng Diệp Nghi không tìm ra sơ hở gì, đành phải nửa tin nửa ngờ đi tìm Đường Mật.

Lại là ngồi đối diện nhau trong phòng khách, hai ly nước trà xanh, Quý Thừa bưng lên nhấp một ngụm, cười nhẹ nói: “Hai chúng ta gặp nhau dạng này cũng được vài lần. Lúc này đây, cuối cùng có thể nếm thử trà của anh một cách tử tế.”

Diệp Tông cũng cười: “Không đánh không thành bạn. Chúng ta đều vì một người, chỉ là lập trường phương pháp khác nhau mà thôi.”

“Hôm qua Diệp Nghi nói, anh và tôi đều là ông chú.” Quý Thừa lắc đầu, “Uống trà nói chuyện đời, chúng ta quả thực là hai ông chú.”

Diệp Tông không khỏi bật cười, nhưng anh cũng nhanh chóng thu lại ý cười: “Đúng rồi, hai mươi triệu kia vốn dĩ hôm nay sẽ vào tài khoản, nhưng sáng sớm ngân hàng gửi thư đến nói phải nâng cấp hệ thống, hôm nay không thể chuyển khoản, phải đợi đến mai. Bên chỗ chú có vấn đề gì không?”

Quý Thừa trầm ngâm nói: “Hết hạn là vào ngày mốt, ngày mai còn kịp.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lại ngồi thêm chốc lát, liền thấy Diệp Nghi kéo Đường Mật xuống nhà: “Hôm nay thời tiết tốt, dẫn bọn trẻ đi ra ngoài chơi đi, hai người nói chuyện à.”

“Chú đi cùng họ đi.” Diệp Tông ra hiệu với Quý Thừa, “Đúng lúc tôi muốn gọi điện thoại.”

“OK.” Quý Thừa đứng lên, “Vậy chúng ta ra ngoài.”

Bên cửa kia, Triệu Dương bước nhanh từ sau đến. Diệp Tông rốt cục cũng lộ vẻ mỏi mệt: “Điều tra ra cái gì không?”

“Quả thực là có kế hoạch nâng cấp hệ thống ngân hàng trong nội bộ, nhưng sớm hơn dự tính một tuần, nói là do lãnh đạo lâm thời quyết định thứ hai tuần sau đến thị sát, cho nên gấp rút làm sớm. Tôi đã xác minh, xác thực.”

“Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?” Diệp Tông cau mày, “Chỉ mong là tôi đa nghi.”

“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá.” Triệu Dương an ủi nói, “Ngân hàng này đã hợp tác nhiều năm với Diệp thị. Nếu là ngân hàng khác, huy động nhiều tiền mặt như vậy một lúc, cần báo trước mấy tuần cho họ. Họ đồng ý cách ngày chuyển tiền, đã là tốc độ rất nhanh rồi. Huống chi, nếu thực sự có kẻ đứng giữa gây trở ngại, nên biết ngày hết hạn của anh Quý là ngày mốt, cho dù muốn kéo dài cũng không nên chỉ kéo đến ngày mai.”

“Nói là nói như vậy, nhưng tôi lại có một dự cảm không tốt.” Diệp Tông nhắm mắt nói, “Sự hòa thuận của Quý thị và Diệp thị không dễ có được, lại là hạnh phúc cả đời của em tôi. Tín nhiệm của hai bên vốn mỏng manh, hiện tại dựa vào tình cảm của Quý Thừa và em tôi để chống đỡ. Lần này vay tiền là lần đầu tiên hợp tác, một khi rủi ro xảy ra, cái bị hủy chính là tương lai của hai người họ.”

“Cho nên anh muốn có kế hoạch dự bị?”

“Ừ. Kẻ thù của hai nhà đều không ít, nhưng chuyện đến bây giờ vẫn vô cùng thuận lợi, điều này không bình thường.”

“Nhưng là hai mươi triệu đó.” Triệu Dương sầu não nói, “Anh vì đưa hai mươi triệu này đã dốc hết khả năng, đi đâu kiếm ra thêm hai mươi triệu để làm bảo đảm? Anh Kỳ ở đây thì còn có người thương lượng được. Nhưng anh vì để anh ấy tránh tai ương, đã điều anh ấy đến Mỹ điều tra việc bệnh án bị lộ rồi. Nếu nói với anh ấy tình hình hiện tại, anh ấy nhất định lập tức quay về.”

“Không được. Tình huống nguy hiểm, anh ta không thể trở về.”

“Vậy chỉ còn…” Triệu Dương muốn nói lại thôi. Dưới ánh mắt tra hỏi của Diệp Tông, anh đành lấy hết can đảm lí nhí nói, “Nếu không, nếu không anh hỏi cô Lê…”

Ánh mắt Diệp Tông dường như có thể giết người, Triệu Dương nhất thời ngậm miệng, “Tôi tôi tôi nói lung tung, anh bình, bình tĩnh…”

Leng keng!

Tiếng chuông cửa vang lên cứu vớt Triệu Dương: “Có thể là anh Quý và mọi người về, tôi đi mở cửa!”

Khi quay trở vào, sắc mặt của Triệu Dương càng thêm nhợt nhạt: “Anh, lại là bưu kiện chuyển phát nhanh, giống hệt hôm qua.”

Diệp Tông đứng phắt dậy nhận lấy, liếc mắt một cái đã nhanh chóng rời đi: “Đến sở cảnh sát, gặp Diệp Sóc!”

***

Đèn chân không bắn ra thứ ánh sáng mãnh liệt dội vào mặt bàn kim loại, ý lạnh ảm đạm thấu xương. Diệp Sóc gác chân ngồi trước bàn, cổ áo nhăn nhúm, trông có vẻ sa sút, nhưng ý cười gian tà nơi khóe mắt lại đầy hả hê. Nhắm mắt giấu hết mọi cảm xúc, Diệp Tông đẩy cửa đi vào.

“Úi chà, xem ai đến này.” Diệp Sóc dang hai cánh tay ra, “Em trai yêu quý, ngồi đi!”

Diệp Tông bình thản bước đến, “Anh cả, lâu rồi không gặp.”

“Tám năm.” Vẻ mặt Diệp Sóc đầy hoài niệm, “Mày chẳng thay đổi chút nào, vẫn là vẻ mặt thanh cao vờ vĩnh này.”

“Anh cũng vậy, vẫn không từ việc xấu xa nào.”

Diệp Sóc cười ha hả: “Xem mày nói kìa. Diệp Tông, nếu mày vẫn chuyên tâm làm bác sĩ, tao cũng không có gì để nói. Nhưng mày không tự nhìn lại mày xem, hiện tại mày biến thành cái dạng gì? Tao không từ chuyện xấu? Vậy người đứng đầu họ Diệp như mày, tay có thể sạch sẽ hơn tao?”

“Đích xác.” Diệp Tông không cười, chỉ giật nhẹ khóe môi, “Chúng ta cũng xem như cùng một giuộc, tiếng nói chung có lẽ sẽ ngày càng nhiều hơn.”

“Bớt nói nhảm đi.” Diệp Sóc không kiên nhẫn phất tay, “Quà tao tặng mày nhận được chưa?”

“Rồi.” Diệp Tông nói, “Anh cả thu thập không ít chuyện lạ, mới nghe thấy lần đầu, thật sự rất mới mẻ.”

“Mẹ kiếp, mày bớt giả bộ dùm tao!” Diệp Sóc đập mạnh xuống bàn, “Khi mày học y ở Mỹ, từng đi Mexico chi viện chữa bệnh, từng cứu chữa cho một người Hoa hủy hoại dung nhan bị trọng thương, còn đưa hắn về Mỹ! Lúc ấy, họ Hàn đang ở Mexico giao dịch ma túy! Chính là lần đó giao dịch thất bại, khiến họ Hàn túng quẫn! Người mày cứu chính là Hàn Diên! Hắn hận họ Hàn, liền cố ý làm cho giao dịch thất bại, muốn hủy diệt nhà họ Hàn! Đầu tiên là tự mình giả chết, sau đó gặp được mày, rồi chạy đến Mỹ thay hình đổi dạng, một lần nữa tự do tự tại! Năng lực của hắn không nhỏ, còn dám gài bẫy hãm hại tao!”

“Ha ha…” Diệp Tông phì cười: “Trí tưởng tượng của anh cả thật khiến người ta kinh ngạc!”

“Tao đã ngầm điều tra hết tất cả những người chứng kiến lúc đó, tất cả tình huống người nọ mà mày cứu đều giống hệt Hàn Diên! Chết không thừa nhận là được ư? Diệp Tông mày giỏi thật!”

“Chính anh cả cũng nói người nọ bị phá hủy dung nhan, người hủy dung có thể nhìn ra thân phận?”

“Cho dù khi đó không biết, sau đó mày cũng sẽ mau chóng biết thôi! Biết rồi còn giúp hắn giấu giếm, Hàn Thiệu Thành tuyệt đối không dễ dàng buông tha mày! Trước khi Hàn Diên giả chết đã biến nhà họ Hàn thành cái vỏ rỗng, chỗ tiền đó đều ở trong tay Kỳ Yên chứ gì? Mày cũng giúp hắn xử lý qua rồi chứ gì? Hàn Thiệu Thành là kẻ biến thái, biết mày từng chấm mút tiền của ông ta, nhất định sẽ nghiền nát mày!”

“Hóa ra anh cả gọi tôi đến, là nghe anh biên soạn chuyện xưa à.” Diệp Tông mặt không chút thay đổi đứng lên, “Tôi bận lắm, đi trước đây.”

“Quả thực, chuyện xưa đã lôi ra được, không có chứng cớ trực tiếp thôi.” Diệp Sóc tựa vào lưng ghế, “Nhưng em trai à, giấy tờ hay nhân chứng có liên quan tao đều ghi lại, mỗi một cái đều có khả năng tra ra. Hàn Thiệu Thành đa nghi hơn mày, ông ta không cần chứng cớ trực tiếp.”

“Cho nên thế nào?”

“Cho nên, tao chỉ cần khiến Hàn Thiệu Thành sinh nghi là đủ. Dù sao ông ta sinh nghi sẽ kiểm chứng, kiềm chứng thì chân tướng liền rõ ràng. Chân tướng rõ ràng ông ta sẽ thẹn quá hóa giận, mà thẹn quá hóa giận thì sẽ đại khai sát giới.” Diệp Sóc mỉm cười buông thõng tay, “Tao biết mày không sợ chết, nhưng mày đừng nghĩ mỗi mình mày thôi, nghĩ cho đứa cháu gái của mày, nghĩ cho đứa em gái mày yêu quý đi. Nhan sắc chúng nó đều không tệ, có lẽ Hàn Thiệu Thành không nỡ giết, tám phần bán vào kỹ viện mỗi ngày phục vụ đám đàn ông…”

Ầm ầm!

Chiếc bàn kim loại bỗng nhiên bay đến, làm lưng Diệp Sóc dán chặt vào vách tường. Diệp Sóc hít mạnh một hơi, bắt đầu ho khan dữ dội, khóe miệng lại ẩn chứa nụ cười: “Khụ khụ khụ, sao nào, nghĩ đến hình ảnh tao nói…”

Rầm!

Diệp Tông lại lần nữa ấn mạnh vào chiếc bàn, Diệp Sóc bị đè đến liên tục kêu la thảm thiết. Trên mặt hờ hững của anh là ý lạnh trùng trùng, cặp mắt đen sâu thẳm không thấy đáy: “Điều kiện để mày câm miệng?”

“Nghe nói, mày đã chuẩn bị hai mươi triệu cho Quý Thừa cứu nguy.” Diệp Sóc vừa cười vừa hít mạnh, “Mày đưa tao ra khỏi đây, rồi bồi thường tổn thất của tao, đúng lúc đủ hai mươi triệu. Cho nên chỗ tiền đó mày đừng đưa cho hắn, đưa cho tao. Mày thương đứa em gái Diệp Nghi của mày như vậy, hai mươi triệu đổi lấy bình an của nó, không thiệt đâu.”

Ngừng một chút, Diệp Sóc còn nói: “Đừng chơi trò cân não nữa. Tất cả tài liệu điều tra có liên quan đến Hàn Diên, tao đã sao chép trên trăm bản chia cho tụi đàn em thân tín rồi. Nếu tao có mệnh hệ nào, Hàn Thiệu Thành sẽ thu được tin tức về Hàn Diên trong nháy mắt.”

“Em trai, luận chính đạo tao nào so được với mày, nhưng luận đường ngang ngõ tắt, mười người như mày cũng không phải đối thủ của tao. Ngoan ngoãn giao ra hai mươi triệu kia đi. Quý Thừa cho dù không lấy được tiền của mày, cũng có thể lấy của người khác. Nhưng nếu tao không lấy được… Em trai à, ngộ nhỡ ngày nào đó Diệp Nghi bị bán đi làm gái… Ha ha ha, cũng đừng trách tao chưa từng nhắc nhở mày.”