Hãy Về Bên Anh

Chương 4: Chấp niệm của hắn



Về đến nhà, Mạch Nha vội vàng dỗ Mạch Miêu đi ngủ. Cô bé vô cùng bất mãn: “Sau khi mẹ đi gặp chú đẹp trai xong thì thần trí lơ đãng, sớm vậy đã dỗ con đi ngủ rồi, không lẽ là muốn đi hẹn, hẹn… đúng rồi, hẹn hò!”

Mạch Nha nhíu mày: “Đây là ai dạy cho con vậy…”

“Dì Mật Mật đó!” Mạch Miêu vẻ mặt ngây thơ: “Dì Mật Mật nói, nếu ba đến nhà, thì con phải mau chóng lên giường đi ngủ, không được quấy rầy mẹ đi hẹn hò. Mẹ, ngoại trừ hẹn hò với ba, mẹ cũng hẹn hò với chú đẹp trai nữa sao?”

“…”

Dàn xếp ổn thỏa cho Mạch Miêu xong, Mạch Nha lập tức bật máy vi tính, nhập cái tên Quý Thừa vào công cụ tìm kiếm. Mấy năm nay cô cố tình không xem tin tức, để tránh nhìn thấy người không muốn gặp. Nhưng chuyện xảy ra hai hôm nay càng lúc càng khiến cô bất an. Quý Thừa sao lại đột ngột xuất hiện mà không báo trước thế này?

Kết quả tìm kiếm cho ra hàng triệu, nhưng lật giở hồi lâu, cũng không có tin tức gì đáng giá. Mạch Nha đang định tắt máy, lại bị hàng chữ nhỏ ở góc màn hình làm giật mình: Vạn dặm tìm vợ? Quý Thị tiến quân vào Đại Lục, vụ án Diệp Nghi cuối cùng cũng có tiến triển?

Tay Mạch Nha run lên, nhấp chuột vào. Đó là một trang mạng tin tức không có tiếng tăm, kết quả tìm kiếm xếp đến trang thứ hai mươi, xem lượng người truy cập cũng ít đến đáng thương, nhưng cô xem mà hết hồn.

Không ngờ Quý Thừa cho tới bây giờ vẫn không xóa bỏ thân phận của Diệp Nghi, cũng không có kết hôn với Thượng Vi, trên danh nghĩa, vợ của anh vẫn là Diệp Nghi!

Bài báo viết như sau:

Vụ án của Diệp Nghi đã ròng rã suốt ba năm, nhưng lòng kiên trì của Quý Thừa vẫn trước sau như một. Anh có niềm tin vững chắc rằng Diệp Nghi chỉ mất tích, vẫn chưa chết.

Căn cứ vào báo cáo của cánh sát, hiện trường vụ án trải qua hỏa hoạn cùng nổ mạnh, không thể tìm được thi thể, nhưng trong đó lấy ra được tổ chức cơ thể người thuộc về Diệp Nghi và thành phần nước ối. Lúc ấy Diệp Nghi đang mang thai, có thể suy đoán đã sảy thai và bị giết hại.

Quý Thừa công nhận ý kiến là Diệp Nghi từng đến hiện trường và đã sảy thai, nhưng anh tin chắc rằng Diệp Nghi vẫn còn sống. Bởi vì không có thi thể, Diệp Nghi được xử lý như mất tích, nếu nội trong bốn năm không có tiến triển, sẽ bị tuyên bố tử vong.

Hiện giờ, thời hạn chỉ còn lại một năm cuối cùng. Lúc này, Quý Thừa lại tiến quân vào Đại Lục, thành phố mục tiêu đúng lúc là quê quán của mẹ Diệp Nghi, có phải đã có được chứng cứ mới, nên bắt đầu vạn dặm tìm vợ? Mối liên hệ trong đó làm người khác phải suy nghĩ xa xôi.

Khách quan mà nói, văn vẻ mơ hồ cũng không có nhiều logic, nhưng Mạch Nha là đương sự, chỉ cảm thấy sợ hãi cực độ. Ba năm rồi, Quý Thừa vẫn còn đang tìm kiếm cô? Đột nhiên anh đến, có phải đã phát hiện ra cái gì không?

Điều đó không có khả năng. Chuyện này từ đầu đến cuối đều do một mình Diệp Tông động tay vào. Tâm tư anh ấy rất tinh tế, thậm chí nghĩ đến không có thi thể sẽ dẫn đến hoài nghi, cho nên cố ý tạo ra hiện tượng sảy thai giả. Quý Thừa không có tình cảm với cô, chỉ cần đứa bé không còn, Quý Thừa sẽ không có lý do gì mà không buông tay.

Thế như Quý Thừa không buông tay. Vừa rồi anh còn hỏi: “Nghiêm Hàn nói tôi hại chết cô ấy, vậy con gái tôi là bị ai hại chết?”

Quý Thừa biết đó là con gái. Khi nghe thấy kết quả kiểm tra thai kỳ, anh chẳng có phản ứng gì. Lấy bối cảnh của anh, có lẽ là hy vọng mau chóng có con trai, cho nên ban đầu mới khăng khăng muốn giữ lại đứa bé này, còn con gái thì có lẽ khiến anh vô cùng thất vọng.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó là A Phỉ cùng cô đi khám thai trở về, vừa vào cửa đã hớn hở muốn đưa hình siêu âm cho Quý Thừa xem, cô ngăn thế nào cũng ngăn không được, đành phải để mặc A Phỉ.

Cô đứng xa xa ngoài thư phòng, nghe A Phỉ cao hứng miêu tả, còn anh thì vẫn cứ im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chúc mừng ngọt ngào của Thượng Vi. Vì thế cô mới biết Thượng Vi đang ở bên trong. Sau đó, cô nghe thấy Quý Thừa thản nhiên nói: “Chúng tôi đang bận, chị xuống dưới trước đi. Cầm giấy siêu âm đi đi, sau này không cần nói cho tôi biết.”

Trái tim của cô đã sớm bị nghiền nát thành bột, hoàn toàn chẳng thấy đau. Nghe thấy lời này thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, một người mình không thích sinh ra đứa con mình không thích, cho dù có chết đi, thì qua mấy ngày sẽ quên thôi. Nhưng hôm nay xem ra, Quý Thừa dường như không hề quên. Đây là tại sao?

Trong lòng đang rối rắm, máy tính đột ngột ‘đinh’ một tiếng, biểu hiện vừa nhận được email mới. Mạch Nha hoài nghi mở ra, sau đó gần như tuôn nước mắt.

Trên màn hình là quảng cáo phòng nha trẻ em. Nhìn sơ qua thì chỉ là một email quảng cáo bình thường, nhưng con dấu của phòng nha kia là hai phiến lá nho nhỏ. Đây là… Đúng vậy, đây là dấu hiệu mà chỉ có cô và Diệp Tông biết! Là Diệp Tông gửi thư đến!

Diệp Tông cũng là con riêng, địa vị của anh ở nhà họ Diệp tốt hơn cô một chút, nhưng tốt cũng vô cùng giới hạn. Vào sinh nhật hằng năm của Diệp Thánh Ân, tất cả con cái đều sẽ được đón về nhà lớn họ Diệp. Còn sinh nhật của Diệp Tông là vào ngày mấy thì xưa giờ chưa ai nhớ cả.

Còn điều cô có thể làm chỉ là vào đêm trốn vào nhà bếp của người hầu, làm cho anh một chiếc bánh ngọt nho nhỏ, bởi vì sợ bị phát hiện, cô không dám dùng quá nhiều nguyên liệu, trang trí cũng chỉ có thể vẽ đơn giản hai phiến lá trên một cái cây.

Khi đó, cô đã nói với Diệp Tông: “Anh hai, nhà họ Diệp thật đáng sợ. Nhưng có anh ở đây, em cảm thấy đủ rồi.” Diệp Tông ngắm chiếc bánh kia thật lâu, xùy một tiếng, sau đó ngoạm một cái ăn hết.

Nhiều năm trôi qua như vậy, gặp lại hai phiến lá này, Mạch Nha thật muốn khóc. Ba năm trước, Diệp Tông có nói, Diệp Nghi đã chết, anh và Mạch Nha không thân cũng chẳng quen, từ nay về sau chính là người xa lạ. Nhưng mà hiện giờ Quý Thừa vừa tới, anh vẫn lập tức xuất hiện.

Mạch Nha nhéo sống mũi cay cay, lúc này nhấp vào nút hẹn trước trong thư điện tử.

***

Ngày hôm sau, Mạch Nha đưa Mạch Miêu đến phòng khám nha khoa nọ. Đây là một phòng khám tư nhân, điều kiện khá tốt, khai trương cũng được một thời gian. Mạch Nha báo số hẹn trước, lập tức được dẫn đến một căn phòng nhỏ.

Trên đường đi Mạch Nha vô cùng thấp thỏm. Cô sẽ được gặp Diệp Tông sao? Anh ấy không mang tin xấu gì tới đó chứ? Toàn bộ tình trạng kích động của cô được vẽ hết lên mặt, ngay cả Mạch Miêu cũng nhìn ra, nhíu mày nói: “Rõ ràng là con đi khám răng, sao mẹ lại sợ dữ vậy?”

Mạch Nha ho khan một tiếng: “Mẹ cho con ăn nhiều đồ ngọt quá, nên sợ bị nha sĩ mắng.”

“Không sao đâu.” Mạch Miêu vỗ ngực, “Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Kết quả vừa mới vào phòng, thần hộ mệnh kia nháy mắt biến thân thành ‘hố nuốt người’: “Oa, mẹ ơi mẹ, chú nha sĩ này cũng đẹp như chú đẹp trai vậy đó! Có phải mẹ cũng cùng chú ấy… à, hẹn hò?”

Không phải Diệp Tông, Mạch Nha không khỏi có hơi thất vọng. Mà nha sĩ đẹp trai này lại như cười như không nhìn cô, thuận tay nhấc Mạch Miêu lên ghế nằm: “Kiểm tra xong chú sẽ bảo y tá dẫn con đi chơi, vậy là chú và mẹ con có thể hẹn hò rồi.”

Kiểm tra xong, anh nha sĩ căn dặn đưa Mạch Miêu xuống khu thiếu nhi chơi, sau đó xoay người đóng cửa nói: “Diệp Tông báo cô hãy yên tâm, Quý Thừa vẫn chưa tìm được chứng cớ.”

Anh ấy trực tiếp như vậy, ngược lại làm Mạch Nha ngẩn ngơ. Thấy Mạch Nha không phản ứng, nha sĩ nọ bổ sung: “Tôi tên là Kỳ Yên.”

Mạch Nha à một tiếng. Diệp Tông đã từng nhắc tới, anh ấy có một người bạn thân tên là Kỳ Yên. Mạch Nha lờ mờ nhớ lại, bối cảnh của Kỳ Yên còn phức tạp hơn cả họ Diệp. Cụ thể thì Diệp Tông không nói, chỉ nói hai người họ từng trải qua rất giống nhau.

Cảm phiền người ta chạy đến truyền tin, Mạch Nha cảm thấy ái ngại: “Cám ơn anh, thật sự phiền anh quá.”

“Không có gì.” Kỳ Yên sâu xa nói, “Tôi đến chỗ này cũng có việc riêng cần làm, giúp cô cũng chỉ là tự giúp tôi, còn có thể đổi chút ân tình của Diệp Tông.”

Mạch Nha ngẩn ra, Kỳ Yên cũng không giải thích, tự động nói: “Cô mất tích, Quý Thừa vẫn luôn hoài nghi nhà họ Diệp. Lúc ấy đúng là thời điểm thành bại mấu chốt anh ta thu mua Diệp Thị, nếu cô được xác nhận tử vong, tài sản của cô sẽ phân chia không ít cho nhà họ Diệp, đúng lúc có thể chống lại thu mua.”

“Tôi biết, mọi người đều nghĩ vậy.”

“Nhưng người khác tin rằng cô đã chết, duy chỉ có mình Quý Thừa là không tin. Mấy năm nay, anh ta chưa từng từ bỏ điều tra, chủ yếu điều tra ở Macao và nước ngoài. Nhưng bởi vì kinh doanh nhạy cảm, anh ta vẫn không thể điều tra cặn kẽ ở Đại Lục.”

“Nhưng còn hiện giờ? Vì sao anh ta lại đột nhiên tới đây?”

“Đây chính là mấu chốt của vấn đề, đáng tiếc tôi cũng không rõ. Điều duy nhất xác định chính là, năm ngoái anh cả cô Diệp Sóc ra tù, Quý Thừa lập tức đến tìm hắn, sau khi trở về liền thu xếp lại Quý Thị, tiến quân toàn diện vào Đại Lục.”

“Chuyện này có liên quan gì đến Diệp Sóc? Anh cả luôn ở trong tù, cái gì cũng không biết!”

“Chuyện hắn không làm, hắn mới càng rõ ràng hơn ai hết. Chuyện này có liên quan đến cô, cô lại có quan hệ tốt với Diệp Tông, cho nên có lẽ hắn sẽ nói Quý Thừa điều tra Diệp Tông. Một khi Quý Thừa loại bỏ Diệp Sóc, bắt đầu hoài nghi Diệp Tông, sẽ lại càng xác định là cô chưa chết, hơn nữa nhất định là đến Đại Lục này.”

Mạch Nha đã hiểu được ý của Kỳ Yên. Khi cô và Quý Thừa kết hôn, Diệp Tông đã xuất ngoại học y nhiều năm. Anh ấy vẫn luôn tự lực cánh sinh, điều kiện sống rất khó khăn, hiếm khi liên lạc với cô. Nhưng Diệp Tông vô cùng dốc sức, hy vọng một ngày nào đó có thể đón cô ra ngoài sống, hoàn toàn thoát ly khỏi nhà họ Diệp.

Nhưng mà chưa đợi được Diệp Tông thành công, cô đã gả cho Quý Thừa. Cô không nói chân tướng cuộc hôn nhân này cho Diệp Tông biết. Cô thà để Diệp Tông hiểu lầm cô ham vinh hoa phú quý, như vậy anh sẽ không cảm thấy tự trách, nếu không anh nhất định sẽ nghĩ rằng vì chính mình không đủ sức mạnh, nên mới phải để cho em gái bán mình cứu mẹ.

Bởi vì hiểu lầm này, có một thời gian dài Diệp Tông không liên lạc với cô. Cho nên bất luận là trước hay sau khi kết hôn, Quý Thừa không biết quan hệ giữa cô và Diệp Tông, cũng càng không nghĩ đến, người thương cô nhất nhà họ Diệp, người muốn cô biến mất nhất lại là Diệp Tông- cái tên mà Quý Thừa chưa từng nghe qua.

Mà người biết mối quan hệ gần gũi của Diệp Tông và cô chính là Diệp Sóc. Diệp Sóc còn biết, Diệp Tông đã sớm vứt bỏ cổ phần tập đoàn Diệp Thị, chuyên tâm làm bác sĩ của anh. Anh xuất nhập Đại Lục không bị hạn chế bởi kinh doanh nhạy cảm của dòng họ Diệp, hơn nữa còn khám chữa bệnh cho rất nhiều người nổi tiếng, quan hệ nhân tế ở Đại Lục rất rộng. Nếu Diệp Sóc nói chuyện này với Quý Thừa, vậy thì có thể giải thích được hết thảy.

“Nhưng mà…” Mạch Nha nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Diệp Tông chưa từng đến thành phố này, mặc dù Quý Thừa hoài nghi tôi đến Đại Lục, cũng không nên đến thẳng đây tìm.”

Kỳ Yên gõ bàn vài cái: “Chuyện này, tôi và Diệp Tông nhất trí đoán rằng: là bởi vì Nghiêm Hàn ở đây.”

Mạch Nha nhất thời cảnh giác: “Có ý gì?”

“Người tốt với cô chỉ có Diệp Tông và Nghiêm Hàn. Giúp cô bỏ đi chính là Diệp Tông, vậy sau khi cô đi người cô muốn tìm nhất sẽ là Nghiêm Hàn. Cho dù hiện tại không đi, sau này nhất định cũng sẽ đi. Thay vì Quý Thừa phải mò kim đáy biển, thì cắm cọc bên cạnh Nghiêm Hàn là hành động sáng suốt.”

Liên tưởng đến chuyện phát sinh hai hôm nay, sau một lúc Mạch Nha hoảng sợ, vội vàng kể hết cho Kỳ Yên. Kỳ Yên nghe xong im lặng không nói, Mạch Nha càng cảm thấy trong lòng càng lúc càng chùn xuống: “Có khi nào anh ấy đã nhìn ra điều gì không?”

“Hình như không giống.” Kỳ Yên buông mắt suy tư, “Cô thay đổi diện mạo, sửa đổi luôn ngày sinh tháng đẻ của Mạch Miêu, Quý Thừa lại nhận định Diệp Nghi bị lưu sản. Dù sao anh ta cũng vừa đến, lại hiểu lầm quan hệ giữa cô và Nghiêm Hàn, điều đó nói lên rằng ngay cả tình hình cơ bản còn không nắm. Nhưng đây đều là vấn đề thời gian, tôi sẽ thương lượng với Diệp Tông, lúc cần thiết sẽ đón Mạch Miêu đi.”

“Cái gì?” Mạch Nha kêu lên thất thanh, “Không được!”

“Diệp Tông bố trí gần như hoàn mỹ, bất luận chuyện mất tích của Diệp Nghi, hay là thân phận của Mạch Nha, Quý Thừa đều không tra được sơ hở. Ngay cả DNA được sở cảnh sát Macao niêm phong cất vào kho cũng đã bị tráo đổi, cho dù hiện giờ thu thập mẫu trên người cô mang về đối chiếu, cũng không có cách nào chứng minh cô là Diệp Nghi. Lỗ hỏng duy nhất chính là Mạch Miêu. Một khi Quý Thừa cùng Mạch Miêu đi làm xét nghiệm cha con, thì không thể tiếp tục giấu giếm nữa.”

“Nhưng…”

“Đó chỉ là bước cuối cùng thôi. Hiện giờ Quý Thừa vẫn chưa liên hệ cô và Diệp Nghi với nhau, mạo muội đưa Mạch Miêu đi ngược lại rất lạ. Nhưng cô vẫn nên chuẩn bị tâm lý, nếu thực sự đến nông nỗi kia, cô muốn kết quả thế nào? Tạm thời xa Mạch Miêu, hay là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ?”

“…” Mạch Nha siết chặt nắm tay, không muốn nghĩ đến giả thuyết này.

“Còn có, Quý Thừa có lẽ đã giám sát Nghiêm Hàn, cô phải đặc biệt cẩn thận, đừng tùy tiện liên lạc với tôi.”

“Vậy nếu xảy ra chuyện tôi phải làm sao?”

Dáng vẻ ung dung của Kỳ Yên đột nhiên ngừng một chút: “Sau này sẽ gặp nhau ở trong tiệm của cô. Tôi sẽ lấy lý do chính đáng để đến đó, không làm người khác hoài nghi. Cô nhăn mặt nhíu mày gì vậy? Có vấn đề gì?”

Mạch Nha tự giễu lắc đầu: “Dằn vặt lâu như vậy, giấu giếm được mọi người, lại tuyệt đối không giấu được người duy nhất muốn giấu kia. Tôi chẳng hiểu vì sao, hết thảy đều tốt đẹp, cũng hợp tâm ý của anh ấy, nhưng sao anh ấy lại không chịu tin, hay là không thể buông tha tôi?”

Cốp một tiếng, chiếc bút máy trong tay Kỳ Yên gãy làm hai nửa. Mạch Nha hết hồn, anh lại chỉ thản nhiên ném bút vào sọt rác, đồng thời mỉm cười khó hiểu: “Xem ra cô là người chưa từng có chấp niệm gì. Nhưng tôi đã từng có, cho nên có thể lý giải. Chuyện thế này không có cách giải thích nào khác, chờ xem đi, không bao lâu nữa cô sẽ hiểu được thôi.”

***

Trên đường trở về, Đường Mật mấy lần gọi điện thoại thúc giục, hỏi cô là chuyện gì, cô lại không chịu nói rõ. Mạch Nha bị phiền đến hết cách, dứt khoát xin nghỉ học cho Mạch Miêu, dẫn cô bé cùng nhau đến tiệm.

Kết quả vừa vào cửa, Mạch Nha liền thấy Quý Thừa. Vừa định trợn mắt với Đường Mật, lại phát hiện hình như cô đã khóc: “Mạch Nha, xin lỗi, anh ta nói… Anh ta nói có thể tìm được tin tức của Diện Diện…”

Mạch Nha nhất thời cứng đờ, sau lúc lâu mới gian nan quay qua Quý Thừa: “Rốt cục anh muốn thế nào?”

Quý Thừa lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở góc kia, vẻ mặt anh hờ hững, bên môi lại thản nhiên mỉm cười: “Cô Mạch, hôm qua tôi có nói, chúng ta còn gặp lại, đề nghị hợp tác của tôi, cô cũng sẽ đồng ý. Tôi cũng không nuốt lời.”

“Dùng con của Đường Mật để uy hiếp.” Mạch Nha nghiến răng nói, “Người giàu sang như anh Quý, đều dựa vào chút thủ đoạn hạ tiện thế sao?”

Quý Thừa mặt mày tỉnh bơ, nhưng ngón tay vuốt chén trà hơi khựng lại. Anh đứng dậy, ánh mắt cực kỳ sắc bén, gần như làm cho Mạch Nha cảm thấy đau đớn: “Tôi nghe nói, con của cô Đường Mật bị thất lạc từ khi chào đời, cho nên bảo người ta lưu ý hỏi thăm. Đây rõ ràng là giúp đỡ, vì sao lại bị cô nói thành hạ tiện vậy?”

Anh vừa nói vừa đến gần. Mạch Nha đứng chắn trước Mạch Miêu, cố nén không lùi bước. Nhưng Quý Thừa thật sự rất cao lớn, nháy mắt Mạch Nha đã hoàn toàn bị bóng dáng của anh bao phủ. Đáy mắt Quý Thừa thăm thẳm, u ám càng tụ càng dày: “Cô Mạch, xin hỏi, tôi giúp đỡ một người mẹ đi tìm con là hạ tiện, như vậy, tước đoạt quyền làm cha của một người, thì nên gọi là gì?”

“Anh nói cho rõ ràng.” Trong lòng Mạch Nha run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố mạnh mẽ hỏi vặn lại, “Tước đoạt quyền làm cha của một người? Anh Quý là đang nói ai? Tội danh lớn như vậy cũng không thể gánh tùy tiện được.”

“Không thể gánh vác sao? Ha ha…” Quý Thừa cụp mắt bật cười, “Thật là, làm cũng đã làm…”

Máu toàn thân Mạch Nha đông lại, tước đoạt quyền làm cha của một người ư… Quý Thừa là đang nói cô sao? Vỏn vẹn chỉ một ngày trôi qua, không lẽ anh đã phát hiện điều gì rồi?