Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 31: Bà nà (2)



Nó ngồi trên giường cuối gầm mặt xuống không dám ngẩn lên, Vy ngồi bên cạnh nhìn nó chằm chằm với đôi mắt vừa mang ý tò mò vừa mang ý nghi ngờ.... rất nhiều cảm xúc đan xen.

- Đủ rồi đó, ngẩng đầu lên đi, tao cần lời giải thích chứ không cần ngắm mày, ok?

Thở dài một tiếng, nó ngẩng mặt lên.

- Giải thích gì chứ? Tao có làm gì đâu? Nó thở dài nói.

- Thì giải thích tình cảnh lúc nãy, mày có biết ai nhìn thấy cảnh đó đều chỉ có thể miêu tả bằng 1 từ " shock" hay không?

Vy vẫn rất kiên nhẫn đó là ưu điểm của nhỏ, kiên nhẫn chờ đối phương phản hồi.

- Nói qua nói lại tao thật sự thấy tức anh ta không chịu nổi, tại sao lại có người biến thái như anh ta chứ. - Nó nghĩ đến mắt nóng bừng.

Vy chỉ liếc mắt im lặng ý lắng nghe.

- Thì cũng tại mày tự dưng đi tắm, tao thấy đói bụng nên mới đi tìm anh Nam, ai ngờ....... anh ta cứ như vậy đi ra. Tao kêu anh ta dừng lại mà cứ nhất quyết bước tới....

- Rồi sao nữa?

- Còn sao nữa.. tao nhắm mắt cấm đầu chạy nên... đụng đầu vào tường u 1 cục nè!

nó chỉ tay lên đầu quả nhiên u 1 cục trông buồn cười chết được. Vy cũng không ngoại lệ nhìn thấy liền cười nắc nẻ.

- Vậy sao 2 người ôm nhau tình tứ như vậy?

- Ôm cái đầu mày, anh ta đỡ tao thôi, đúng lúc đó mày chạy ra hét toáng lên... ya xấu hổ chết được. - Nó ôm mặt.

Vy nhìn con bạn mà không nhịn được cười.

- Mày không được nói cho ai biết đâu đó

- Ok.

- Dù có kề dao vào cổ cũng không được nói.

Vy gật đầu chắc nịt.

Cốc cốc cốc.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vy đứng dậy ra mở.

- anh Nam.

Nó nghe tên Nam lại hoảng hốt chẳng lẽ anh cũng nhìn thấy và hiểu lầm như Vy chết rồi.

- Ừ, lúc nãy anh về đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng hét nên tới xem hai đứa có chuyện gì?

À anh không nhìn thấy nó thở phào nhẹ nhỏm.

- Em hét đó.

- Hả? Sao em hét? Có ai chạy vào đây hâm dọa em hả? Nó đâu? - Nam kích động.

- Làm gì có ai mà hâm dọa được em, tại lúc nãy em nhìn thấy....

- Khụ khụ khụ.

Vy chưa nói hết câu nó đã ho lên ba bốn tiếng, liếc nhìn vy.

- em thấy gì?

- À em thấy con gián đó anh hihi. - Vy cười xòa.

- Con gián? Khách sạn này rất sạch sẽ làm gì có gián. - Nam nghi hoặc

- À cái đó......

- Anh lắm chuyện thật nó hết hét lên là được rồi! Đi ăn thôi, em đói.

Nói xong nó thẳng thừng kéo tay Vy đi, Nam ngơ ngác rồi cũng khép cửa đi theo.

Thoáng chốc cả bọn đã có mặt đông đủ tại nhà ăn của khách sạn, không khí vui vẻ tràn ngập cả căn phòng. Đây là lần đầu bọn nó đi chơi chúng với nhau như thế này.

- Ăn xong bọn mình đi đâu? - Linh hỏi.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên trừ nó và hắn, nó vẫn còn ngượng không muốn nhìn thấy bản mặt của hắn còn ai đó thì thản nhiên không quan tâm.

- Công viên Fantasy. - Hoàng đề xuất ý kiến.

- Công viên hả? Được đó được đó. - người phấn khích không ai khác chính là.. nó.

- Ừ, em cũng thấy thích, đi chỗ đó trước đi. - Quỳnh Anh nói.

Tự nhiên nó có cảm giác không vui hay nói chính xác là khi Quỳnh Anh lên tiếng, tự nhiên nó thấy không ưa nhỏ mặc dù nhỏ chẳng làm gì sai lại rất thân thiện.

Ăn xong tụi nó di chuyển ngay đến địa điểm dự tính.

Công viên Fantasy, nằm trong khuôn viên của khu du lịch và nghỉ dưỡng Bà Nà Hills, hiện là khu vui chơi giải trí trong nhà duy nhất ở Việt Nam và trên thế giới có vị trí tọa lạc trên đỉnh núi (thuộc Bà Nà Hills Mountain Resort - Bà Nà Núi Chúa).

Người hứng khởi nhất trong đám không ai khác là nó, vừa bước vào nó đã chạy hết bên này đến bên kia dòm ngó đột nhiên nhớ ra.

- Có ai mang smartphone theo không? Hử?

- Để làm gì? - Vy hỏi.

- Mày có đem không tao mượn hihi tao quên để ở khách sạn rồi.

- Nè! - Vy móc trong túi đưa ra trước mặt nó cái oppo R5 mới toanh.

- Woaaa... em iu dễ thương ghê. - Nó ôm Vy tán thưởng bên cạnh nghe nó nói mọi người muốn nôn ra. ( không phải chê Vy mà giọng của nó bây ra dịu dàng đến buồn nôn).

- Tránh xa ra, người ta nói less bây giờ. - Linh bay vô giữa.

Cả bọn phì cười.

- Chơi trò kia đi. - Nó lăn xăn chạy tới.

- Cô có biết đua đâu mà đòi chơi trò đó.

Hắn lên tiếng mỉa mai.

- Có giỏi tới đây đua với tôi, ở đó nói nhiều.

- Ok.

Thế là mọi người trố mắt nhìn 2 nhân vật chính bước vào " đua xe outrun".

- Anh chịu thua đi là vừa. - Nó buông lời hâm dọa.

- Chưa bắt đầu sao lại bắt tôi kết thúc. - Hắn nói một câu không ăn nhập

Trên màn hình hiện chữ " ready....... Start"

Xe của nó và hắn xuất phát.

Giờ phút này nhìn nó tập trung cao độ ghê gớm trong đầu hiện lên " Đánh bại kẻ thù", xe của nó tăng tốc hết cỡ, phía trước là chướng ngại vật. Một hòn đá chắn ngang đường, đầu nó nảy lên 1 ý định tay gõ cái cách vào bàn phím chiếc xe bay trên không phóng vụt qua hòn đá nhanh chóng vượt chướng ngại vật đầu tiên. Nó hí hửng liếc mắt qua hắn, xe hắn vẫn còn ở sau nó 1 đoạn khá xa.

- Sao chỗi, anh thua tôi rồi! - Nó tự đắc.

- Đến khi nào game over đã. - khóe miệng hắn khẽ nhếch lên vẻ mặt ung dung.

Thế hai, ba chướng ngại vật tiếp theo nó đều vượt qua khoảng cách vẫn giữ ở mức nhất định.

Mọi người đứng ở ngoài cũng ùa về đây xem trận đấu sinh tử giữa con t"ắc kè tinh" và " sao chỗi".

- chẳng lẽ Huy thua? - Câu hỏi nghi hoặc của Linh.

- Chờ đã. - Tuấn nói chăm chú quan sát.

Hoàng lộ rõ ý cười " mày lắm trò thật!"

Nó tăng tốc hết mức có thể, chỉ còn 2 chặng nữa là nó có thể thắng hắn danh chính ngôn thuận rồi, nghĩ đến đây tâm tình nó vui sướng lạ thường, nó phải làm cho cái tên kiêu ngạo kia 1 bài học.

Nhưng nó tính sai rồi, chính vào thời khắc chạm tới chặng cuối cùng... xe nó đã bị vượt mặt, sao có thể? Chuyện này sao có thể? Nó đơ người quay sang nhìn hắn, gương mặt điển trai kia lộ ra tia cười nhạt.

Hắn thắng nó rồi! Thắng sát nút 30s.

- Cô muốn tôi chờ kết quả này!

Nó tức quá đi mất, biết vậy đã không huênh hoan lên rồi, giá mà bây giờ có cái lỗ nó chắc chắn sẽ chui xuống ngay lập tức. Xung quanh bàn tán một hồi cũng tản ra, cả bọn đi tới. Biết nó không ổn Vy lên tiếng kéo suy nghĩ của mọi người về phía mình.

- Thôi mình đi chơi trò khác đi. Trò này tẻ nhạt lắm!

thế là cả bọn gật đầu đi đến khu khác, nó nắm tay Vy đi sát nhỏ 1 bước không rời.

- Đáng ghét sao anh ta lại thắng chứ! Rõ ràng chỉ 30s nữa thôi anh ta đã thua tao rồi!

- Mày chưa biết cậu ấy đã thách thức đúng là...

Lòng nó vẫn ấm ức không thôi.