Hãy Đợi Đấy... Anh Sẽ Bắt Em Nói Với Anh Rằng

Chương 30: Lo sợ



 -Phong, chính anh cũng thấy phải ko?

-Thấy gì…

-Lúc đó…. tôi ko còn là chính mình nữa_Lâm hướng mắt ra ban công, ánh mắt xa xăm đượm buồn.

-….._Phong ko nói gì, quả thật lúc đo…., nếu ko quen biết Lâm chắc anh cũng đã bỏ chạy rồi.

-Lúc đó, tôi đáng sợ lắm phải ko. Qua ánh mắt của gã đó, tôi đã nhìn thấy sự run sợ của hắn trước tôi, hắn nhìn tôi như nhìn 1 con quái vật._Giọng Lâm vẫn đều đều, ko hề có âm bậc cảm xúc nào.

- Cô ko phải là quái vật, cô ko hề đáng sợ.

-…….

- Lúc ấy cô vì bảo vệ tôi, còn ngày đó.. cô vì bảo vệ Linh.

-……_ Cô vẫn im lặng. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy. Trước đây, sau khi đánh nhau với tên hội trưởng, cô luôn bị mọi người xa lánh, họ nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ, ngay cả tên hội trưởng vừa nhìn thấy cô thì run lẩy bẩy , miệng lắp bắp “ quái vật, quái vật “

- Lâm, tại sao cô cứ khép kín mình như thế, tôi biết cô ko muốn cho mẹ cô và Linh lo lắng, cô ko muốn họ ghê sợ cô trước “ cô” lúc ấy

-Phải, tôi ko muốn…à ko… tôi sợ ánh mắt đó sẽ hướng về tôi khi họ biết…_ cô vẫn quay mặt ra phía ban công như đang tránh ánh mắt của Phong.

-Tại sao cô ko chịu hiểu rằng chính điều đó làm họ tổn thương và lo lắng cho cô nhiều hơn ko hả_ Phong nắm lấy cô, khiến cô phải quay đầu lại nhìn thẳng vào Phong.

- Anh ko thể hiểu được đâu, anh ko phải là tôi.

-Đúng tôi ko hiểu và mãi mãi ko hiểu được nếu cô ko chịu mở long.

- Anh đã thấy con người của tôi “lúc ấy”, chắc chắn anh đang ghê sợ tôi._Lâm hất tay Phong ra khỏi người mình.

- Đúng là tôi có sợ cô, nhưng tôi ko hề nhìn cô như vậy. Có thể là tôi ko đáng tin như tôi chắc chắn rằng tôi bây giờ và mãi về sau sẽ ko bao giờ nhìn cô như vây.

- Làm sao tôi có thể tin tưởng được chứ, lòng tin chỉ là một thứ hư vô.

- Vậy từ bây giờ, cô hãy bắt đầu tin tưởng tôi đi.

-….._ Lâm nhìn Phong với vẻ mặt ngạc nhiên xen chút nghi ngờ.

- Tôi nói rồi, tôi sẽ ko bao giờ phản bội lại cô, tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo điều đó._ Phong cười nhẹ.

-…..Anh thật kì lạ, tại sao anh lại ko bỏ mặc tôi chứ_ Giọng Lâm nghẹn lại, nước mắt sắp sửa trào ra.

Như biết điều đó, Phong nhẹ nhàng kéo cô vào long….” Làm sao tôi có thể bỏ mặc cô được chứ, cô là người…”

Lâm hơi bất ngờ, muốn đẩy Phong ra nhưng cô lại ko làm đucợ, hình như trong tận than tâm  cô ko hề muốn đẩy Phong ra. Phong khiến cô thấy nhẹ nhõm và yên long.

-  Cô có thể khóc trên vai tôi, tôi sẽ ko nhìn cô đâu._ Phong xoa nhẹ đầu cô.

-  Anh ….. đúng là đầu đá mà…..hức….hức…hu hu hu …._ Bây giờ Lâm đã ko thể ngăn mình ko khóc được nữa. Cô khóc ko ngừng, những giọt nước mắt đó thấm đẫm trên vai Phong, nó nóng hổi.

Đây là lần đầu tiên có người con trai khiến cô có thể yên tâm dựa vào mà khóc. Cô khóc một lúc lâu rồi thiếp đi trên vai Phong lúc nào ko hay.

Phong vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô, khi biết cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng bế cô tới đầu giường, đắp chăn cho cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, tay anh vuốt nhẹ tóc Lâm. Nó thật mềm và mượt khiến anh có chút bồi hồi.

Bây giờ, anh đã biết rằng, thực ra người con gái anh yêu rát yếu đuối, dễ bị tổn thương, ko hề mạnh mẽ như những gì anh tưởng tượng. Cô chỉ đang cố tạo cho mình một lớp vỏ bọc để ko ai có thể lại gần cô. Lúc này đây, anh cỉ ước rằng anh có thể mạnh mẽ hơn để bạo vệ người con gái mà anh yêu.

Anh cúi xuống nhìn gương mặt đang ngủ của cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô thật lâu.

-Đừng lo, từ bây giờ tôi sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cho em.



Rồi anh xoay người bước ra khỏi phòng. Anh sợ nếu ở lâu có thể anh sẽ ko kìm được lòng mình mà làm điều xấu với cô mất. Khì.