Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 72



Chiếc taxi lao đi vun vút trên đường, Zen đưa mắt ra cửa sổ ngắm nhìn mọi cảnh vật lần cuối, cơn mưa rào rả rích ập xuống bất ngờ, rửa trôi những bụi bặm, ngổn ngang của trần thế. Zen đưa tay đón lấy những hạt mưa. Từng giọt từng giọt len lỏi qua kẽ tay của nó và rơi xuống. Hãy để cho nó cảm nhận vị mát lành này lần cuối, của cơn mưa cuối cùng nó còn ở Việt Nam.

Xe dừng lại ở cổng sân bay, nó mở ô ra và bước xuống xe. Cơn mưa nặng hạt vẫn dai dẳng, mang theo một buồn miên man như tiễn đưa một người ra đi không bao giờ trở lại…

Chiếc ô trên tay nó chốc chốc lại rung rung khi có một luồng gió tràn qua, những giọt nước mưa thi nhau tung tóe lên đôi giày của nó. Zen đứng lặng nhìn bao quát nơi này một lần cuối rồi quay đi. Thành phố thân yêu, tạm biệt!

- Zen!

Nó nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng có lẽ nó đã nhầm với tiếng mưa.

- Zen!

Lần này âm thanh đó trở nên to và rõ ràng hơn. Đúng là giọng của cậu ấy rồi! Tiếng gọi đó khiến cho trái tim nó đau đớn. Nắm chặt bàn tay, nó không cho phép mình quay đầu lại. Đột nhiên, phía bên kia đường, một tiếng hát cất lên… Âm thanh trầm bổng, lúc lên cao xuống thấp theo từng âm điệu của đoạn nhạc. Lời ca chất chứa nỗi bi thương, đau đớn tột cùng… Bài hát này nó đã từng nghe, nhưng không thể nhớ ra ở đâu. Tại sao lại khiến cho đầu nó nhức nhối đến như vậy? Nó đưa tay ôm lấy đầu, cơn đau khiến cho đầu nó như muốn nổ tung, tiếp đó một tia sáng quét qua…

Nó thấy mình đang đứng ở một góc phòng, đang chăm chú quan sát một người con trai đang kéo đàn trên sân khấu. Khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt trầm tư đầy mê hoặc ẩn hiện dưới ánh đèn đa sắc của bar, bàn tay linh hoạt đưa đẩy, kéo ra những nốt nhạc trầm bổng, phiêu du theo điệu nhạc…

… Trên cánh đồng bồ công anh, một cô bé đang ngân nga một giai điệu, cậu bé ngồi bên chăm chú lắng nghe và lẩm nhẩm theo lời bài hát. Đó là bài hát cha cô bé đã dạy cho cô, và cô đã hát cho người bạn thân mà cô yêu quý nhất...

Zen lắc mạnh đầu để cơn đau qua đi, nó không biết những hình ảnh vừa rồi là gì và tại sao Phong lại biết bài hát đó, tại sao mỗi lần nghe thấy những giai điệu đó lòng nó lại cảm thấy day dứt không yên.

- No! Đừng đi!

Nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang tưới ướt đôi má và tiếp tục bước đi. “Phong, tớ xin lỗi! Hãy quên tớ đi!” "Két!" Một âm thanh chói tai vang lên cùng với tiếng va đập mạnh. Zen từ từ ngoảnh lại… chiếc ô trên tay nó rơi xuống đất…

...

- A! Lạnh quá! – Con bé thốt lên khi bị một lon nước ngọt từ phía sau áp lên mặt nó.

- Sao lại thích uống trà chanh? - Thằng bé thắc mắc.

Con bé nở nụ cười tươi rói, tràn ngập hạnh phúc:

- Vì cậu thích trà chanh!

- ... Cho dù có thế nào tớ sẽ luôn ở bên và mãi mãi bảo vệ cậu!;