Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 41



Ông chú béo mặt lộ rõ vẻ giận dữ, từng thớ thịt trên mặt rung rung theo từng điệu bộ của ông ta, tai nó ù đi theo tiếng quát:

- Cái gì? Xin lỗi thế là xong à? Cô có biết bộ comple này đáng bao nhiêu tiền không?

Nghe thấy sự to tiếng diễn ra trong căn phòng, tất cả ánh mắt của mọi người tại quán đều đổ dồn về phía nó và ông chú béo.

- Cháu xin lỗi, nhưng... cháu không có tiền đền cho chú! – Nó trả lời một cách yếu ớt và trong lòng không ngừng tự rủa thầm cái tính hiếu kì để rồi bây giờ gây họa thế này, mẹ và anh nó mà biết nó vào bar chắc chắn nó sẽ phải hứng chịu những cơn thịnh nộ trời giáng, vì vậy tuyệt đối không thể để cho họ biết được. Bất chợt, thái độ của ông ta quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, khiến nó phải rùng mình:

- Thôi được, coi như cô gặp may vì gặp tôi, tôi sẽ không bắt cô đền tiền bộ comple, đổi lại...

Ánh mắt ác thú đã phơi bày tâm địa của người đàn ông đó. Nó vội vã quay người định bỏ chạy thì đã bị ông ta tóm được. Bàn tay chắc nịch, to khoẻ nắm chặt lấy cánh tay yếu ớt của nó khiến nó đau đến ứa nước mắt. Trong lúc nó tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, thì một giọng nói đầy uy lực vang lên:

- Buông tay cô ấy ra!

Tiếng nói từ phía sau khiến nó lẫn người đàn ông kia phải chú ý. Trước mặt nó, Duy Phong đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, khuôn mặt không một chút sắc thái biểu cảm. Người đàn ông trừng mắt, nhìn đứa con trai trước mặt vừa ra lệnh cho mình, chỉ là đứa oắt con hỉ mũi chưa sạch mà dám đối đầu với ông. Láo toét!

- Mày là đứa nào? Không phải chuyện của mày.

Vẫn giữ thái độ ban đầu, Duy Phong lạnh lùng cất tiếng:

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người cô gái đó, đừng để tôi nhắc lại lần nữa nếu không ông sẽ không yên đâu!

Một nụ cười mỉa mai lộ rõ trên khuôn mặt to béo của người đàn ông, lão ta đưa tay xoa xoa cái cằm bóng láng của mình và trả lời với giọng khinh khỉnh:

- Nhóc con định học đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Đúng là không biết tự lượng sức mình. Thôi, ta không có nhiều thì giờ để đôi co với chú mày, tránh ra!

"Bốp!" Người đàn ông vừa kết thúc câu nói, một cú đấm trời giáng đã giáng thẳng xuống mặt hắn ta khiến hắn lăn quay ra đất kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết của những vị khách xung quanh. Định thần lại sau cơn choáng váng, hắn đưa tay lên sờ mũi và hốt hoảng nhìn những vệt máu trên tay mình, cái giọng vịt đực của hắn vang lên, khản đặc, xen lẫn sự run rẩy:

- Máu! Máu! Mày dám đánh ông chảy máu. Gọi quản lí đến đây, quản lí đâu!

Những gì vừa diễn ra trước mắt khiến Zen phải bật cười, nó thích thú đứng xem màn kịch hay sắp diễn ra mặc dù trong lòng có chút ái ngại cho Duy Phong. Nghe thấy có sự huyên náo diễn ra ở một góc quán, người quản lí tất tả chạy ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, mồ hôi túa ra:

- Thưa ngài, có chuyện gì vậy?

Nhìn thấy người khách của quán đang nằm sóng soài dưới đất, máu chảy ra hai bên cánh mũi, người quản lí thất thần, vội vã chạy đến đỡ người đàn ông béo dậy và phủi bụi trên người ông ta. Khuôn mặt gã đàn ông từ màu đỏ chuyển dần sang tím tái, ông ta chỉ thẳng vào mặt Duy Phong và hét lớn:

- Mau đuổi cổ thằng nhóc đó ra khỏi quán cho ta!

Người quản lí nhìn theo hướng tay chỉ của vị khách, sắc mặt trở nên tối sầm lại, đôi mắt ông hết liếc nhìn vị khách lại quay sang nhìn Duy Phong một cách e dè, dường như ông đang rơi vào một tình thế hết sức khó xử:

- Thưa ngài, vị này… không thể đuổi được.