Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 32



Ngày thứ bảy...

- Ngày cuối rồi mà cũng vẫn chỉ dừng lại ở con số 980 thành viên, còn hơn 50 người nữa biết đào đâu ra bây giờ? Tao lo lắm bọn mày ạ, không lẽ công sức bao ngày nay của chúng ta đổ sông đổ bể?

- Bình tĩnh đi Zen, nóng giận lúc này là hỏng việc. Nhất định chúng ta sẽ thắng. - Huyên động viên Zen nhưng thực chất trong lòng cậu cũng đang lo lắng, nhưng cậu biết nếu để lộ điều đó ra ngoài thì mọi người sẽ mất tinh thần. Zen nhìn sâu vào mắt Huyên, không hiểu sao nó có một cảm giác rất đáng tin cậy, nó tin Huyên, tin những đứa bạn, và tin vào chính bản thân mình rằng chúng nó sẽ thắng.

4 giờ chiều, kết quả được thông báo: Light: 992 người. Ghost: 1053 người. Thất vọng là từ có thể diễn tả đúng tâm trạng của bọn nó lúc này. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má nó, ướt đẫm bờ mi. Nó cảm nhận được hơi ấm từ những cánh tay của những người bạn đang ôm lấy bờ vai nó, vẫn biết là không được khóc nhưng sao không thể ngăn cho lệ ngường rơi.

- Khoan đã!

Một âm thanh nhỏ nhẹ, dứt khoát vang lên nhưng cũng đủ gây nên sự chú ý của hàng nghìn học sinh đang có mặt tại đó. Một dáng hình nhỏ nhắn với khuôn mặt xinh xắn bước ra từ đám đông. Đó là một cô gái mặc đồng phục màu đen, người của Ghost, mọi người thử đoán xem đó là ai? Vâng, chính là Mai Phương, người đã phản bội lại lòng tin của bọn nó. Sao cô bé lại có mặt ở đây? Người đi bên cạnh cô bé chẳng phải là cô gái có đứa em được bọn nó cứu đây sao? Và những người đi sau họ đồng phục cũng đều màu đen.

- Chúng tôi xin rời khỏi Ghost và muốn gia nhập Light. - Mai Phương cất tiếng phá tan bầu không khí căng thằng đang bao trùm cả sân trường.

- Cái gì? Cô đang nói nhảm gì vậy Mai Phương? Cô nên ý thức được những điều mình nói ra! - Không chỉ Lưu Ly mà cả bọn nó cũng khá bàng hoàng trước quyết định đường đột đó cùa Phương, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ cương quyết ấy không có vẻ gì là đùa.

- Phó thủ lĩnh, cảm ơn chị thời gian qua đã cưu mang tôi, nếu không có chị cứu giúp ngày trước thì hôm nay tôi cũng không thể đứng đây mà nói những lời này, ân tình này suốt đời không thể báo đáp hết được. Nhưng xin chị hãy buông tha cho họ... - Phương hướng đôi mắt ngấn lệ về phía chúng nó - Họ là những người bạn thật sự đầu tiên của tôi ở đây. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là bạn bè hoạn nạn có nhau, lần đầu tiên hiểu ý nghĩa đích thực của tình bạn, và... cũng là lần đầu tiên tôi chịu cảm giác đau đớn khi phản bội lại niềm tin mọi người dành cho mình. Tôi không thể tiếp tục đi trên con đường sai lầm này nữa, tôi muốn được trở về là chính mình. Xin chị...

Một thoáng do dự nhưng cũng không đủ để làm lay chuyển trái tim sắt đá của Lưu Ly, một nụ cười mỉa mai hiện ra trên khóe môi cô ta:

- Vậy ta tuyên bố, kể từ giờ phút này, Mai Phương và tất cả những người theo cô ta sẽ không còn là thành viên của Ghost nữa. Chúng sẽ trở thành kẻ đối địch với Ghost. Nếu bất cứ thành viên nào của Ghost có liên hệ gì tới chúng, người đó sẽ phải trả giá đắt. Ta không nói suông đâu. - Hạ chốt câu cuối cùng để cảnh cáo người của mình, cô ta quay sang bọn nó nở một nụ cười đắc thắng: - Các người không thắng được đâu, cuộc chơi đã kết thúc rồi, vì vậy có thêm bao nhiêu người nữa thì tỉ số cũng không được công nhận.

- Được công nhận!

Lại một giọng nói khác vang lên. Từ trong đám đông, một dáng người cao ráo bước ra, đột nhiên đám đông dạt sang hai bên để tạo đường cho người đó đi. Đó là một người thanh niên trẻ, trạc tuổi bọn nó mà chúng nó chưa bao giờ gặp ở ngôi trường này. Cậu ta không mặc đồng phục của trường, chiếc áo thun trắng dài tay và chiếc quần jeans đen ống côn nhãn hiệu Levi’s càng làm tôn thêm dáng người cao ráo và nét tinh nghịch ở cậu ta. Chiếc nón lưỡi trai đỏ nằm trên đầu bị kéo sụp xuống để lộ nửa khuôn mặt khiến ai cũng cảm thấy tò mò về con người bí ẩn này. Cậu ta là ai mà ngay cả đến phó bang của Ghost cũng phải nghiêng mình kính sợ?

- Đây là cuộc chơi công bằng, vì vậy chúng ta vẫn sẽ quyết định dựa vào tỉ số cuối cùng chứ không phải thời gian, phải không phó thủ lĩnh?