Hãy Để Anh Làm Bạn Trai Của Em

Chương 46



CHƯƠNG 46.



Cửa phòng bếp rộng mở sáng ngời, Song Hỉ đứng cạnh bồn rửa gọt vỏ khoai tây.

Ở trên bếp nồi súp đang sôi sùng sục, thoang thoảng trong không khí có mùi thịt bò kho tàu. Trên bàn số lượng rau dưa chờ xử lý nhiều gấp đôi bình thường, mọng nước tươi roi rói, cho thấy hôm nay có đãi tiệc.

Bếp trưởng Song Hỉ vô cùng cẩn trọng chăm chút cho từng món ăn, bởi vì tiệc này khoản đãi không phải ai khác, mà là mẹ của Tương Văn Đào.

Mẹ của Tương Văn Đào…

Nghĩ đến Song Hỉ liền nhịn không được nuốt ực một cái, sợ muốn chết.

Làm gì tới nông nỗi phải gặp cha mẹ, đáng thương là cậu cho đến giờ cũng còn chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Tối qua sau một hồi mây mưa tinh mỏi lực mệt, Tương Văn Đào nguyên lai nói như sau:

“Này, ngày mai nấu nhiều món ăn hơn một chút, mẹ của anh tới đây.”

Tuy rằng vẻ mặt của anh giống như là lơ đãng, có vẻ như chợt nhớ mới khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới, nhưng tin tức bất ngờ này vẫn làm cho Song Hỉ vốn đang buồn ngủ lắp bắp kinh hãi, cơn buồn ngủ bay sạch không còn một mống.

“Anh, mẹ của anh….”

“Đi Bắc kinh dự cuộc họp thuận đường ghé qua.”

Cho dù Tương Văn Đào tận lực làm cho ngữ khí cùng vẻ mặt giống như chuyện này là bình thường, thì Song Hỉ sau khi nghe được tin này có vẻ hít thở không thông.

Mẹ của Tương Văn Đào sớm không đến muộn không đến, tại sao lại cố ý đến ngay lúc này?

Từ sau chuyện bị Tương Văn Đào trừng phạt, nguyên bản ý nghĩ muốn giao vận mệnh của mình cho ông trời an bài cũng đã thay đổi.

Cậu hiện tại đã có suy nghĩ thoáng hơn, cũng không còn trốn tránh mối quan hệ với Tương Văn Đào. Tuy rằng phòng trọ bên kia vẫn chưa trả lại, nhưng cậu thường xuyên ngủ lại bên này, nói hai người sống chung cũng không khác biệt là mấy. Có lẽ là biết trốn tránh cũng vô ích, hà tất phải trả giá thêm làm gì, cậu duy trì tình trạng yên tĩnh như bây giờ. Đương nhiên Tương Văn Đào xem thế là chưa đủ. Lần này để cậu gặp mặt mẹ của mình, có lẽ cũng không giống như lời anh nói là thuận đường, mà xuất phát từ sự sắp xếp tỉ mỉ của anh.

Song Hỉ thở dài.

Biết đối phương khẩn trương như vậy thận trọng nắm giữ chính mình, trong lòng quả thật có điểm ngọt ngào. Chính là trừ bỏ ngọt ngào ra cũng còn một chút phiền não.

Gặp cha mẹ…cũng giống như tên đã bắn ra khỏi cung không thể quay trở lại, Tương Văn Đào quyết ý đem quan hệ của bọn họ công khai với người nhà. Nhưng chính mình lại không thể quyết định giống như anh. Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào rực rỡ, dưới ánh nắng mặt trời Song Hỉ lại lâm vào thật sâu cái suy nghĩ mê mang lần thứ một trăm hai mươi:

Diệp Song Hỉ , mi thật sự sẵn sàng đón nhận, phải đi con đường đồng tính luyến ái này sao?

Làm cho khán giả chúng ta đứng ở góc độ người quan sát, không thể không nói, Tương Văn Đào đã quyết định đúng.

Xem cái cách Song Hỉ khi chuẩn bị tiệc mà vẫn còn do dự thì biết, con người của cậu tính tình rất bị động, cần phải có một người cầm tay giúp cậu tiến bước về phía trước. Cậu quả thật chưa chuẩn bị tốt tâm lý đi gặp cha mẹ, hơn nữa cả đời có khi cũng không thể làm tốt cái loại tâm lý này. Tương Văn Đào đối với việc này hiểu biết thật sự rất rõ ràng, cho nên anh căn bản không để cho cậu có thời gian chuẩn bị, cho người này thời gian cũng vô dụng, còn không bằng dao sắc chặt gọn tốc chiến tốc thắng mới hữu hiệu.

Buổi chiều, mẹ Tương một người đại giá quang lâm.

Vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi canh gà, hầm ít nhất cũng bảy tám canh giờ, rất thơm.

Ân, súp ngao không tồi.

Tương Văn Đào quan sát phản ứng của mẹ, mỉm cười.

Anh cũng như mẹ của mình, chưa bao giờ là chủ nhân của phòng bếp. Nhưng hai người lại rất sành ăn, một món ăn sau khi nếm qua, ngon dở như thế nào sẽ được hai người nhận xét y như một chuyên gia, rất khủng bố. Khởi đầu này thật là tốt, chưa thấy người, đã có mười phần cảm tình.

Tương Văn Đào khoái trá kêu lớn: “Song Hỉ──”

Tại trù phòng suýt nữa thì Song Hỉ dao cắt vào tay.

Đến đây, đến đây, nói gì thì nói, con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.

Sự việc đã đến nước này, cho dù có trốn tránh như thế nào cũng không khỏi, thôi thì dũng cảm đối mặt.

Tự trấn an xong rồi, giọng run run đáp lời, hít sâu một hơi, đem lời kịch đã chuẩn bị từ trước nhẩm lại một lần, cước bộ lơ mơ đi ra ngoài nhận phỏng vấn.

Mẹ Tương đang đổi giày, đứng ở trong phòng khách, bất động thanh sắc đánh giá cảnh vật xung quanh.

Ân, trong phòng thu dọn thật sự ngăn nắp, có thể nói là sáng sủa sạch sẽ. Bà làm như lơ đãng hỏi: “Kêu người dọn dẹp mất nhiều thời gian không? Hết bao nhiêu tiền?”

Tương Văn Đào cười.

“Đã lâu rồi không có gọi người, đều là một tay Song Hỉ thu dọn.”

“Vậy sao…”

Nếu như cái công phu mặt mũi này không phải là để ứng phó với bà, thì người kia quả là mười phân vẹn mười.

“Song Hỉ.” Tương Văn đào đón người ở trong phòng bếp đi ra, “Lại đây, lại đây nào.”

Mẹ Tương chậm rãi quay người lại, ánh mắt sắc bén, đánh giá người con trai có khuôn mặt đỏ bừng đang đi đến kia, vừa nhìn là đã biết đang cố gắng trấn tĩnh.

“Con…,con chào dì…”

Thời niên thiếu, Song Hỉ nhớ rõ đã từng gặp qua mẹ của Tương Văn Đào một lần.

Bộ dáng gì đó thì cậu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ấn tượng để lại trong cậu đó là một người phụ nữ rất lợi hại, không phải loại phụ nữ môi mỏng chanh chua, tùy thời có thể nhảy đong đỏng chửi mắng người, cho đến hiện tại Song Hỉ mới biết được là, đó không gọi lợi hại, mà phải kêu bằng khí thế.

Mười lăm năm đã qua đi, khí thế nữ vương năm đó của mẹ Tương vẫn không hề giảm bớt. Kì thực vóc dáng của bà cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng không biết tại sao lại có cái cảm giác cao cao tại thượng, bảo Song Hỉ như thế nào không cảm thấy rụt rè.

Tương Văn Đào cầm tay cậu── nắm chặt, hai người tầm mắt liền nhìn nhau.

Song Hỉ bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Tương Văn Đào âm thầm bóp nhẹ tay cậu một cái, giống như muốn truyền nội lực. Cuối cùng mới quay mặt lại, mỉm cười nói: “Mẹ, cậu ấy chính là Song Hỉ. Mẹ còn nhớ không? Trước kia hai người đã từng gặp nhau.”

“Có sao? Mẹ Tương nhìn hai bàn tay nắm lại của họ một lát, tầm mắt quay lại nhìn mặt Song Hỉ. “Mẹ không nhớ rõ lắm.”

“Khi đó mẹ đưa con đến trường, có mời toàn bộ bạn chung phòng đi ăn cơm.” Tương Văn Đào nhắc cho mẹ nhớ.

Nga… dường như là có chuyện như vậy thật, có một tiểu nam sinh từng lưu lại cho bà ấn tượng rất tốt…

Chợt nhớ đến đây mẹ Tương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cậu ấy chính là…”

“Ân.” Tương Văn Đào cười liếc Song Hỉ một cái, “Từ lúc đó cậu ấy liền làm trâu làm ngựa cho con, chắc là thiếu nợ con từ kiếp trước.”

Song Hỉ lườm anh , căng thẳng trong lòng cũng theo câu nói đùa của Tương Văn Đào vơi đi một chút, bắt đầu ngại ngùng cười nói đón tiếp vài câu.

Bởi vì đồ ăn nấu vẫn chưa xong, nên cậu cũng không thể ở phòng khách quá lâu. Mẹ con Tương gia đưa mắt nhìn cậu đi vào bếp, Tương Văn Đào có bảy phần vui mừng ba phần khoe, ướm hỏi: “Mẹ cảm thấy cậu ấy như thế nào?”

Mẹ Tương thản nhiên: “Chưa thể nói trước được điều gì.”

Bạn học và bạn đời của con, là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Đối với người sau yêu cầu hà khắc hơn người trước rất nhiều, không thể dễ dàng thừa nhận.

Tương Văn Đào thu lại tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, cậu ấy lá gan rất nhỏ.”

Mẹ Tương làm gì mà không nghe ra ý cảnh báo ‘Mẹ đừng dọa đến cậu ấy’ trong câu nói này, khẽ cau mày.

Đứa con này ngay từ nhỏ tính cách đã rất độc lập, càng lớn tính tự chủ càng mạnh, sau khi thành niên thì không còn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ.

Năm đó muốn nó thi vào trường quân đội, nó lại ôm ấp mộng đi du học ở nước ngoài. Giới thiệu con gái của tham mưu trưởng cho nó, nó bùng nổ rồi không thèm quan tâm. Cha của nó nhất thời sinh khí mắng mấy câu, mấy năm nay cũng không thấy về nhà, thời gian dài trôi qua, đối với chuyện nó không thích nữ nhân thôi thì làm cha mẹ cũng đành phải chậm rãi chấp nhận. Lần này nó lại chủ động điện về nói muốn giới thiệu với bọn họ một người, làm mẹ nó trong lòng cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Hiện tại thì tốt rồi…Lại phải nhìn đứa con đối với người thanh niên kia nhất mực giữ gìn, còn có cái gì mà không rõ chứ…

Bữa tối rất nhanh đã được dọn lên.

Không khí có thể nói là hòa hợp, cũng không nhàm chán.

Mẹ Tương cũng không phải dùng phương pháp cao nhã gì, bà vừa ăn vừa hỏi thăm chuyện nhà của Song Hỉ. Cậu cũng biết rõ nhìn thì giống như nói chuyện phiếm, kì thực tất cả đều có thâm ý, bởi vậy cũng đáp thật sự cẩn thận.

“Con có một đứa em gái, hiện đang học ở nước ngoài.”

“Cha mẹ đều về hưu, sức khỏe cũng tốt, bình thường hay đi núi, rồi đánh bài.”

Song Hỉ vừa trả lời nhưng trong đầu lại trộm cảm thán.

Thực là một người khôn khéo. Có lẽ những người mẹ đối với bạn đời của con mình đều khôn khéo như mẹ Tương. Tưởng tượng sau này mẹ của mình cũng sẽ như vậy, vận dụng mọi cách rồi nói bóng nói gió, có thể Tương Văn Đào sẽ không phải chiụ đựng nhiều lắm, dù sao điều kiện của anh ít có điểm để chê trách, người bạn đời sau này của Song Khánh mới đáng lo, nếu điều kiện có kém một chút, chỉ sợ cửa kia không dễ qua.

Bởi vì khẩn trương, Song Hỉ hầu như không ăn được gì. Chờ Tương gia mẫu tử ăn xong, cậu đem thức ăn dọn vào bếp, hai người kia chuyển ra ban công uống trà.

Mẹ Tương chậm rãi nói: “Con đã xác định rồi sao?”

Tương Văn Đào mỉm cười.

“Mẹ, Song Hỉ là người thích hợp nhất”

“Phải không?” Dựa vào lan can nhìn ra ngoài. “Cậu ta thích hợp chỗ nào?”

Mẹ Tương lắc đầu. “Gia cảnh rất bình thường, sau này không trợ giúp được gì cho con. Bản thân của nó bằng cấp lại không cao, học cũng không giỏi. Công việc hẳn là do con tìm cho nó, đúng không? Ash, mẹ cứ nghĩ con cho dù là đàn ông, cũng sẽ tìm một người thật xuất sắc, rất đáng thưởng thức, không ngờ lại…”

Tương Văn Đào lạnh nhạt cười.

“Ưu điểm của cậu ấy không phải trên phương diện này.”

Anh nhìn về phía phòng bếp, từ ban công bên này có thể nhìn thấy mọi động tĩnh của cậu nơi trù phòng, đó cũng là nguyên nhân để hai mẹ con nói chuyện không hề cố kỵ. Song Hỉ đang rửa chén, hai tay dính đầy bọt xà phòng, một đống chén dĩa toàn dầu mỡ, qua tay cậu liền trở nên ‘sạch bong kin kít’.

Mẹ Tương nhíu mày.

Bà cũng không phải nói là Song Hỉ không tốt, chính là không xuất sắc. Bà cảm thấy con của mình rất đáng giá, có thể tìm được người tốt hơn, xứng đáng hơn, tốt nhất là gia thế, tài hoa, mỹ mạo, giáo dưỡng đều vượt trội, nếu như là phụ nữ thì sắc đẹp cần hơn…Nói đến đây, vẫn là không hi vọng gì nhiều, chỉ mong nó có một gia đình bình thường giống như mọi người.

“Hôn nhân cũng giống như đi mua giày, chỉ cần vừa chân mình, những thứ khác đều không quan trọng.”

“Nói không chừng mai mốt còn có đôi khác vừa chân hơn.”

“Sẽ không.” Tương văn Đào than thở, “Sống tới bây giờ, mới gặp được một người như Song Hỉ.” Cho nên nhất định phải chặt chẽ giữ lấy, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Mẹ Tương thở dài “Con đã quyết tâm chọn cậu ấy rồi?”

“Vâng.”

Kì thực mẹ Tương cũng biết, con mình kêu đến xem, cũng không phải muốn nghe ý kiến của bà, chẳng qua là giới thiệu cậu cho bà nhận thức, thông báo một tiếng mà thôi. Bà thật sự thất vọng, cũng không thể làm gì. Thậm chí một chút ý kiến thể hiện sự thất vọng của người làm mẹ cũng không thể nói ra, định nhẫn nhịn nhưng rồi cuối cùng không kềm được phải chê một câu: “Thật sự là cậu ấy có lợi rất nhiều rồi.”

Tương Văn Đào lặng yên trong chốc lát, bỗng nhiên cười lên.

“Mẹ, người đừng nghĩ rằng con là báu vật mà mọi người đều muốn giành lấy. Song Hỉ… vẫn chưa xác định sẽ sống đời cùng con.”

“Gì?” Mẹ Tương rõ ràng biến sắc.

“Cậu ấy không phải đồng tính, là bị con ngạnh bức ninh loan…”

Mẹ Tương há miệng, không thể tin nổi.

Đúng vậy con của người ta, chưa chắc đã dễ dàng nghĩ đến quan hệ như thế này với con mình…