Hãy Để Anh Làm Bạn Trai Của Em

Chương 25



CHƯƠNG 25.



Người Song Khánh giới thiệu là một nữ đồng nghiệp lớn tuổi hơn cô.

Cô gái này sinh cùng năm với Song Hỉ, quê ở gần Trùng Khánh. Phụ nữ mà, luôn có chút kiêu ngạo, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không tồi cho nên càng được thế phát huy. Người này không cần, người kia không thích, cứ kén chọn mãi như vậy để rồi hoài phí tuổi xuân, bây giờ tuổi lớn rồi mới bắt đầu hoảng hốt, yêu cầu với đối tượng xem mắt cũng giảm đi vài phần. Nếu là trước kia, một người đàn ông sự nghiệp còn chưa tới đâu như Song Hỉ thì chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của cô.

Thời gian và địa điểm gặp mặt đều do Song Khánh sắp xếp. Tham gia buổi hẹn hôm đó ngoài đôi nam nữ diễn viên chính, đương nhiên không thể thiếu người bắt mối là Song Khánh và bạn của cô gái kia.

Thời gian được định vào ngày thứ năm, Song Hỉ cảm thấy kì quái thắc mắc vì sao không chọn ngày cuối tuần, vừa hỏi xong lập tức bị em gái oán trách trừng mắt liếc một cái.

“Cuối tuần? Anh muốn ăn cơm xong còn phải mời các cô ấy uống rượu rồi đi hát à? Anh nhiều tiền lắm chắc? Còn chưa biết chuyện có thành hay không.”

Ý tứ của Song Khánh là: Xem mắt kiểu này, nhất định phải thấy được cá mới tung lưới, nếu không nắm chắc trăm phần trăm, thì cũng đâu cần phải đầu tư nhiều làm gì?!

Ngày thứ năm thật tốt. Sáng hôm sau phải đi làm nên tối hôm trước không thể đi chơi quá khuya, nhiều lắm là ăn một bữa cơm, thấy hợp thì tiếp tục, còn không thì cúi chào. Tiết kiệm được bao nhiêu là thời gian, công sức cùng tiền bạc.

“Nếu anh không phải anh trai, em cũng chẳng thèm để tâm việc anh muốn tiêu tiền như nước đâu.”

Căn cứ vào tâm lý chung của phụ nữ, Song Khánh chọn lựa địa điểm một cách tỉ mỉ từ danh tiếng, bài trí, giá cả đến cảnh quang xung quanh, tất cả đều được xem xét kĩ càng, cuối cùng cô hẹn gặp mặt ở một nhà hàng không quá sang trọng cũng không quá tồi.

Tới ngày thứ năm, mọi người phân công nhau hành động.

Sau khi tan tầm Song Hỉ lao ngay về tắm gội, mặc cho đầu tóc còn ướt sũng, cậu vội mở tủ tìm quần áo.

Ban đầu cậu chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng nhạt phối với chiếc quần sáng màu. Tương Văn Đào từng khen cậu mặc bộ này vô cùng thích hợp. Song Hỉ rất tin tưởng mắt thẩm mỹ của anh nên khi chọn quần áo cậu đã kết ngay bộ này. Nga, đương nhiên, cậu không có thuật đọc tâm cho nên không biết rằng lúc nhìn thấy cậu mặc như vậy, trong nội tâm Tương Văn Đào chân chính chỉ có hai chữ: Ngon miệng.

Cậu đứng trước gương ngắm mình một chút. Trong gương hiện lên hình ảnh một người đàn ông tuấn tú trẻ tuổi.

Tựa hồ có điểm không ổn thì phải.

Phụ nữ ngoài ba mươi luôn hi vọng sẽ tìm được một người đàn ông tạo cho mình cảm giác an toàn, cách ăn mặc này nhìn thì trẻ trung nhưng lại không thể chiếm được lòng tin của phái nữ. Có lẽ nên mặc một bộ thể hiện được sự ổn trọng chín chắn thì hơn.

Nghĩ như vậy, Song Hỉ lại chui đầu vào tủ tìm bộ khác.

Lần này cậu thay là đứng thứ nhất trong số một ngàn lẻ một bộ, đó là bộ tây trang bảo bối, sắc áo trắng như tuyết đi cùng với cà-vạt bằng tơ tằm. Đây là do Tương Văn Đào đặc biệt chọn cho cậu, cũng là bộ mà cậu thích nhất. Khi mặc vào từ con người cho đến tinh thần, cảm giác như mình cũng có chút khí chất tinh anh.

Lúc cậu cởi áo khoác tây trang ra ngồi xổm ở cửa đánh bóng giày thì Tương Văn Đào về. Thấy cậu không như bình thường ở trong bếp nấu ăn, anh hơi ngạc nhiên.

“Cậu định ra ngoài sao?”

“Ân. Ra ngoài ăn cơm…. Đồ ăn hôm qua vẫn còn, cậu chỉ cần hâm nóng lên là ăn được. Tô canh kia phải mau uống đi, nếu không sẽ thiu mất.”

Tương Văn Đào cũng không trả lời, chỉ bất động thanh sắc nhìn lướt qua trang phục của cậu, anh đứng ở cửa giống như nói chuyện phiếm hỏi: “Thật không ngờ. Hôm nay tớ không phải đi xã giao thì cậu lại ra ngoài. Là tiệc gì vậy?”

Song Hỉ ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói thật:

“Ách…….. Có người giới thiệu bạn gái cho tớ, hôm nay gặp mặt…”

“Nga──”

Khó trách phục sức trang trọng như vậy.

Kì thật cũng không có gì lạ.

Tuy Song Hỉ không phải hình mẫu đàn ông lý tưởng của phụ nữ, nhưng ăn điểm ở chỗ tốt tính, sửa soạn vào thì cũng anh tuấn đẹp trai. Nhất là đến tuổi này cậu vẫn chưa kết hôn, không vướng mắc chuyện con cái, người như vậy khó mà tìm được, hiển nhiên mấy bác gái đại tỷ sẽ muốn giật dây bắc cầu mai mối rồi.

Tương Văn Đào mỉm cười, hỏi như đùa: “Đúng rồi là người như thế nào vậy? Có khi nào là ‘tội phạm ẩm thực’ không?” Ăn của chàng trai một bửa cơm rồi sau đó phủi tay bằng một câu ‘tôi không có cảm giác’, chính là loại người này.

Song Hỉ đang vui vẻ, không kịp suy nghĩ buột miệng nói: “Không thể nào. Song Khánh── ” đột nhiên phát giác mình lỡ miệng, cậu vội ngừng lại.

Nhưng Tương Văn Đào là ai chứ, anh hiểu ra ngay, mi mắt khẽ hạ, cười nhẹ một tiếng. “Là Song Khánh giới thiệu sao? Vậy còn đáng tin một chút── cô nhóc này cũng nhanh thật.”

Song Hỉ cũng cảm thấy đồng cảm, nhịn không được bật cười.

Vừa rồi có một thoáng, cậu thật sự sợ Tương Văn Đào sẽ ghi hận trong lòng mà làm khó em gái mình. Nhưng phản ứng của Tương Văn Đào lại làm cậu thở phào một hơi. Xem ra cậu ấy thật sự đã không còn ôm hi vọng nữa, ngẫm lại, với điều kiện của cậu ta muốn tìm người yêu đồng tính dạng gì mà chẳng có, làm sao có thể treo cổ trên một thân cây chứ. Song Khánh lo xa quá rồi.

Song Hỉ đã hoàn toàn yên lòng nên nhanh chóng thay giày, chỉ còn chờ xuất phát.

Từ chối khéo lời đề nghị lái xe đưa cậu đi của Tương Văn Đào, Song Hỉ đi xe buýt đến nhà hàng. Song Khánh đứng chờ cậu ở cửa, hai anh em đi vào trước, ngồi xuống chưa được bao lâu thì đối phương cũng đến.

Đối với lần xem mắt này, tuy ngoài miệng Song Hỉ nói “không thích” nhưng thật ra trong lòng vẫn tràn ngập mong chờ. Khi nhìn thấy cô gái kia thì loại chờ mong này lại tăng thêm mấy phần.

Xem bộ dáng thì biết người này thuộc tầng lớp trí thức, khí chất nhã nhặn, cách ăn mặc cũng không chạy theo mốt, có vẻ là một người hiền lương thục đức. Khi ngồi xuống cô mỉm cười gật đầu chào, không biết là do ngượng ngùng hay bản tính rụt rè mà cô rất kiệm lời.

Song Hỉ rất vừa ý. Cứ tưởng rằng phụ nữ lớn tuổi sẽ có chút cổ quái, không ngờ lại gặp được con nhà gia giáo.

Cậu vốn không phải kiểu người khéo ăn khéo nói, hơn nữa vì muốn đối phương có ấn tượng tốt nên cậu càng không dám nói năng lung tung lộn xộn, có vẻ hơi sượng sùng, may sao Song Khánh và người đồng nghiệp kia đều là những cô gái trẻ, lại lần đầu làm bà mai, cảm giác thật mới mẻ nên hỉ hả cười đùa làm dịu không khí, dần dần lôi kéo được hai diễn viên chính, coi như một cuộc tụ họp bạn bè bình thường nên cũng bớt căng thẳng hơn một chút.

Vì muốn biểu hiện mình là người biết quan tâm săn sóc người khác, Song Hỉ đặc biệt chú ý tới sở thích ăn uống của đối phương, nên khi xoay bàn, cậu đều cố ý chuyển những món ăn cô thích đến trước mặt cô.

Song Khánh cười nói: “Anh, anh đừng xoay bàn nữa, mọi người cũng cần dùng bữa mà.”

Lời này vừa thốt ra, hai vị kia cũng nâng mắt nhìn cậu, Song Hỉ ngượng ngùng, cũng may nhanh trí chữa thẹn: “Lần đầu được ngồi cùng bàn với ba người đẹp thế này, có chút khẩn trương thôi.” Ngừng lại một chút, bổ sung thêm câu: “Tôi thấy trừ bỏ Vi Tiểu Bảo, ai cũng không phong lưu bằng tôi hôm nay.”

Nghe vậy mọi người đều bật cười, Song Hỉ cũng âm thầm đắc ý, bình thường mồm miệng cậu đâu có lanh lợi như vậy, vậy mà hôm nay phát huy không tồi. Sau đó cô nàng kia và người bạn viện cớ đi toilet, phỏng chừng là để hỏi ý kiến của đối phương. Ở ngoài này, Song Khánh chờ hai người kia vừa đi khỏi thì lập tức kéo ghế dựa xích lại gần, khom người hỏi:

“Thế nào?”

Song Hỉ hơi đỏ mặt, “Cái gì thế nào?” Che dấu sự bối rối bằng một miệng đồ ăn.

“Anh còn giả vờ cái gì.” Song Khánh khẽ gắt, “Nói nhanh đi.”

Song Hỉ đành phải trả lời cho qua chuyện.

“Cũng không tệ lắm. Nhìn qua không giống loại người đặc biệt yêu tiền.”

Song Khánh cười. “Anh, thời này làm gì có ai không thích tiền. Anh có chú ý tới cái giỏ cô nàng kia dùng không? Không có đủ ngần này, ” cô đưa ngón tay ra ước lượng số tiền, “Không mua nổi đâu.”

Nghe cô nói Song Hỉ không khỏi cảm thấy bất an. Có những thứ xa xỉ quả thật được ngụy trang rất khéo bởi bề ngoài tầm thường. Cậu tin em gái mình đối với hàng hiệu có hiểu biết và nhận thức, cũng giống như Tương Văn Đào vậy, những vật anh bài trí cho căn nhà của mình chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta không thể chớp mắt, kỳ thật với mỗi thứ anh đều có dụng tâm riêng.

Nghĩ đến đây, cậu thấy bình tâm lại.

Nói không chừng đó là bộ trang phục và phụ kiện đẹp nhất của cô ấy thì sao, giống như cậu, không phải cũng đang mặc trên người bộ tây trang trị giá gần một vạn sao. Chút tâm hư vinh này, hẳn là có thể hiểu được.

Cậu nhẹ cười, ôn hòa nói: “Nào có ai thập toàn thập mỹ đâu?” Vừa nói xong, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới Tương Văn Đào, nhìn nhau nhưng không nói lời nào.

Qua một hồi lâu Song Hỉ mới nhẹ giọng hỏi em: “Em gần đây──”

Song Khánh biết cậu định hỏi gì, dửng dưng nói: “Anh yên tâm. Người theo đuổi em đâu chỉ có một người, em có nhiều lựa chọn lắm, tối nay em cũng có hẹn đây này, chỉ là vẫn đang trong thời gian tìm hiểu mà thôi”

“Nếu có người thích hợp thì nên xác định tình cảm đi. Con gái mà đào hoa quá thì dễ mang tai tiếng lắm đấy.”

“Em biết.”

Đang nói thì hai người kia đã trở lại. Xem ra đối phương cũng có ý tiến thêm một bước để tìm hiểu nhau, Song Khánh và vị đồng nghiệp kia ngầm trao đổi một ánh mắt mang theo ý tứ xác nhận.

Vì thế sau khi rời khỏi nhà hàng, bốn người chia làm hai đường.

“Bọn em còn có chút việc. Ca, anh đưa chị Uông về nhé!” Song Khánh nháy nháy mắt, ý bảo cậu nắm chắc cơ hội.

Song Hỉ nhìn vị Uông tiểu thư kia, cô vẫn duy trì một nét cười thản nhiên, xem ra cũng không phản đối cho cậu một cơ hội như vậy. Dấu hiệu này cho Song Hỉ sự cổ vũ rất lớn.

Chia tay Song Khánh và bạn của cô xong, hai người đi men theo con đường lớn, vừa đi vừa tìm chút đề tài để tán gẫu.

Hai người đều nhận ra đối phương có cùng sở thích với mình, cho nên cảm thấy hứng thú tự giới thiệu vài nét về bản thân, xong rồi mới phát hiện thì ra giữa họ lại có nhiều nét tương đồng đến vậy. Phụ nữ trí thức lại còn thông hiểu lễ nghĩa thời nay không còn nhiều, trò chuyện một hồi, Song Hỉ phát giác người này chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng mình.

Cậu một đường huýt sáo cho tới tận khi về đến nhà, Tương Văn Đào cư nhiên vẫn còn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách nương theo ngọn đèn đặt dưới đất lật giở cái gì đó. Song Hỉ vô tâm vô phế hỏi một câu: “Sao còn chưa ngủ?”

Tương Văn Đào giương mắt lên nhìn, bất động thanh sắc đánh giá biểu tình của cậu. “Xem ra thành công mỹ mãn nhỉ. Điều kiện của đối phương không tồi chứ?”

Song Hỉ nhịn không được nở nụ cười.

Lúc chia tay song phương trao đổi số điện thoại di động của nhau, điều này có nghĩa là mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước. Kì thật cậu rất muốn nói cho Tương Văn Đào biết về cảm giác vui sướng của mình, chính là, đối với người bị mình cự tuyệt lại nói về cô gái xem mắt rất hợp ý mình, nghe như thế nào cũng là một dạng khoe khoang khiến cho đối phương chịu đả kích rất lớn.

Cho nên cậu đành kiềm chế bản thân, dùng một loại ngôn ngữ giản dị nói: “Còn hơn thế. Tính cách và ngoại hình đều tốt lắm.”

“Thật vậy sao? Thế thì tốt rồi.” Tương Văn Đào cười, tựa hồ cũng cao hứng giùm

cậu, “Người như cậu, nếu gặp phải một người tinh quái xảo quyệt thì làm sao mà ở chung được.”

“Đôi bên phải nhân nhượng nhau mới tốt, không có chuyện ai áp chế ai.”

“Kia trong nhà dù sao cũng cần có một người làm chủ chứ.”

Song Hỉ nhớ lúc chia tay Uông tiểu thư nói một câu rất ôn nhu “Đi đường cẩn thận!” liền hắc hắc cười rộ lên .

Người trụ cột sao? Một người phụ nữ tính cách ôn nhu như vậy đương nhiên không thích hợp với danh xưng đó rồi, nhất gia chi chủ phải là cậu.