Hãy Cứu Em

Chương 5



Ở New York, ai cũng tìm kiếm một điều gì đó. Đàn

Ông tìm đàn bà, đàn bà tìm đàn ông. Ở New York, ai

Cũng tìm kiếm một điều gì đó. Và thỉnh thoảng... cũng

Có người tìm thấy.

Donald Westlake

Sam đang tập trung vào một tập hồ sơ thì Beckie, y tá trưởng, vỗ nhẹ vào vai anh.

-Ca trực của anh đã kết thúc được nửa giờ rồi, bác sĩ ạ, - bà vừa nói vừa đưa tay chỉ vào bảng phân ca trực.

-Chỉ còn một ca cuối cùng cần xem xét lại thôi, - Sam nói như xin xỏ.

-Chính anh mới là người cần được chăm sóc, - bà vừa nói vừa kéo tập hồ sơ ra khỏi tay anh. - Anh hãy về nhà đi, bác sĩ ạ.

Sam nhượng bộ bằng cách nở một nụ cười gượng gạo.

Trong khi Beckie đứng nhìn anh đi xa dần, một nữ bác sĩ thực tập trẻ nói nhỏ vào tai bà.

-Anh chàng này trông ngon lành ghê...

-Đừng có mà mơ tưởng, cô bé yêu quý ạ, cô không có hy vọng đâu.

-Kết hôn rồi sao?

-Còn tệ hơn thế...

Sam mở cánh cửa phòng nghỉ dành cho nhân viên bệnh viện. Anh treo chiếc áo blouse nhầu nát vào mắc và nhét nó xuống đáy hộp đựng đồ bằng kim loại của anh. Anh sửa lại cà vạt, khoác áo vest cùng một chiếc áo măng tô nặng trịch vào người mà chẳng buồn liếc mắt nhìn bóng mình trong gương: đã từ lâu rồi anh từ bỏ mọi mong muốn chinh phục và không hề để tâm rằng trong con mắt của rất nhiều phụ nữ, chính điều đó lại khiến anh trở nên quyến rũ.

Anh chui vào thang máy cùng một nam y tá người Á đanh đẩy một chiếc băng ca. Tấm khăn trải phủ kín cơ thể người nằm trên băng ca khiến người ta chẳng còn mấy nghi ngờ về tình trạng của "người bệnh". Anh chàng y tá định buông một câu nói đùa nhưng ánh mắt u tối của Sam khiến anh bỏ ý định. Đến tầng trệt, cánh cửa mở ra đại sảnh náo nhiệt y như ở phòng chờ của một sân bay. Sam không thể ngăn mình đưa mắt nhìn về phòng đợi của khu cấp cứu: gian phòng đầy kín người.

Và mấy tiếng nữa sẽ còn tệ hơn.

Trong một góc phòng, một cụ già ngồi co quắp trên ghế. Khoác trên mình chiếc áo mưa cũ rích, cụ run rẩy nhìn lũ cá nhiệt đới lượn vòng vòng không mệt mỏi trong bể cá. Anh mắt Sam đụng phải ánh mắt của một cô gái trẻ. Rất gầy gò, cô ngồi thu cả hai đầu gối dưới cằm. Đôi mắt cô đỏ quạch vì ma tuý hoặc cũng có thể vì mất ngủ. Bên cạnh, một đứa bé đang bám vào chân cô khóc thút thít.

Hay là mình ở lại đây tối nay nhỉ?

° ° °

-Hết sáu đô la, cô gái ạ.

Juliette trả tiền xe cho người tài xế gốc đảo Haiti và đưa thêm một chút tiền boa để cảm ơn ông đã nói chuyện với cô bằng tiếng Pháp.

Chiếc yellow cab thả cô xuống góc đường giao giữa Broadway và Đại lộ số Bảy: Quảng trường Thời đại, góc phố nhiều người qua lại nhất của Manhattan, bất kể ban ngày hay ban đêm.

Juliette cảm thấy mình bị cuốn hút bởi nơi này y như một mẩu sắt bị nam châm hút. Đa số các rạp hát lớn nhất thành phố đều tập trung trong cái khu tam giác nhỏ với những toà nhà chọc trời vây quanh này.

Dù trời mưa, gió hay tuyết, Quảng trường Thời đại lúc nào cũng sôi động với những màn ảnh khổng lồ và những tấm biển điện tử lấp lánh bởi hàng ngàn ngọn đèn gắn trên mặt tiền các toà nhà. Quang cảnh thật choáng ngợp. Khắp nơi, các rạp hát, rạp chiếu phim và nhà hàng liên tục hút vào và nhả ra từng đoàn người rất sôi động.

Juliette mua một chiếc bánh mì kẹp của một người bán rong và nhấm nháp cẩn thận để khỏi làm dây xốt cà chua ra chiếc áo khoác đẹp đẽ của mình. Cô nhìn tấm bảng điện tử tinh thể lỏng khổng lồ đang thông báo chương trình các buổi trình diễn, rồi tiến về phía toà nhà bằng đá hoa trắng nơi dân tình vẫn tập trung vào ngày 31 tháng Mười hai hàng năm để xem Quả táo Khổng lồ nổi tiếng, biểu tượng của thành phố New York, được thả rơi xuống báo hiệu sự khởi đầu của một năm mới.

Cô gái trẻ người Pháp muốn tận hưởng lần cuối cùng cái hỗn hợp vừa tràn đầy sinh lực khiến người ta ngây ngất vừa hào nhoáng ấy. Dù có cật lực nguyền rủa Manhattan, từ đáy lòng, cô vẫn say mê thành phố này. Thuộc loại chuột thành phố nhiều hơn là chuột nông thôn, cô chẳng hề mơ mộng tới đồng quê, sự yên tĩnh hay chim chóc. Cô cần sự sôi động, những cửa hàng mở cửa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, dù chỉ để biết rằng có điều đó tồn tại.

Tất nhiên, hết thảy những thứ đó đều là quá đà và phù phiếm, giống như một hộp đêm khổng lồ nằm chính giữa Manhattan! Tất nhiên người ta có thể thấy nơi này thật kinh khủng với đủ thứ quảng cáo khiêu khích, thứ âm nhạc chói tai và khói mù mịt bay ra từ mọi ngóc ngách.

Song ở đây cô mới cảm thấy mình được sống. Người chen chúc khắp nơi nhưng ít ra người ta không thấy mình một mình.

Khỉ thật, thế mới là New York, là Broadway, là con phố dài nhất thế giới đúng như các cuốn sách hướng dẫn du lịch vẫn tôn xưng, con phố chạy xuyên Manhattan và kéo dài tới tận Bronx...

° ° °

Tiếng còi cấp cứu rú lên xé tan bầu không khí lạnh lẽo của buổi đêm.

Những cánh cửa tự động của bệnh viện St. Matthew nặng nề đóng lại sau lưng Sam, đúng lúc chiếc xe cấp cứu lao xộc vào bãi đậu xe. Động thái đầu tiên của anh là chạy tới hỗ trợ các nhân viên cứu thương, song anh khựng lại: bác sĩ Freeman - trưởng khoa cấp cứu - vừa từ chối nguyện vọng trực đêm của anh với lý do các đêm trước anh ngủ không đủ giấc.

Từ sáng nay đến giờ anh mới thò mũi ra ngoài nên anh đã gần như quên hẳn cơn bão đêm hôm trước. Nhiệt độ thấp đến khó hình dung khiến anh gần như bị chóng mặt.

Trước khi bước hẳn ra khỏi khuôn viên bệnh viện, anh nhìn thấy các nhân viên y tế đang hối hả quanh cáng cứu thương. Những câu nói đứt quãng vẳng tới tai anh: Bỏng cấp độ hai... huyết áp 8/5... mạch 65... Glasgow 6... Rồi những tiếng nói nhỏ dần khi anh đi về chỗ đậu xe.

Hai tay đặt trên vô lăng, anh nổ máy xe tại chỗ trong giây lát. Anh luôn cần một khoảng thời gian khá dài để đẩy mọi thứ ra khỏi đầu và cố quên đi những bệnh nhân anh đã gặp trong ngày. Mà thường thì anh chẳng làm được điều đó.

Tối nay, anh cảm thấy mệt mỏi khác thường. Anh cho xe chạy lên Đại lộ số Một và cứ thế lái theo hướng Bắc. Được một hôm vắng xe cộ.

Anh xoay núm bật radio:

... thị trưởng thành phố New York cho rằng trận bão sẽ gây thiệt hại ít nhất là mười triệu đô la, trong khi thành phố đã phải chịu thâm hụt ngân sách khoảng mười bốn triệu đô la để chi cho việc dọn dẹp đường phố từ đầu mùa tới nay.

Cho đến giờ, công tác dọn dẹp vẫn gặp nhiều khó khăn trong việc giải toả triệt để các trục đường chính và đường phố vẫn còn rất trơn, vì vậy chúng tôi khuyến cáo quý vị nên thận trọng tối đa...

° ° °

Juliette cảm thấy mình như một giọt nước nhỏ xíu bị cuốn đi trong dòng thác lũ đám đông hỗn tạp đang đi lại trong luồng ánh sáng chói chang phát ra từ những tấm biển khổng lồ có gắn đèn. Tiếng còi hú, tiếng nhạc rong trên đường phố, tiếng đám đông, màu vàng loang loáng từ những chiếc taxi hối hả lao đi... tất cả những thứ đó giờ lại khiến cô cảm thấy đau đầu. Như bị thôi miên, cô ngước mắt nhìn lên những màn hình gắn trên mọi vách tường và cảm thấy choáng váng. Có nhiều thứ để nhìn đến mức cô chẳng biết đặt mắt vào đâu nữa: tỷ giá Chứng khoán, quảng cáo, hình ảnh truyền hình, dự báo thời tiết...

Tâm trí để ở tận đâu đâu, cô bị đoàn người xô đẩy và quyết định băng sang vỉa hè bên kia để được yên tĩnh hơn.

Những chiếc xe từ các hướng lao tới song dường như cô chẳng hề nhìn thấy.

° ° °

Giờ thì Sam đang chạy ngược lên đường Broadway. Anh đã bật một đĩa nhạc jazz cổ điển và đang thả mình theo điệu kèn saxo giữa bầu không khí sôi động và những toà nhà bằng kính. Anh bụm miệng ngáp và đưa tay móc lấy bao thuốc lá để trong túi áo sơ mi. Một thói quen xấu từ thời trai trẻ. Hồi đó, hầu hết đám choai choai ở Bed-Stuy đều bắt đầu hút thuốc từ khoảng bảy hoặc tám tuổi trước khi chuyển sang những chất gây nghiện độc hại hơn. Chiếc ô tô chạy trước anh có dán một miếng nhãn sặc sỡ trên kính chắn gió phía sau. Một cách máy móc, Sam nheo mắt để giải mã và đọc: If you can read this, you're too near . Một hồi còi dài kéo anh ra khỏi luồng suy nghĩ. Anh buột miệng buồng một câu chửi về phía chiếc xe vừa vượt qua bên cạnh. Đúng lúc đó, ánh mắt anh đụng phải tấm pa nô quảng cáo cho một sản phẩm cai nghiện thuốc lá choán hết cả mặt tiền một toà nhà. Một cô siêu mẫu ăn vận mát mẻ, quần soóc và áo chẽn, đang tán tụng những ích lợi của thể thao và những tác hại của thuốc lá với khẩu ngữ: Vẫn còn kịp để thay đổi cuộc sống!

- Cứ nói cho mình cô nghe thôi! - anh cao giọng nói.

Dù thế nào đi nữa thì cũng để làm gì cơ chứ? Anh đã thay đổi cuộc sống một lần rồi và như thế là quá đủ. Anh kéo một hơi thuốc với vẻ thách thức và rít thật sâu làn khói thuốc, như một cách tự nhủ với mình rằng anh chẳng quan tâm tới cái chết và cũng chẳng sợ Chúa lẫn Tử thần: anh không tin vào Chúa và chẳng thể làm gì để chống lại Tử thần.

Nhét lại bật lửa vào túi, anh đụng phải bức hoạ mà Angela đưa anh lúc nãy. Anh mở nó ra và ở mặt sau tờ giấy, anh nhận thấy một loạt ký hiệu bí hiểm mà trước đó anh không hề để ý tới: những vòng tròn, những hình tam giác, những ngôi sao đan vào nhau một cách bí ẩn. Những ký hiệu kỳ quặc này có ý nghĩa gì nhỉ?

Bị cuốn hút bởi luồng suy nghĩ, Sam chỉ vừa kịp nhận ra người phụ nữ đang băng qua đường ngay trước mặt anh.

Mẹ kiếp! Quá muộn để có thể phanh lại rồi. Anh đánh vội tay lái sang bên phải, thầm cầu Chúa dù không hề có đức tin rồi hét lên cật lực:

- Coi chừng đấy!

° ° °

- Coi chừng đấy!

Juliette dừng sững lại. Chiếc xe sượt qua người cô, và lần đầu tiên trong đời cô gái người Pháp cảm nhận được hơi thở của tử thần phảng phất xung quanh.

Vẫn trên đà lăn bánh, chiếc 4´4 lao lên vỉa hè và dừng lại trong tiếng bánh nghiến xuống lòng đường. Thật kỳ diệu vì nó không đâm phải ai.

- Đồ điên! Đồ sát nhân! - Juliette hét lên với người lái xe cẩu thả mặc dù biết rõ cô cũng có một phần trách nhiệm trong sự việc vừa xảy ra.

Trong vòng hai giây, tim mạnh cô muốn nổ tung.

Cô vẫn như người trên cung trăng. Như thường lệ. Quả đúng là thành phố này chẳng có chỗ cho những người mơ mộng. Hiểm hoạ rình rập khắp nơi, ở mọi góc đường...

- Khỉ gió! - Sam buột miệng.

Lần này thì anh sợ thật sự. Sự tồn tại có thể xoay chiều như vậy đấy, chỉ trong vòng hai giây thôi. Con người luôn sống bên bờ vực thẳm, anh biết rõ điều đó hơn ai hết. Dù biết thế nhưng anh vẫn sợ.

Rồi anh nhảy bổ ra khỏi xe, vớ lấy cái túi cứu thương lúc nào cũng nằm trong tầm tay trên ghế bên cạnh.

- Cô thế nào? Cô không sao cả chứ? Tôi là bác sĩ, tôi có thể kiểm tra cho cô hoặc đưa cô tới bệnh viện.

- Không sao, tôi khồng hề gì, - Juliette trấn an.

Anh túm lấy cánh tay cô và đỡ cô đứng dậy, rồi lần đầu tiên, cô ngước lên nhìn anh.

Một giây trước đó, cô không hề tồn tại và giờ thì bỗng nhiên cô ở đây, ngay trước mặt anh.

-Cô có chắc không, mọi chuyện ổn cả chứ? - Anh vụng về nhắc lại.

-Ok rồi.

-Tôi mời cô một ly để trấn tĩnh lại nhé?

-Thôi, cảm ơn anh, - Juliette từ chối, - không cần thiết đâu.

Sam nghe tiếng mình nài nỉ:

- Tôi xin cô, hãy cho tôi cơ hội chuộc lỗi.

Anh đưa tay chỉ vào mặt tiền rộng mênh mông của khách sạn Marriott, khách sạn với dáng vẻ hướng tới tương lai lừng lững toạ lạc ở phía Đông Quảng trường Thời đại.

- Tôi đi đậu xe vào bãi của khách sạn. Chỉ mất một phút thôi. Cô chờ tôi trong sảnh nhé?

- Được thôi.

Anh đi vài bước về phía chiếc 4´4, nhưng được nửa đường, anh đột ngột quay lại và lùi bước để tự giới thiệu mình.

- Tôi là Sam Galloway, - anh nói, - tôi là bác sĩ.

Cô nhìn anh và bị cảm giác muốn tạo ấn tượng tốt xâm chiếm. Đúng vào lúc cất lời, cô đã biết ngay mình sẽ làm một điều ngu ngốc, xong quá muộn rồi:

- Rất hân hạnh, Juliette Beaumont, tôi là luật sư.