Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 19: Bụi bặm lạc định



Editor: Natalie Pham

Triệu Tồn Hi cũng không gọi các nàng đứng lên, hắn nhìn một đám người trang điểm kiều diễm đẹp đẽ quý phái, mắt hơi trầm xuống.

”Thân thể của Thường phi không tốt, các ngươi đều tự về cung đi, đừng quấy nhiễu nàng.”

Trong lòng mọi người thất vọng, hoàng thượng thật là sủng ái Thường phinương nương! Các nàng trơ mắt nhìn Triệu Tồn Hi đi khỏi Thích Phươngcung. Chờ mọi người rời đi, Kỷ Trà Huyên đi cùng Kỷ Trà Phù đến cungđiện phía tây của Thích Phương cung.

”Tứ muội muội chắc đã nghe nói.” Hai người ngồi xuống, cho người hầu đi theo lui xuống.

Kỷ Trà Huyên gật gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: “Lãnh cung luôn luôn cóngười trông coi, Thẩm thị chạy đến như thế nào, thậm chí còn vừa vặnđụng trúng kiệu của Thường phi. Hơn nữa, người hầu hạ bên cạnh Thườngphi hẳn là rất nhiều, nàng ta lại làm sao có thể thành công?”

Kỷ Trà Phù có chút vui mừng, tuy rằng vị muội muội này đơn thuần, nhưng cũng tiến bộ rất nhiều so với trước kia.

”Tứ muội muội, Thẩm thị là nữ nhi của tướng quân, nàng ta cũng sẽ biếtmột ít võ công.” Kỷ Trà Huyên gật gật đầu. Nghe nói chỗ Thường phi rơixuống vừa vặn là góc khuất của hoa viên, chỗ này càng không có thị vệ.Bị Thẩm thị va chạm, tất nhiên rất dễ dàng chia cắt đội ngũ đi theoThường phi, lại dựa vào thân thủ linh hoạt của nàng ta, Thường phi chịutội là tất nhiên. Trong cung nghe đồn Thẩm thị kia điên rồi, trong lòngKỷ Trà Huyên căng thẳng, có thể chớp đúng thời cơ như vậy thì làm sao có thể là kẻ điên?

Thẩm thị dám hy sinh như thế, tất nhiên có người giao dịch với nàng ta,bằng không nàng ta cũng không thể làm ra loại sự tình này.

”Lá gan của Thẩm thị thật ghê gớm, nếu bây giờ nàng ta chưa chết, có khả năng sẽ chịu trừng phạt rất lớn.” Kỷ Trà Huyên nói.

Ánh mắt Kỷ Trà Phù chợt lóe, nói: “Tình huống này, chết đi mới có thể yên thân.”

Kỷ Trà Huyên ngẩn ra.

Không khí trầm xuống, Kỷ Trà Phù rót cho Kỷ Trà Huyên một ly trà.

”Vừa rồi thái y đã tới, Thường phi bị thương thân thể.” Kỷ Trà Phù còn nói thêm.

Kỷ Trà Huyên môi mới dính nước trà đã bị những lời này của Kỷ Trà Phù làm kinh hãi thả tách xuống.

”Nhị tỷ tỷ tỷ...”

Kỷ Trà Phù nói: “Tỷ là người của Thích Phương cung, phân vị hiện tại rất thấp, cho dù muốn sinh ra hoàng tử cùng lắm chi được nâng lên dung hoa, phân vị này cơ bản không có tư cách nuôi nấng hoàng tử. Cho nên, thânlà người đứng đầu Thích Phương cung, tự nhiên có thể nuôi nấng conmình.”

Kỷ Trà Huyên hơi chần chờ: “Tỷ tỷ có phải đáp ứng Thường phi?” Thườngphi thoạt nhìn ôn hòa rộng lượng, nhưng chuyện tối hôm qua liền chứngminh nàng không phải là người dễ đối phó, Kỷ Trà Phù hiện tại ở trongcung của nàng, ai biết nàng có thể làm ra chuyện ‘giết mẹ giữ con’ haykhông? Kỷ Trà Phù không giống như là người không rõ, cho nên Kỷ TràHuyên nuốt lại lời sắp nói ra.

Kỷ Trà Phù thấp giọng nói: “Bây giờ còn không tới lượt chúng ta làm chủ, trừ phi ta muốn cả đời không có ân sủng.”

Kỷ Trà Huyên trầm mặc xuống, về sau đứa nhỏ của nàng cũng sẽ bị ôm đi.Nhưng mà trái với tỷ tỷ, tình trạng của nàng tốt hơn rất nhiều. Dướiđiều kiện không chạm vào điểm mấu chốt, thái hậu sẽ che chở nàng, hơnnữa ngài sẽ không cấm mẹ con nàng gặp nhau.

Nói tới đây, Kỷ Trà Phù thở dài một hơi.

”Được rồi, không nói chuyện mất hứng này nữa, tứ muội muội ăn cơm trưa ở đây đi!”

Kỷ Trà Huyên gật đầu: “Cũng được, nhưng mà sau bữa trưa, muội muốn ăn hạt dẻ cao mà Thị Kỳ làm.”

Kỷ Trà Phù mỉm cười, đi đến trước cửa gọi cung nữ đang chờ bên ngoài tiến vào, sau đó dặn dò vài câu.

Kỷ Trà Huyên đứng dậy, đánh giá phòng của Kỷ Trà Phù.

Phòng này thoạt nhìn cực kỳ văn nhã, trên tường treo một vài bức tranhcòn có các loại nhạc khí mà Kỷ Trà Phù thường xuyên sử dụng, nàng vôcùng hứng thú xem qua từng cái một.

Kỷ Trà Phù đi đến bên người Kỷ Trà Huyên, nói: “Bình thường muội khôngcó hứng thú với những thứ này nhất, hôm nay sao quan tâm tới chúng nó.”

Kỷ Trà Huyên nói: “Muội rất hoài niệm khoảng thời gian phu tử dạy muội cùng tam tỷ tỷ (Kỷ Trà Oánh) khi đó.”

Kỷ Trà Phù cười trêu nói: “Tỷ cũng nghe qua chuyện muội làm phu tử tức giận đến giơ chân.”

Kỷ Trà Huyên ảo não nói: “Nhị tỷ tỷ!”

Kỷ Trà Phù nói: “Tuy là phu tử, nhưng chung quy vẫn là nam tử bên ngoài, tứ muội muội không nên nhắc lại.”

Kỷ Trà Huyên gật đầu, nhìn nhìn sách thơ trên bàn của nàng, thở dài:“Khi đến lúc dùng chỉ hận thiếu sách, tuy rằng các loại đều đọc lướtqua, nhưng rốt cuộc lại không cách nào đem lên mặt bàn được.”

Hai tròng mắt của Kỷ Trà Phù toát ra ánh sáng lạ.

Kỷ Trà Huyên nói: “Ngày sau chỉ sợ sẽ phiền toái nhị tỷ tỷ.”

Kỷ Trà Phù gật gật đầu, nói: “Giữa hai tỷ muội chúng ta, nào có chuyện gì phiền toái.”

Trong lòng Kỷ Trà Huyên yên tâm, nàng không cầu làm cái gì tài nữ, nhưng cũng cần biết một tài nghệ nào đó. Những thứ nàng học ở kiếp trước, trừ bỏ đàn tranh, những cái khác căn bản không dùng được ở cổ đại.

Kỷ Trà Phù, tuy rằng không dựa vào tài học mà nổi tiếng, nhưng nàng rõràng biết nhà họ Kỷ tận tâm bồi dưỡng nàng như thế nào, hơn nữa Kỷ TràPhù cũng là một người thông minh, khả năng của nàng tuyệt đối không thểkhinh thường.

Giờ phút này, hai người các nàng cần nâng đỡ nhau, so với người khác,cảm tình của các nàng thân mật hơn so với bọn họ. Trong cung có một sốngười bởi vì đủ loại nguyên nhân muốn chia rẽ các nàng, thậm chí khiếncác nàng đấu tranh nội bộ. Kỷ Trà Huyên dù sao cũng phải nghĩ biện phápduy trì tình trạng như hiện tại, cho nên, nàng mới đưa ra thỉnh cầu này.

Kỷ Trà Phù làm sao không muốn mượn việc này duy trì cảm tình với Kỷ TràHuyên cơ chứ, hiện thời Thường phi đẻ non, nàng chắc sẽ được Thường phinâng đỡ, có thể nói, Kỷ Trà Huyên ra vào Thích Phương cung cũng không có kiêng kị như trước đây. Đương nhiên, trong lòng Kỷ Trà Phù cũng hơichua, muội muội của nàng chủ động học tập cũng giống như nàng, là vì một người.

Hai người nhìn nhau cười.

Đồ ăn trưa được chậm rãi mang lên.

Hai người dùng bữa rất có quy củ, không phát ra âm thanh không nói chuyện, không nhanh không chậm.

Còn chưa buông đũa, lúc này, bên ngoài đột nhiên ồn ào.

Kỷ Trà Phù và Kỷ Trà Huyên buông chiếc đũa trong tay xuống, Kỷ Trà Phùnhíu mày: “Thị Cầm, đi ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì?”

Thị Cầm đưa bầu rượu nhỏ đang cầm trong tay cho Thị Kỳ, đi ra ngoài.

Kỷ Trà Huyên cũng không còn tâm tư dùng bữa.

Không lâu, Thị Cầm dẫn theo tiểu thái giám trên danh nghĩa của Kỷ Trà Phù - Tiểu Lâu Tử tiến vào.

Tiểu Lâu Tử vội vàng thỉnh an nói: “Thỉnh an hai vị chủ tử.”

Kỷ Trà Huyên không nói gì, Kỷ Trà Phù lên tiếng: “Bên ngoài có chuyện gì?”

Tiểu Lâu Tử bẩm báo nói: “Chủ tử, Thường phi nương nương bị giam cầm ba tháng.”

Kỷ Trà Phù kinh hãi: “Đây là có chuyện gì?”

Tiểu Lâu Tử nói: “Ý chỉ nói, là... là Thường phi nương nương không thểbảo trụ hoàng tự, cho nên, hoàng hậu nương nương hạ chỉ để cho Thườngphi nương nương đóng cửa sám hối ba tháng.”

Kỷ Trà Phù ngơ ngác. Không thể bảo trụ hoàng tự, này không phải là doThẩm thị đã ra tay sao? Hoàng hậu thế nào... Chẳng lẽ có ẩn tình?

Kỷ Trà Huyên trầm ngâm chốc lát, hứng thú trong mắt chợt lóe mà qua,nàng lắc lắc Kỷ Trà Phù, Kỷ Trà Phù lấy lại tinh thần, lập tức hỏi:“Hoàng hậu nương nương còn có ý chỉ nào khác không?”

Tiểu Lâu tử nói: “Đức phi cũng bị giam cầm ba tháng.”

Kỷ Trà Phù vội vàng phất phất tay: “Ta đã biết, ngươi lui ra đi.”

Tiểu Lâu Tử hành lễ rồi lui ra.

Kỷ Trà Phù cười khổ nói: “Sự việc này biến chuyển thực nhanh, vốn tưởngrằng Thường phi sẽ cao hơn một tầng, ai biết chưa đến vài canh giờ liềnthay đổi.”

Ba tháng, hậu cung này sẽ thay đổi biết bao nhiêu, dù sao cũng có nhiều người mới như vậy.

Kỷ Trà Huyên lo lắng nói: “Nhị tỷ tỷ...”

Kỷ Trà Phù lắc đầu: “Không có việc gì.” Suy cho cùng cũng chỉ là không có cách nào mượn gió đông mà thôi.

”Hậu cung lập tức sẽ náo nhiệt lắm đây.”

Trong lòng Kỷ Trà Huyên cũng đồng ý, hai phi tần phân vị cao bị giamcầm, hoàng hậu nương nương tự nhiên bớt lo rất nhiều, lại đúng lúc người mới vừa tiến cung, có thể đoán trước thời khắc trăm hoa tranh nhau nởrộ lúc ấy.

”Náo nhiệt?”

Kỷ Trà Huyên hỏi.

Kỷ Trà Phù nói: “Tứ muội muội cứ chờ xem.”

Kỷ Trà Huyên quyệt quyệt miệng, lại chơi trò thần bí gì đây.

***

Vinh Thọ cung.

Lưu hoàng hậu quỳ trên mặt đất, Lí thái hậu nhàn nhạt nhìn nàng. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của thái giám.

”Hoàng thượng giá lâm!”

Lí thái hậu cũng không có gọi hoàng hậu đứng dậy.

”Mẫu hậu kim an!”

Lí thái hậu cười nói: “Hoàng nhi sao lại đến đây?”

Triệu Tồn Hi nói: “Con vội tới thỉnh an mẫu hậu!”

Lí thái hậu gật đầu, vui mừng nói: “Hoàng nhi hiếu thuận ai gia biết, nhưng vẫn nên xem trọng chuyện quốc gia mới tốt!”

Triệu Tồn Hi cười nói: “Hoàng nhi biết mẫu hậu đau lòng con mà.”

Lí thái hậu bảo Triệu Tồn Hi ngồi xuống.

Triệu Tồn Hi nhìn về phía hoàng hậu đang quỳ gối ngay chính giữa nói: “Hoàng hậu chọc mẫu hậu tức giận?”

Lí thái hậu nhàn nhạt nói: “Trong lòng ai gia đang mất hứng, đang yênđang lành lại mất đi một tôn nhi, còn để cho đại hoàng tử xém chút nữaxảy ra chuyện! Nàng là người đứng đầu hậu cung, ai gia tự nhiên tìm nàng hỏi chuyện.”

Triệu Tồn Hi nói: “Hoàng hậu quả thật là không làm tròn trách nhiệm,nhưng mà chủ yếu chịu tội vẫn là Đức phi cùng Thường phi. Hoàng hậu quản lý hậu cung nhiều năm cũng thực vất vả, mẫu hậu tha thứ cho nàng lầnnày đi?”

Lí thái hậu cười nói: “Ai gia nghe hoàng nhi, nhưng mà...” Nàng nhìn Lưu hoàng hậu, nghiêm túc nói: “Hoàng hậu về sau cần phải tận tâm hơn vớihậu cung, nếu lại xảy ra chuyện như vậy, đừng trách ai gia không chohoàng hậu thể diện.”

Lưu hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi lạy nói: “Nô tì cẩn thận tuân theo lời dạy bảo của mẫu hậu.”

Lí thái hậu nói: “Ngươi đứng lên đi!”

Khuyết ma ma bên người Lưu hoàng hậu vội vàng nâng nàng dậy.

”Hoàng thượng, Đức phi bị cấm chừng, đại hoàng tử được an bày như thế nào?” Thái hậu hỏi.

Triệu Tồn Hi nói: “Đại hoàng nhi đã đi thư phòng, để cho nó tạm thời ở Thận Học cung đi.”

Thái hậu gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

”Thận Học cung không được xem như hậu cung, hoàng thượng vẫn nên an bày người hầu hạ chu đáo mới tốt.”

Triệu Tồn Hi gật gật đầu.

Thái hậu nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, hỏi: “Nghe hoàng hậu nói, nàng thỉnh chỉ tấn thăng phân vị cho Đức phi cùng Thường phi?”

Triệu Tồn Hi nói: “Hoàng hậu có nói qua chuyện này!”

”Ý tứ của hoàng thượng là?”

Triệu Tồn Hi nói: “Trước không tấn thăng phân vị nữa.”

Lí thái hậu lúc này mới gật gật đầu. Quá trình này, Triệu Tồn Hi cũngkhông liếc nhìn Lưu hoàng hậu một cái, hắn cùng Lí thái hậu lại một lầnnữa diễn cảnh mẹ hiền con hiếu. Trong lòng Lưu hoàng hậu đau xót, nhưngvẫn cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười, thường thường còn ân cần hầu hạ đôi mẫu tử này.

Đến buổi tối, đế hậu hai người từ biệt thái hậu, lúc cùng nhau đi trên đường.

Triệu Tồn Hi nói: “Đều xử trí hết những người ở lãnh cung chưa?”

Lưu hoàng hậu gật gật đầu: “Đã xử trí, chuyện của Đức phi cùng đại hoàng tử sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Triệu Tồn Hi nói: “Tự giải quyết cho tốt đi!”

Lòng Lưu hoàng hậu run lên.

Mà Triệu Tồn Hi đột nhiên đi nhanh hơn, rất nhanh đã vượt qua Lưu hoàng hậu!