Hát Tình Ca Cho Em

Chương 48



“Tiểu Phàm, bây giờ con đang ở đâu đó? Mẹ gọi điện về quê, cậu con nói con đã về nhà rồi. Con đã về sao không về nhà?” Mẹ cô vội vàng hỏi qua điện thoại.

“Cậu còn nói gì không ạ?” Diệp Phàm thấp thỏm hỏi.

“Còn nói gì nữa sao? Tiểu Phàm, con không có gạt ba mẹ chuyện gì chứ? Lẽ nào con lại đi tìm người đàn ông kia?” Mẹ cô hình như đã nhận ra điều gì đó.

Sau khi nhận ra cậu đã giấu diếm giúp mình, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng che đậy: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung. Con đang ở nhà một người bạn mà!”

“Bạn, bạn nào? Mẹ có biết không? Là nam hay nữ? Tên là gì?”

“Mẹ không biết người này, là bạn của Mã Ly, tên là…” Cô không muốn để mẹ lo lắng, nhưng lại không muốn nói xạo, nên nhất thời có chút không thốt nên lời.

“Đưa cho chị.” Tư Thanh Ngôn dường như nhận ra cô đang khó xử, chìa tay về phía cô.

Diệp Phàm còn hơi do dự, rụt rè đưa điện thoại qua. Rất nhanh, giọng nói dịu dàng mềm mại của Tư Thanh Ngôn truyền đến tai của mẹ Diệp Phàm.

“Dì ơi, con chào dì. Con là Thanh Ngôn, bạn của tiểu Phàm. Tâm trạng em ấy không tốt, nên con mời cô ấy đến nhà con ở vài ngày để giải sầu. Dì đừng lo lắng, thật sự không sao đâu ạ.”

Chị ấy nói rất khéo léo, mẹ Diệp Phàm rất nhanh đã xua tan lo lắng. Trái lại bà còn liên tục nói: “Không biết nói gì để cảm ơn con. Tiểu Phàm ở chỗ con thì dì yên tâm rồi. Tâm trạng nó mấy ngày nay quả thực không tốt, con nhất định phải giúp dì khuyên nhủ nó, trăm nghìn lần đừng để nó nghĩ quẩn.”

“Dì cứ yên tâm, con bọc em ấy bên người ạ.”

Tư Thanh Ngôn nói thêm dăm ba câu liền khiến mẹ của Diệp Phàm yên lòng mà ngắt điện thoại. Trong đôi mắt Diệp Phàm phía này, vừa có sự hoảng hốt lại vừa xấu hổ.

“Mẹ của em cũng là lo lắng cho an nguy của em nên mới như vậy. Hiện tại dì hẳn là yên tâm hơn rồi, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là kế lâu dài. Chị chỉ có thể giúp em một lúc, nhưng chuyện cả đời thì chính em phải tự giải quyết.” Tư Thanh Ngôn vừa trả điện thoại lại cho Diệp Phàm, vừa nói thẳng.

Diệp Phàm nhận điện thoại, xấu hổ cúi đầu. Thanh Ngôn nói không sai, chuyện của cô và Đoàn Diệc Phong không sớm thì muộn cha mẹ cô cũng biết, giấu diếm thế này thật sự không phải là chuyện tốt. Chỉ là, cô bây giờ thật sự không biết làm sao để mở miệng nói với hai người lớn trong nhà, dù sao vẫn cảm thấy họ nhất định sẽ không đồng ý.

Nhận ra khó khăn của Diệp Phàm, Tư Thanh Ngôn lại nói: “Chị hiểu suy nghĩ của em. Năm đó chị lén lút ở cùng với Thiệu Tuấn, ngay từ đầu cũng là giấu diếm cha mẹ. Kết quả khi họ biết được thì giận dữ, ép chị chia tay anh ấy, thậm chí có một lần còn giam lỏng chị.”

“Sau đó thì sao ạ?” Diệp Phàm nhịn không được đành lên tiếng hỏi.

“Chị đương nhiên là rất căm hận họ, trốn khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với họ, một lòng chỉ muốn bỏ đi cùng Thiệu Tuấn. Khi đó, quả thật chị còn quá trẻ cũng còn quá ngốc, xem tình yêu còn lớn hơn trời. Mãi đến khi trải qua nhiều chuyện như vậy chị mới thật sự hiểu được. Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, tình thân, tình bạn cũng không thể thiếu trong cuộc đời mỗi chúng ta. Em thấy đấy, chị đã giết người, ngồi tù, cha mẹ chị vẫn không hề bỏ rơi chị, chỉ có tình yêu của họ với chị mới là không vụ lợi nhất. Tình yêu của bậc cha mẹ khắp thế giới này, chị hi vọng em có thể hiểu được.”

Chị nói những lời xúc động như vậy, Diệp Phàm không kìm được mà mũi sụt sịt, cắn môi gật đầu.

“Thật ra em cũng đừng quá lo lắng. Năm đó chị còn nhỏ, vốn cũng không nên yêu sớm. Hơn nữa, kiểu đàn ông như Thiệu Tuấn, cha mẹ chị có phản đối thì cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng Diệc Phong thì lại khác, anh ấy có sự nghiệp thành công, lại chững chạc đứng đắn. Chỉ cần cố gắng kết nối, làm sáng tỏ mọi hiểu lầm, người nhà em sớm muộn gì sẽ chấp nhận anh ấy thôi.”

Có lẽ là bởi vì đã trải qua trăm cuộc bể dâu, nên trên người Tư Thanh Ngôn luôn có một loại ma lực khiến người ta an tâm. Cho dù chỉ nghe giọng nói của chị thôi, cũng làm cho người ta có cảm giác rồi mọi chuyện sẽ ổn.

“Cảm ơn chị Thanh Ngôn. Em sẽ mau chóng về nhà nói rõ với ba mẹ.”

“Mẹ ơi, mẹ tiểu Phàm nhanh nhanh đến ăn cơm thôi. Ba làm rất nhiều đồ ăn ngon!” Tiểu Dự bỗng nhiên hứng khởi bừng bừng chạy ra ban công, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Tư Thanh Ngôn ngồi xổm, ôm lấy con trai, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Dự, ba con hằng ngày có nấu ăn sao?”

Tiểu Dự bị hỏi ngược lại, một lúc lâu mới lắc đầu nói: “Ba hình như chưa từng nấu ăn.”

“Vậy sao con biết ba nấu ăn rất ngon chứ?”

“Món ba nấu rất thơm, còn thơm hơn dì Tôn nấu!”

“Có thơm hơn mùi thịt gà KFC không?”

Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, vừa nghe đến KFC đã không giữ được bình tĩnh, liền khai thật: “KFC vẫn thơm hơn một chút.”

“Vậy mẹ đưa con đi ăn KFC có chịu không?”

“Được, được ạ.” Cậu bé rất nhanh đã đồng ý, sau đó lại hơi do dự, “Nhưng mà ba làm nhiều đồ ăn như vậy, mặc dù không có gà rán thơm ngon, nhưng cũng không được lãng phí ạ. Ba sẽ rất đau lòng đó.”

“Đồ ngốc này, không phải có mẹ tiểu Phàm ở đây sao? Con để mẹ tiểu Phàm nếm thử trước món ăn của ba con làm, nếu đồ ăn ngon thì sẽ bảo ba con làm lại cho con ăn, có được không?”

Đối với trẻ con mà nói, đây chắc chắn là biện pháp vẹn cả đôi đường. Tiểu Dự vui vẻ gật mạnh đầu, còn len lén nói nhỏ bên tai của Diệp Phàm: “Mẹ tiểu Phàm, nếu đồ ăn ba nấu không thể ăn được, mẹ lén nói cho con biết, con sẽ đem KFC về cho mẹ nhé.”

Thật sự là một đứa trẻ ngoan mà! Diệp Phàm dở khóc dở cười. Cô cũng biết đây là Tư Thanh Ngôn tạo cơ hội để Đoàn Diệc Phong và cô ở cùng nhau, cảm động không ngớt.

Sau khi Tư Thanh Ngôn đã sắp xếp xong, trong nhà rất nhanh chỉ còn lại hai người Diệp Phàm và Đoàn Diệc Phong. Cộng thêm một bàn đầy ắp đồ ăn nóng hổi, sắc vị hương có đủ. Chỉ có cậu bé như tiểu Dự bị gà rán KFC che mắt nên mới có thể hoài nghi tay nghề nấu nướng của anh.

Xương sườn ram, khoai tây hầm thịt bò, cải ngọt xào…

Nhìn một bàn thức ăn được làm từ đôi bàn tay của Đoàn Diệc Phong, Diệp Phàm quả thực cảm thấy rất khó tin. Cô vẫn luôn cho rằng những ngón tay xinh đẹp kia chỉ dùng để đánh đàn piano, gảy đàn ghita. Cô chưa bao giờ nghĩ đến đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, ngay cả môt vết chai cũng không có này lại có thể cầm dao cầm xẻng, hơn nữa tay nghề còn rất cao.

“Anh trước đây đã từng nấu ăn sao?” Ngồi vào bàn, Diệp Phàm nhịn không được đành lên tiếng hỏi.

“Em chưa nghe người ta nói qua sao? Đi du học không nhất định đã học được thành tài, nhưng tay nghề bếp núc nhất định tiến bộ. Em biết vì sao không?”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì đồ ăn ở nước ngoài thật sự là quá khó ăn!”

Vẻ mặt dí dỏm hiếm khi thấy được của anh, khiến Diệp Phàm trong nháy mắt cười thành tiếng.

“Nào, nếm thử cái này đi.” Đoàn Diệc Phong gắp một miếng thịt bò đặt vào trong chén của Diệp Phàm.

Diệp Phàm cắn một miếng, mặc dù nóng muốn phỏng lưỡi, nhưng thật sự là ngon đến độ không nỡ nhổ ra, đẩy qua đẩy lại đến nước mắt cũng sắp trào ra.

Đoàn Diệc Phong vội vàng đưa ly nước chanh cho cô, nói đùa: “Đừng vội, không có ai giành ăn với em đâu.”

Diệp Phàm vất vả lắm mới nuốt được miếng thịt bò, nhất thời quẫn bách đáp trả: “Rõ ràng là do… anh nấu quá nóng!”

“Vậy lần sau để nguội rồi mới đưa em ăn được rồi chứ?”

“Không được, thịt bò nguội sẽ ăn không ngon!” Cô vừa nói xong, liền liếc nhìn Đoàn Diệc Phong, hai người cùng lúc bật cười.

Hai người đã bao lâu rồi không được ngồi với nhau, nói những chuyện vừa vô vị nhưng cũng ngọt ngào thế này nhỉ?

Lúc này, sự phản đối của cha mẹ, những hiểu lầm đã xảy ra, bỗng nhiên không làm hai người nơm nớp lo lắng như vậy nữa. Thật ra hai người ở cùng nhau, hạnh phúc nhất không phải chính là hưởng thụ những giây phút vui vẻ bình thường thế này sao?

Cơm nước xong, Diệp Phàm đứng dậy rửa chén.

“Để đấy anh làm cho.” Đoàn Diệc Phong chủ động đứng dậy.

“Anh nấu cơm thì em phải rửa chén chứ. Cái này anh cũng giành thì em làm gì bây giờ?”

“Em chuyên tâm sinh con là được.”

Đoàn Diệc Phong vừa dứt lời, Diệp Phàm sững sờ vài giây. Một lúc lâu sau, cô đỏ mặt tía tai, mới phản bác: “Ai nói muốn sinh con cho anh. Em… em còn chưa đồng ý lấy anh mà!”

“Vậy sao em lại nghĩ đến chuyện nấu cơm rửa chén sau khi kết hôn?”

Những câu hỏi của Đoàn Diệc Phong làm Diệp Phàm lúng túng, trả lời bừa: “Đó là bởi vì có người nấu cơm thì chắc chắn phải có người rửa chén. Em chỉ đưa ra giả thiết mà thôi…”

“Cho nên em đang giả thiết cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta sao?”

“…” Diệp Phàm nghẹn lời, lần đầu tiên thấy Đoàn Diệc Phong lịch sự, quan tâm chu đáo trong ấn tượng của cô, giờ đây có chút vô sỉ.