Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 216: Tân sinh



Tháng tám, trang viên Potter

Sinh nhật của Harry vừa được một tuần.

Ở bốn ngày trước, Salazar và Godric hẹn nhau đi Pháp du lịch, mà Helga và Peclers thì thừa dịp ngày nghỉ tới Trung Quốc thăm dò mỹ thực, về phần Rowena và Cain là đi tộc địa Huyết Tộc. Thế nên, cả trang viên Potter to đùng chỉ còn lại Harry và Severus tới làm bạn với y. Hai người cùng xử lý sự vụ gia tộc ở thư phòng, đột nhiên, Kelly xuất hiện.

Harry nâng mắt, vừa tính hỏi xảy ra chuyện gì, Kelly đã kích động khom người với Harry: "Chủ nhân, chủ nhân Severus, tiểu chủ nhân sắp chào đời!"

"Bùm!" Harry bật người đứng dậy, chỉ kịp nhìn Severus một cái, đã chạy về phòng mình, Severus cũng thế.

Khi bọn họ đuổi tới, bọn nhỏ đã bắt đầu cố gắng đánh vỡ màng bảo vệ pháp thuật bao bọc quanh người, Harry và Severus đều nhìn chằm chằm vòng sáng kịch liệt run rẩy ấy, Severus phát hiện Harry đã siết chặt tay mình, sợ y bị thương, anh lập tức tách tay y ra rồi đan ngón tay vào đấy.

Bọn họ không kịp nghĩ gì khác, chỉ biết nhìn bọn nhỏ không ngừng giãy dụa. Bọn họ đều muốn giúp, nhưng bọn họ biết, những đứa bé không trải qua nỗi đau chào đời tương lai thân thể e rằng không quá tốt, đây cũng là một lễ rửa tội của bọn nhỏ. Thế nên, bọn họ tự khắc chế mình.

Nửa giờ... Một giờ... Một giờ rưỡi... Hai giờ...

Suốt gần ba giờ, đứa bé thứ nhất cuối cùng đã thành công rạch ra màng bảo vệ, Harry lập tức lao tới, ôm lấy thằng bé vì mất đi lớp màng mà ngã xuống đất.

Thằng bé nằm trong lòng Harry oa oa khóc lớn, tuyên cáo sự chào đời của mình. Severus nhìn y ôm con đầu lòng, vừa định tới xem, lúc này, lại một màng bảo vệ khác bị rạch ra, Severus theo bản năng xông lên, đỡ lấy thứ tử, nghe tiếng khóc có chút yếu ớt của thằng bé nằm trong lòng, anh không khỏi cẩn thận vỗ về. Harry lúc này đã trấn an xong trưởng tử, thằng bé giãy dụa suốt 3 giờ mới bò ra, mệt chết được, thế nên rất nhanh thiếp đi. Nâng mắt thấy Severus vụng về trấn an thứ tử, vì thế, y cẩn thận đặt trưởng tử vào cái nôi đã chuẩn bị trước, bởi bọn nhỏ không chịu sản đạo đè ép, vừa chào đời đã trắng trẻo mập mạp, tuy rằng chưa mở mắt, nhưng Harry rất vui khi thấy các bảo bối của mình dĩ nhiên có mấy phần giống Severus, lỗ tai nhọn nhỏ xíu, quả nhiên là huyết mạch tinh linh trời sinh. Harry bảo Kelly đi pha sữa, y nhìn lớp màng bảo vệ cuối cùng còn đang run rẩy, biết con gái mình đại khái phải giãy dụa thêm một lát.

Y tới cạnh Severus, đè thấp giọng cười hỏi: "Sev, luyện tập lâu vậy, hiện tại thấy thế nào?"

Severus nhìn bạn lữ, thằng bé trong lòng anh đã thôi khóc, đang ngậm ngón tay ngủ say —— xem ra, bài luyện tập một tháng qua cũng không uổng phí. Anh rất nhanh bỏ nó vào nôi, thoạt nhìn, thứ tử và trưởng tử quả thật là một khuôn mẫu khắc ra, chỉ là, hai đứa này vẫn chưa mở mắt, không biết đôi mắt của bọn họ phải chăng cũng vậy. Khác nhau thì tốt, nếu cũng giống nhau vậy rất khó phân biệt. Sau đó Harry lấy ra một cái chăn mỏng, Severus cầm đắp cho bọn nhỏ.

"Cái ra trước tiếng khóc rất vang dội, xem ra thân thể không sai. Cái ra sau thể chất thoạt nhìn yếu hơn, chắc là vì bị đè ép trong bụng em. Ai..." Harry nhỏ giọng nói, lo lắng vuốt ve thứ tử.

"..." Severus không nói gì, ngay lúc này màng bảo vệ của đứa bé cuối cùng bắt đầu xuất hiện vết rách, anh lập tức lao qua, vừa vặn, cô bé tức thời rớt khỏi đó. Severus duỗi tay đã đón được.

Cô bé nhỏ vừa chào đời đã khác hẳn các anh của mình, nó mở ra đôi mắt ngây thơ, đôi mắt anh yêu nhất, màu xanh kế thừa từ chỗ Harry, lớn tiếng khóc. Severus nhìn đôi mắt di truyền từ bạn lữ, nâng mắt vừa vặn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thế là anh ôm cô bé vào lòng hôn một cái: "Công chúa Cynthia, Cynthia • Prince."

Harry nhìn cảnh này cười cười, Cynthia, xưng hào của Nữ Thần Mặt Trăng Diana, trước Severus đã rất vừa ý với cái tên này, nhưng vẫn có hậu tuyển khác. Y thật không ngờ Severus sẽ lập tức thốt lên nó, nhưng mà y cực kỳ thoả mãn.

"Vậy là, chúng ta có hai cậu bé..." Harry cười ôm con gái đã được Severus dỗ yên, "Còn có Cynthia."

"Ừ," Severus gật đầu gọi Jimmy tới, bảo nó đi lấy bốn liều thuốc mình đã chuẩn bị, rồi ôm trưởng tử vẫn chưa được ôm, "Thằng bé này gọi là Solomon • Potter, được chứ? Nghe tiếng khóc vừa rồi, chỉ biết nó là một Potter không để người bớt lo..." Anh oán hận nói, bất quá, thầm nghĩ: anh có thể chịu được.

"Solomon? Hòa bình, bình an? Chọn nó đi. Một cái tên không sai." Harry gật đầu, nghe được lời Severus nói, y không khỏi bật cười, y không để ý thái độ của Severus đối với Potter, nhìn, khi Severus nói những lời này chẳng phải rất ôn nhu vỗ về con trai đầu lòng của mình sao, "Nếu vậy, thằng bé này thì sao? Họ Prince? Vậy..."

"Đợi đã, thân ái..." Severus đánh gãy lời Harry, Harry nghi hoặc nhìn anh một cái, tỏ ý anh cứ nói, "Thân thể của thằng bé này đích xác khá yếu, không thích hợp để gánh vác nhà Prince, dù sao Prince hiện tại đã quật khởi, đợi đến khi bọn họ có thể kế thừa cũng hẳn đã chen mình vào hàng ngũ của đại gia tộc chân chính..."

"Vậy ý anh là?" Harry cũng cảm thấy đứa này này đã chịu khổ trong bụng mình, nếu lại để nó bị cuộc sống liên lụy, thế cũng thật quá phận.

"Percival..." Severus nói, "Đủ cổ xưa, xứng được với nó. Mà còn trang viên Percival có ma linh xử lý, không cần nó bận tâm quá nhiều."

"Thế nhưng, nhà Prince..." Harry vẫn cảm thấy con gái cần nuông chiều, không nên gánh vác gia tộc, nữ tính gánh vác gia tộc thường khó mà tìm được hạnh phúc.

"Harry, nghe ta nói, chúng ta vẫn chưa già, có thể chống đỡ gia tộc đủ lâu, thế nên trong những năm tháng ấy, cũng có rất nhiều khả năng sinh dục, không phải sao? Ở khi thích hợp, em hoặc ta đều có thể làm một liều độc dược sinh tử, vì thế, người thừa kế Prince cũng không phải vấn đề." Severus tiếp tục giải thích.

Harry ngẫm lại cũng đúng, nếu như cần, sinh thêm một đứa bé là được.

"Vậy thì, Percival..." Harry suy nghĩ một chút, "Virgil? Virgil • Percival?"

"Virgil... Mùa xuân, tiết trời mọi sinh vật vui sướng phồn vinh? Không sai, chỉ mong Virgil của chúng ta có thể khỏe mạnh lớn lên." Severus yêu thương nhìn thứ tử nằm ngủ trong nôi.

Lúc này, Jimmy và Kelly phân biệt mang theo độc dược và ba bình sữa độ ấm vừa phải, số lượng thích hợp vào phòng.

Severus bỏ bọn nhỏ vào nôi, rồi bước tới pha độc dược vào sữa.

Lúc này, Harry thấy Solomon mở mắt, một đôi mắt màu đen xinh đẹp của Severus, rất sáng rất thuần túy. Harry nghĩ, nhà Potter có một người thừa kế bề ngoài giống Severus như vậy, phỏng chừng cha y sẽ khóc ròng ở chỗ Merlin... Bất quá, y tin, ông cũng hy vọng nhìn thấy y hạnh phúc.

Rồi, đôi mắt đen ấy tựa hồ hiếu kỳ quan sát xung quanh, như tâm hữu linh tê vậy, Virgil cũng mở mắt——

Đó là một đôi mắt màu lục, kế thừa ở chỗ y, đôi mắt Severus yêu nhất, Harry ca ngợi sự thần kỳ của sinh mệnh...

...

Sev, đời trước chuyện em thấy hạnh phúc nhất, là ký kết linh hồn khế ước với anh.

Harry, đời trước chuyện ta thấy may mắn nhất, là được gặp em ở Hogwarts.

Sev, đời này chuyện em thấy hạnh phúc nhất, là có thể được anh yêu.

Harry, đời này chuyện ta thấy may mắn nhất, là còn được em yêu.

I love you.

Me too.

Dù cho đời này kết thúc...

Dù cho Tử Thần quang lâm...

Vẫn... mãi không rời xa!

End