Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 196: Vũ hội Giáng Sinh (3)



Khi Severus rời khỏi đại sảnh vừa vặn là lúc điệu nhảy thứ ba kết thúc, Harry híp mắt lại, tiếp tục uống nước trái cây. Qua một hồi, học sinh Slytherin cuối cùng cũng thấy bạn nhảy của thủ tịch Potter đã đi, bọn họ lập tức rời khỏi sân. Mà Draco và Blaise thì dẫn bạn nhảy của mình tới, Harry nhìn vẻ mặt ngứa ngáy hiếu kỳ lại không dám hỏi của bọn họ, thú vị không thôi. Y vung tay, bốn cái ghế dựa xuất hiện bên bàn, ra hiệu cho cả bốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau đó, hai vị nam sĩ đi lấy đồ uống. Pansy nhìn Harry thích ý uống nước trái cây, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Harry, cậu làm cách nào khiến viện trưởng ăn mặc thành vậy thế?”

Harry cười cười, nói: “Đây là bí mật.”

“Ách… Nghe nói, cậu có em bé?” So với Pansy dùng ánh mắt mịt mờ quan sát phần eo, Hermione chọn hỏi ra miệng.

“Há…” Harry cười cười, tay sờ vào bụng, nói, “Phải.”

Động tác và vẻ mặt nhu hòa ấy, phảng phất lơ đãng truyền phần hạnh phúc này cho bè bạn, thấy Harry như vậy, Pansy và Hermione đều lộ ra nụ cười.

“Tuy rằng khá kỳ dị, bất quá vẫn phải chúc mừng cậu và giáo sư Prince.” Nữ phù thủy tóc nâu nở nụ cười xinh đẹp với Harry.

Pansy cũng vui vẻ nói: “Harry, tôi muốn làm giáo mẫu.”

“Ha hả…” Harry cười, chưa kịp nói gì, đã nghe Draco và Blaise đáp lại ——

“Há, Pan, cậu có biết mẹ tôi đang có ý cạnh tranh vị trí giáo mẫu này không.” Draco ngồi xuống cạnh Pansy, đưa ly nước nho trong tay cho bạn gái.

“Bối phận của đứa bé này rất khó định, nếu tính từ chỗ cậu, là tiểu bối của bọn này nhưng nếu tính từ chỗ viện trưởng, vậy là ngang hàng.” Blaise đẩy một ly nước táo tới chỗ Hermione, sau đó đỡ trán, “Ôi, Harry, bối phận của nhóc con này thật đủ rối rắm.”

“Không nói nhóc con của tên này, chính cậu ta còn là chú họ của tôi đây! Chậc, vạn ác quý tộc đám hỏi!” Draco căm thù đến tận xương tủy lại bất đắc dĩ nói.

“Về chuyện này, tôi phải thương lượng với Sev đã, có lẽ còn phải hỏi cha mẹ nữa.” Harry nói.

Năm người tán gẫu đôi lời, chừng qua hai điệu, Severus mặc một bộ lễ phục màu đen cùng kiểu với Harry xuất hiện ở cửa đại sảnh, Draco và Blaise lập tức kéo bạn nhảy của mình về sân. Bọn họ nhận định, tối nay tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt viện trưởng Prince (giáo sư).

Severus cầm theo áo khoác của Harry, tới trước mặt y. Harry nghi hoặc nhìn chiếc áo choàng trên tay anh, hỏi: “Cho em à?”

Severus gật đầu, nói: “Ta nghĩ em đại khái cũng không thích chỗ này, vì vậy, có muốn ra ngoài dạo không?”

Harry nhìn bọn nhỏ tung tăng nhảy múa trong sân, không khỏi cảm thấy chủ ý của Severus rất tốt, thế là cười đáp: “Được.”Severus khoác cho Harry chiếc áo choàng anh cố ý mang tới, nó được phối với lễ phục của y. Thấy y mặc xong rồi, Severus kéo tay y đi men theo sân nhảy ra ngoài, chậm rãi rời khỏi đại sảnh. Cửa vẫn được mở, có rất nhiều người không thích khiêu vũ, hoặc bị không khí bức bối ở vũ hội làm phiền sẽ men con đường này ra ngoài hít thở không khí. Harry ra khỏi phòng khiêu vũ đã theo thói quen vịn lấy cánh tay Severus, khi bọn họ xuống bậc thềm, ngọn đèn tiểu tiên nữ trang trí bên cạnh lóe lên. Đang đi, Severus đột nhiên dừng lại, hành lang vắng vẻ, nhưng có thể nghe thấy tiếng nhạc lễ đường truyền ra.

Severus lộ ra một nụ cười, đột nhiên tới trước mặt Harry ôn nhu ôm y vào lòng, thanh âm mềm mại nói: “Trên đầu em có hộc ký sinh.”

Harry nâng mắt nhìn, quả nhiên, ở đó vừa vặn có một nhánh hộc ký sinh dùng để trang trí trần hành lang. Y lộ ra nụ cười hạnh phúc, nâng mặt nhìn bạn lữ, thành kính đợi.

Severus một tay ôm y, một tay đặt lên cằm y, nhẹ nhàng dùng ngón vuốt ve đôi môi khiến anh mê muội, Harry nhìn anh, lẳng lặng đợi. Rất nhanh, Severus bị tiểu yêu tinh mắt lục của mình đầu độc, cúi người, môi dán môi. Harry ôn nhu quấn cánh tay mình lên cổ Severus, anh phát ra một tiếng thở dài cuồng hỉ, ôm chặt y, không ngừng kéo y lại gần, lưỡi liếm láp môi y ý đồ xen vào. Không tốn bao nhiêu sức lực, Harry đã phối hợp thuận theo mở khớp hàm, mặc Severus thoải mái xâm nhập. anh cẩn thận nếm lấy đầu lưỡi, cùng cái lưỡi đinh hương ấy nhảy múa. Hai người cứ thế ôm nhau, gắn bó giao hòa, đầu lưỡi triền miên, linh hồn xoắn xít.

Chờ khi Severus cảm giác được Harry thoáng nghẹn, anh buông y ra.

“Ta yêu em, tiểu cự quái.” Severus nhìn bạn lữ gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn vì nụ hôn mà nhiễm màu hồng phấn mỹ lệ.

“Sev, em cho rằng, nó không phải tin tức mới mẻ gì?” Harry nhướng mày, trêu chọc bạn lữ lớn tuổi.

“Đương nhiên không.” Viện trưởng Slytherin cười khẽ, sau đó nhìn người mình đau lòng, “Harry, em bắt ta lấy em thế nào mới tốt đây?”

Harry rút vào lòng anh, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một câu.

“Cái gì?” Severus cảm giác được lời y nói rất quan trọng, nhưng y nói quá hàm hồ, nghe không rõ lắm, thế nên anh cúi đầu để tai bên môi y, chuẩn bị nghe hoàn chỉnh, “Lập lại lần nữa.”

“Anh chỉ cần phụ trách yêu em là được.” Harry thì thầm bên tai Severus.

“Harry, em biết không? Phản ứng của em luôn có thể thỏa mãn lòng hư vinh lớn nhất của một người đàn ông.” Severus nghe được lời Harry, sững sờ một lát, rồi chậm rãi nói, đáy lòng dâng trào là thở dài và hối hận, ngẩng đầu nhìn nhánh cây trang trí phía trên, đứng dậy, lại cúi xuống hôn đỉnh đầu người yêu, “Harry, hộc ký sinh là nhành sống vàng đấy.”

“Sev, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời.” Harry dùng âm lượng chỉ có bạn lữ nghe được, nhẹ nhàng nói.

Sau đó bọn họ lại ôn tồn một phen, hồi vị nụ hôn và những lời vừa rồi. Kế tiếp tục đi hết đoạn hành lang.

Bọn họ phát hiện một lối mòn u tĩnh trải đá, hai bên có rất nhiều bức tượng, xung quanh trồng những bụi hồng, hoa hiển nhiên được pháp thuật chăm sóc, nở rộ, nhành hoa uốn khúc quấn quanh bức tượng dùng để trang trí hai bên. Harry thấy phía cuối lối mòn có một suối phun cực kỳ xinh đẹp, xung quanh là khoảng đất trống, rất an tĩnh. Lúc này là lúc không khí vũ hội lên tới đỉnh, chưa có ai tới đây để tản bộ.Severus ôm y tới hàng ghế bên cạnh suối phun, ngồi xuống, Harry dựa vào vai Severus.

“Sev, ngày nghỉ này, chúng ta tới Cambridge, được không?” Harry hỏi.

Ngày nghỉ năm mới bắt đầu từ ngày mai, vì hôm nay bị chiếm dụng, nên ngày nghỉ sẽ kéo tới mùng 10. Điều này ý nghĩa Harry có thể cùng bạn lữ nhàn nhã qua ngày sinh nhật, không cần phải vội vội vàng vàng như khi nó bị trùng với ngày khai giảng.

“Đương nhiên, trận pháp bên kia chưa hoàn thành, có lẽ chúng ta có thể dùng mười ngày này làm xong, thuận tiện mời mấy vị các hạ tới chơi?” Severus cười nói.

“Ừ.” Harry gật đầu, y nghe được giữa bụi hồng có vài tiếng thì thầm không bình thường, y và Severus đương nhiên biết có một vài tên nhóc không biết tốt xấu đi theo bọn họ. Vừa nãy trên hành lang y đã phát hiện, sở dĩ không bắt lấy, bất quá là mong bọn họ hết hy vọng mà thôi —— y tin tưởng, Severus cũng đánh chủ ý này.

“Ngày nghỉ, em định an bài thế nào?” Severus hỏi.

“Nhiệm vụ hàng đầu tự nhiên là vỗ béo anh, sau đó, sửa sang lại hoa viên của chúng ta, đọc sách, nghe nhạc.” Ngày nghỉ này, vì con, Harry không định làm bất cứ nghiên cứu gì.

Hai người bàn về cách bố trí hoa viên, bầu không khí hòa hợp đến khiến ai cũng không thể xen vào, những khi nhắc tới một loài thực vật thú vị nào đó, bọn họ sẽ phát ra tiếng cười và ca ngợi vui sướng.

“Anh sắp ba mươi sáu rồi.” Harry thưởng thức bàn tay Severus.

“Ừ, sao hả? Ngại ta già?” Severus cười hỏi, bắt đầu từ khi nào, 20 năm chênh lệch này đã không còn là lấy cớ cự tuyệt nữa.

“Không. Anh biết mà, với em vừa vặn.” Harry nói xong trộm hôn má Severus.

Lúc này, trời đổ tuyết, đại sảnh truyền ra tiếng nhạc như ẩn như hiện, phối với tiếng tóe nước của suối phun, Harry nhắm mắt bắt đầu lẳng lặng hưởng thụ thời khắc tốt đẹp ấy.

“Muốn nhảy một khúc không?” Lúc này, Severus đứng trước mặt Harry, khom người, tay phải duỗi ra, trên mặt là nụ cười ưu nhã.

Y mỉm cười, gật đầu, đặt tay vào tay bạn lữ. Đứng lên bước mười mấy bước về phía khoảng đất trống, sau đó mặt đối mặt, Severus thoáng khom người với Harry. Harry trả lễ.

Bọn họ rất có ăn ý cất bước, nhảy là một loại điệu cổ xưa thiết kế cho bạn lữ phù thuỷ đồng tính. Thân cao của bọn họ chênh lệch không nhỏ nhưng cũng không đột ngột, trái lại dị thường hợp nhau theo nhịp bước. Động tác mềm mại, khoan khoái, lưu loát, bước nhảy bình ổn hào phóng. Tư thái nhàn nhã thong dong hoàn toàn lộ ra sự ưu nhã của cả hai, lễ phục trường bào theo động tác dây dưa với nhau, cùng nhau bay múa. Bọn họ nhảy bên suối phun, xung quanh có hoa hồng nở rộ, cảnh này hòa với màn tuyết trút xuống theo gió. Có vẻ duy mỹ, cảm động biết nhường nào…

Một khúc kết thúc, tuyết trên trời vẫn nhẹ rơi, theo nhịp của gió. Hai người đối diện nhau, hồi lâu, không có động tác nào. Bọn họ lẳng lặng nhìn đối phương, bọn họ thấy được trong đôi mắt ấy là hạnh phúc của mình bọn họ tay nắm tay, nắm chặt, bọn họ cảm giác được là sự ấm áp dành cho nhau.Điệu nhạc đã hết mà người vẫn còn, cầu gì hơn thế!