Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 153: Tiệc trà xà giao giữa trưa



Draco và Pansy học xong tiết ma văn khá ngoài ý muốn nhận được lời mời tiệc trà xã giao giữa trưa của Harry. Lời mời này là do thủ hộ thần của Harry đưa tới: “Draco thân ái, có lẽ cậu sẽ nguyện ý dẫn Mục Thần mỹ lệ bên cạnh đi cùng, tôi ở Hồ Đen chờ các cậu.”

“Về nói cho chủ nhân của mày biết, bọn này nhất định tới.” Draco nói với thủ hộ thần, sau đó nhìn nó chạy đi.

“Harry đây là tính làm gì?” Pansy không hiểu lắm hỏi.

“Đại khái là bàn giao với chúng ta đi.” Đối với người bạn mình tán thành, Harry không hy vọng bọn họ sinh ra ngộ giải.

Dưới một tàng cây âm u cạnh Hồ Đen, Harry đã trải xong tấm vải dã ngoại, phía trên đều là các món ăn và điểm tâm không sai. Draco và Pansy trên đường gặp được Blaise và Hermione cũng được mời, bọn họ chào hỏi nhau xong, ngoài ý muốn thấy Neville một mình tới. Harry mỉm cười mời các vị khách của mình ngồi xuống, Draco cười hỏi: “Thật khó được, Harry ạ, trong 3 ngày sau khi cậu trở về cha đỡ đầu đồng ý thả cậu một mình ra gặp bọn tôi.”

“A, Sev tính đi chung, nhưng tôi nghĩ, điều đó có lẽ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng khẩu vị của các cậu.” Harry thấy vẻ mặt của Blaise, Pansy, Hermione và Neville đều là may mắn, “A, mặt khác, con đỡ đầu thân ái của Sev, cậu có phải nên giới thiệu người anh em của mình cho tôi không?”

“Không sai.” Draco kéo Neville lại, “Vị này là con nuôi nhà Malfoy, em trai của tôi, Neville • Gaunrothbohm. Cậu biết đấy, hiện tại cậu ấy học ở Hufflepuff.”

“Cậu có thể gọi Harry.” Harry nhìn Neville, cười nói.

Không thể không nói, dưới ánh dương, nụ cười phát ra từ nội tâm của Harry rất có sức cuốn hút, phải, y ở trước mặt người ngoài đã dưỡng thành thói quen ít nói ít cười. Y rất ít lộ ra nụ cười thật tình, nhiều lúc, y có lẽ sẽ tao nhã, nhưng mỉm cười chỉ là xuất phát từ lễ phép.”Ừm, cậu cứ gọi Neville.” Neville sửng sốt một lát, cũng lộ ra nụ cười.

“Lát nữa cậu nhất định phải nếm thử salad rau hoặc sandwich tôi làm.” Harry nói.

“Cậu làm? Cả chỗ này à?” Hermione kinh ngạc nhìn các món ăn cực kỳ ngon miệng trên tấm vải dã ngoại.

“Đương nhiên, Hermione, cậu phải biết, thủ tịch của bọn tôi không đơn giản là một quý tộc sống an nhàn sung sướng, cậu ấy có một tay trù nghệ xuất sắc, còn săn sóc tỉ mỉ. Nếu không phải là danh hoa có chủ, phỏng chừng cậu ấy sẽ là cậu bé nhận được thư tình nhiều nhất Hogwarts.” Pansy cười trêu ghẹo bạn mình.

“Úc, Pan, giả thiết của cậu thật tình khiến tôi sợ hãi. May là tôi đã có chồng.” Harry cười nói.

“Sách sách, viện trưởng Prince thật là…” Blaise nghe xong tiếng rên may mắn của Harry, không khỏi trêu ghẹo.

“Được rồi, đừng đùa nữa, bắt đầu ăn thôi.” Harry rủ các đồng bọn ăn cơm trưa.

“Harry, cậu đã chuẩn bị xong rồi sao? Cuộc thi miễn tu cuối tuần?” Blaise lo lắng hỏi.

“Nhắc tới nó, tôi khá hiếu kỳ Rừng Cấm khiển trách.” Pansy cũng nói.

“Tôi vẫn chưa nhận được tin từ hiệu trưởng, vì thế không biết giáo sư khảo hạch của tôi có ai.” Harry nói.

“Chẳng lẽ không chỉ là giáo sư McGonnagal?” Neville không hiểu lắm hỏi, đây cũng là điểm Hermione không hiểu, giới thiệu về việc xin miễn tu cực kỳ ít ỏi, thư viện rất hiếm có ghi lại như vậy.

“Đương nhiên không chỉ, Neville, cậu nên biết, Harry là ở trước mặt mọi người chất vấn xong xin miễn tu. Chất vấn giáo sư bản thân đã là không tôn trọng giáo sư. Thế nên vì tránh cho hành vi này lập lại nhiều lần, trong lệ cũ của Hogwarts học sinh chất vấn phải xin miễn tu —— đây là cái giá phải trả. Mà dưới tình huống như vậy xin miễn tu, còn được xưng là cưỡng chế miễn tu, điều kiện hà khắc hơn miễn tu bình thường rất nhiều.” Blaise giải thích, làm người thừa kế duy nhất của thế gia hội đồng quản trị Zabini, lại là một Slytherin, cậu rất sớm tiếp xúc với những thứ gia tộc phải tiếp xúc, mà nội quy trường Hogwarts cũng bao hàm trong đó.

“Cưỡng chế miễn tu?” Hermione không hiểu lắm nhìn Harry đang ăn sandwich.

“Cuộc thi miễn tu bình thường chỉ cần người xin công khai dùng bất kỳ hình thức gì đánh bại giáo sư của chương trình học mình xin là được.” Blaise tiếp tục giải thích, điều này khiến Hermione thoáng vì Harry hít một hơi lạnh —— đánh bại giáo sư McGonnagal? Điều này vừa nghe đã khiến người nghĩ rất khó, “Mà cưỡng chế miễn tu là càng không thể chiến thắng —— phải ở trường hợp công khai, lấy trình độ tối cao của chương trình học mình xin mà biểu diễn pháp thuật, hoặc là, lấy nội dung chương trình học mình xin đánh bại giáo sư của chương trình học này và hai trợ thủ.”

“Trời ạ!” Hermione và Neville hét lên.

“Harry, tôi rất hiếu kỳ, cậu tính chọn cách nào?” Pansy cười hỏi.

“Xem tình huống đi, nếu trợ thủ giáo sư McGonnagal chọn khiến tôi thấy thú vị, tôi sẽ lo lắng cái thứ hai…” Lời nói chưa dứt, đã thấy một gia tinh Hogwarts xuất hiện.”Tiểu chủ nhân, Mộng-Mơ để tôi báo với ngài, Chân-Nhồi-Bông nhận được lời mời về chuyện hai ngày sau của giáo sư McGonnagal.” Gia tinh nói xong đã biến mất, Harry khẽ nhíu mày.

“Xem ra, chúng ta không thể không chứng kiến một bậc thầy biến hình học trẻ tuổi nhất sinh ra.” Draco ăn xong một cái doughnut, nghe được tin tức này, cười mỉa nói.

“Bậc thầy biến hình học?” Hermione khá hoài nghi nhìn Harry, “Theo tôi được biết, trình độ tối cao của bậc thầy biến hình học là ‘tam đại điên phong’.”

“Cái gì là ‘tam đại điên phong’?” Neville hỏi.

“Một là nghĩ sinh biến hình hai là vĩnh cửu biến hình ba là nhân thể biến hình.” Draco khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ giải thích —— thật không dám tưởng tượng, nhà Longbottom sao cả học vấn thường thức này cũng không dạy Neville.

“Được rồi được rồi, các cậu chỉ cần biết tôi sẽ không để Hogwarts và Slytherin mất mặt là được.” Harry uống một ngụm cà phê đắng.

Draco cười cười —— đương nhiên, đương nhiên sẽ không, cậu là Harry • Potter. Có lẽ… Không, là khẳng định, vì cậu, vinh quang ngân thanh bị phủ bụi của Slytherin mới có thể toả ra thanh xuân tốt đẹp nhất —— đây là cậu trong tương lai của quá khứ thường nói đã thua thiệt Slytherin.

“Vậy, cậu có phải có thể giải thích về việc Rừng Cấm khiển trách?” Pansy ăn điểm tâm nhỏ, lại hỏi vấn đề này.

“Đương nhiên, Mục Thần mỹ lệ ạ, Rừng Cấm khiển trách là một trong những thủ đoạn trừng phạt của Hogwarts thời đại bốn đầu sỏ. Đưa học sinh phạm sai lầm tới chỗ sâu trong Rừng Cấm, chờ bọn họ hối lỗi, chỉ cần bọn họ thật sự hối lỗi, Rừng Cấm sẽ thả bọn họ ra.” Harry nói.

“Cá nhân tôi nghĩ muốn bọn Gryffindor kia hối lỗi, tựa hồ rất khó.” Blaise nói.

“Yên tâm, Rừng Cấm không thiếu sinh vật trí tuệ, tỷ như mã nhân…” Harry nói, “Nếu nhân loại không thể khuyên bảo, như vậy những trí tuệ sinh vật này trái lại rất có cách.”

“Thế nhưng, Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật nguy hiểm…” Hermione không xác định nói, “Có lẽ đối với Slytherin các cậu mà nói nguy hiểm này… rất dễ né tránh, thế nhưng rất nhiều học sinh Gryffindor sợ rằng đều… Nói một câu không dễ nghe, đều rất khó ứng phó.”

“Tôi sẽ để sủng vật của tôi là Herpo đi theo bọn họ.” Harry nói, “Làm hội đồng quản trị đứng đầu trong mười hai ghế, phụ trách xử lý sự vụ Hogwarts, an toàn của các học sinh đối với tôi mà nói là xếp hạng đầu tiên. Trừ nó ra, là hòa bình giữa các học viện, và vinh quang của Hogwarts.”

Harry kể vài câu chuyện thú vị ở Dumstrang, khiến bọn nhỏ ở cái tuổi này cảm thấy cực kỳ hứng thú luôn hỏi này hỏi nọ, Harry không hề có tí không kiên nhẫn gì, y lần lượt giải đáp các đồng bọn. Draco ở bên cạnh nhìn Harry dùng học thức uyên bác và thái độ bình dị rất nhanh thắng được hữu tình của Hermione và Neville, cậu tuyệt không ngoài ý muốn, trong trí nhớ của cậu Harry về mặt này vẫn làm rất khá. Thế nhưng…

Draco nhìn các bạn mình, lại nhìn Harry, lộ ra lo lắng. Cậu cần nói chuyện riêng với Harry, để biết vì sao lần trở về này thái độ của y thay đổi nhiều như vậy.Một lát sau, Pansy tỏ vẻ cô phải về hầm lấy sách, Hermione đi theo, đương nhiên, trước khi đi cô thành khẩn hỏi Harry có thể dành cho cô chút chỉ đạo thực tiễn nhất định bên ngoài chương trình học không. Harry tự nhiên nể tình Blaise liên tục chớp mắt mà đáp ứng.

Blaise cũng lập tức đuổi kịp, Draco thuận tiện nhờ Blaise cầm sách giáo khoa buổi chiều giúp mình, kế, Neville về phòng nghỉ công cộng Hufflepuff. Harry búng tay lập tức có gia tinh tới thu thập tàn cục. Sau đó y lẳng lặng tới bãi đất trống, vòng hai tay trước ngực. Giáo bào màu đen khiến bóng lưng y có vài phần nhỏ gầy, Draco biết, kiếp trước, thời kì thành niên Harry cũng xưng không được tinh tráng, nhưng mà, là người thanh niên nhìn như một thư sinh nhược chất này chống đỡ nội vụ của tam đại gia tộc, vực dậy nền kinh tế chiến hậu của Thế Giới Phù Thủy, thậm chí khởi động một bầu trời xanh cho tất cả phù thủy không muốn tham gia vào trận tranh đấu của Hội Phượng Hoàng thời đại hậu Dumbledore và Tử Thần Thực Tử thời đại hậu Voldemort.

Harry • Potter, câu nói khắc trên mộ bia của y khiến rất nhiều người ngày sau tới chiêm ngưỡng đều đau lòng —— ở đây ngủ say chỉ là một kẻ thèm được yêu.

“Tôi biết cậu có chuyện muốn hỏi tôi, Draco, nói đi.” Harry không xoay người lẳng lặng nhìn Hồ Đen.

“Tôi chỉ là muốn biết, cậu rốt cuộc nghĩ thế nào. Vì sao lần trở về này, cậu cho tôi cảm giác hoàn toàn là bộc lộ tài năng? Mà không còn là…” Draco tiến về trước hai bước, đứng bên trái phía sau Harry.

“Draco…” Giọng Harry nhẹ nhàng chậm chạp phun ra tên của bạn mình, “Cậu là muốn nói vì sao không tiếp tục giả làm một đứa con nít, đúng không?”

Draco trầm mặc, không đáp, cậu biết đây không phải là một buổi trò chuyện giữa các thiếu niên mười bốn tuổi.

“Tôi không phải cậu, Draco, cha mẹ của cậu, Pansy của cậu đều xem cậu như một đứa bé mười bốn tuổi mà đối đãi. Tôi thì khác, Sev biết tôi thế nào, hợp tác của tôi, cha mẹ nuôi của tôi đều biết năng lực của tôi, Draco, tôi đã không thể giấu dốt được nữa, tiếp tục giấu dốt mang đến tổn thất chỉ sợ không còn là một đứa con chưa kịp chào đời.” Harry vẽ ra một nụ cười khổ, “Trước khi tôi đi Dumstrang Sala từng có một buổi nói chuyện với tôi, ông ấy hy vọng tôi có thể đi ra ***g giam tâm linh.”

“Harry?”

“Draco, tôi đã từng cho rằng đời này là cứu vãn tiếc nuối, nhưng tôi trở về lâu như vậy, mới hiểu được, quá khứ đối với tôi chỉ là ***g giam…” Harry bình tĩnh nhìn phương xa, trong đôi mắt lục ánh lên gợn sóng của Hồ Đen, lúc này, không ai biết y đang nghĩ gì.

Draco nhìn cái bóng cách mình chỉ có nửa bước, cũng rơi vào trầm tư…