Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 3 - Chương 92: Mọi chuyện đều đến



Rừng Cấm

Cây cối cao to che trời khuất nắng, ánh dương đã không thể xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu đến mặt đất, gió lạnh viu viu mà thổi.”Giáo sư… Giáo sư Lockhart…” Một cậu bé khóc nức nở mà run nhè nhẹ.

“Khái khái… Khái——” Cách đó không xa vang lên tiếng ho nhẹ, “Đây là đâu? Ai tắt đèn vậy?”

“Giáo sư, ngài ở đó sao?” Cậu bé bước về phía thanh âm.

“Là cậu Longbottom à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Làn điệu hoa lệ của Lockhart nói, “A, cậu Longbottom thân ái, đừng sợ, tới chỗ ta, chết tiệt đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Con nhớ chúng ta đang biểu thị làm sao tiêu diệt vạn luân nữ quỷ… giáo sư.” Neville nói.

“A, nói vậy là pháp thuật chỉ dẫn chúng ta tới đây? Ôi, cậu Longbottom, chúng ta cùng đi thám hiểm chứ? Như mạo hiểm ta trước đây đã làm.” Lockhart nói.

“Giáo sư, chúng ta nên về thôi.” Neville nghe tiếng gió thổi xung quanh phát ra như tiếng trẻ con khóc, không khỏi run rẩy lợi hại.

“À, đúng vậy. Yên tâm đi, cậu Longbottom, ta là Gilderoy • Lockhart huân chương bậc ba Merlin tước sĩ đoàn, hội viên vinh dự liên minh phản Nghệ Thuật Hắc Ám, năm lần vinh quang lấy được khen thưởng nụ cười mê người nhất 《Tuần san phù thủy》, có được vô số kinh nghiệm mạo hiểm, đi theo ta, rất nhanh có thể rời khỏi đây.” Lockhart nói.

“Hì hì…” Một tiếng cười tinh tế đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến.

“Ai?” Lockhart bắt đầu run rẩy, “Ai… ai ở đó?”

“Chậc, ở đây có một kẻ vướng bận, vậy, ngươi trước ngủ một giấc đi. Cảm ơn ngươi đưa ‘chìa khóa’ đến cho ta, làm tạ lễ, ta sẽ không giết ngươi, yên tâm. Cho dù… trên người ngươi có pháp thuật ta không thích…” Giọng ấy nói.

Kế, Lockhart chỉ cảm thấy mình nghe được tiếng ca tuyệt vời nhất, xung quanh thật ấm áp. Mí mắt ngày càng nặng… ngày càng nặng…

“Giáo sư… Giáo sư Lockhart, mau tỉnh lại… Giáo sư Lockhart!” Neville cố gắng đánh thức Lockhart.

“Hì hì… Đừng phí sức, khi suối nguồn pháp thuật của gã chưa khô cạn, gã sẽ không tỉnh lại đâu… Ta nói rồi, không giết gã, vậy hãy để gã rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, thần là nhân từ!” Giọng ấy đùa cười.

“Ngươi… ngươi là ai?” Cậu bé mặt tròn run hỏi.

“Hì hì, ta là ai à? Xem ra các phù thủy đã quên lực lượng của Vatican rồi? Hì hì, thế giới này rất an nhàn, ta chán ghét pháp thuật và sinh vật huyền bí tự do đầy rẫy khắp mặt đất… Hì hì, bất quá đừng lo, rất nhanh, ta sẽ khôi phục tự do… Không có hạn chế của Peclers… Hừ, bất quá là một phù thủy, đã nghĩ phong ấn ngài Michael ta ở đây? Năm đó, dù là Sila, cũng không phải bị ta xỏ đến chịu phụ thần giam lỏng? Huống hồ hiện tại, không có Sila che chở… Tiểu quỷ, ta sẽ cho ngươi biết mình là chết thế nào, đỡ phải tới chỗ Tử Thần kêu oan.” Dứt lời, một đại hình pháp trận cực kỳ phiền phức thong thả sáng lên, từng tí một tràn khắp mặt đất Rừng Cấm, giọng ấy mang theo lành lạnh và điên cuồng, “Ta là Thánh Linh chiến đấu, Michael…”

Cả Rừng Cấm xuất hiện cơn lốc pháp thuật kinh khủng…

Làm người thừa kế của bốn đầu sỏ, Harry lập tức phát hiện sự bất ổn của Rừng Cấm. Lập tức vung đũa phép, u linh của tòa thành đều xuất hiện trong phòng học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, khiến Gryffindor năm thứ hai giật nảy mình mà Slytherin cũng ngoài ý muốn.”Các hạ.” Thần tình của Baron và chúng u linh cực kỳ khẩn trương, “Rừng Cấm…”

“Là ‘phế tích’ sao?” Harry nhắm mắt, khi mở ra đã liễm đi tất cả tình cảm.

“Chỉ sợ là vậy, các hạ, đó là phía của học viện Estifan, Rừng Cấm đã bắt đầu đại loạn…” Tu sĩ béo Hufflepuff thở dài.

“Calvino, an bài bức tranh báo cho giáo sư, tập hợp học sinh, tốt nhất đuổi về phòng nghỉ công cộng học viện. Hogwarts cần lực lượng của bọn họ để duy trì hệ thống phòng ngự. Sau đó tìm Prince, nói cho anh ấy thời khắc quan tâm thân thể mình, nghĩ cách liên hệ trang viên Potter.” Harry vừa chạy ra khỏi phòng học vừa nói, “Helena tiễn khách của ta tới Phòng Cần Thiết. Nicolas, ông hộ tống Gryffindor về toà nhà hình tháp, sau đó tới chỗ Binns, bảo ông ấy kể cho hiệu trưởng nghe lịch sử chân thật. Pan, Peeves, hai người đi theo ta. Các u linh khác nhanh chóng báo cho mọi người ở tòa thành tình trạng của Rừng Cấm.” Harry lãnh tĩnh an bài chức trách của u linh và bức tranh.

“Dạ, các hạ.” U linh cấp tốc hành động.

“Draco, Slytherin năm thứ hai giao do cậu quản thúc, lấy danh nghĩa thủ tịch học viện, lập tức về phòng nghỉ công cộng.” Harry nói.

Draco lập tức dẫn Slytherin rời đi, mà Gryffindor vẫn cọ sát. Harry cũng không quản bọn họ, dẫn Pan và Peeves chạy ra khỏi phòng học.

Y không tới Rừng Cấm, mà là vào lễ đường Hogwarts.

“Giờ, nói cho ta biết, phải làm sao mới gặp được Peclers • Estifan?” Harry đứng giữa lễ đường hỏi hai u linh.

“Ngài…” Peeves ngoài ý muốn.

“Không hổ là Potter!” Pan kinh ngạc sửng sốt trong nháy mắt, lập tức phản ứng lại, “Đá phục sinh, đứng ở lễ đường này, thì thầm tên ông ấy, nghịch kim đồng hồ, mỗi giây một vòng, quay 12 vòng, mỗi vòng một phần mười hai. Được rồi, tôi và Peeves ra ngoài, không để ai quấy rầy ngài.”

Harry gật đầu.

Khi hai u linh nhẹ nhàng bay đi. Harry từ trên cổ kéo xuống một sợi xích bạc, trên đó có một cái hoa tai —— đá phục sinh.



An trí xong Slytherin, Snape dùng lò sưởi tính liên hệ trang viên Potter, lại phát hiện nó vô hiệu. Vì vậy, gọi về thủ hộ thần, một con Chimera còn nhỏ, nhờ nó gửi lời nhắn. Thế nhưng chốc lát sau, thủ hộ thần trở về, tỏ vẻ không thể ra khỏi Hogwarts. Snape lập tức nhớ tới gia tinh, nhưng không thể nào gọi chúng. Ở khi thúc thủ vô sách, Helena đưa Regulus về hầm, rồi rời đi.

“Học trưởng, phu nhân xám nói pháp thuật đã bị cắt đứt. Tôi nghĩ, có lẽ chỉ có phượng hoàng mới có thể truyền tin.” Regulus lãnh tĩnh phân tích.

“Chết tiệt, hôm qua Harry phái Phensel về trang viên Potter. Cậu ở đây trông bọn tiểu tể tử này, tôi đi tìm Dumbledore, mượn phượng hoàng của ông ấy.” Snape nhanh chóng cầm lấy một ít độc dược trong tủ, anh phải thời khắc chú ý thân thể mình, bất luận tình trạng và thương tổn nào của Harry anh cũng cần phản ứng cấp tốc, cứu trị bản thân là cứu trị y.

Lấy đi đại lượng thuốc, anh hỏi bức tranh vị trí của Dumbledore, sau đó tới cạnh Rừng Cấm bên ngoài tòa thành. Nhìn đủ mọi sinh vật chạy ra và pháp thuật ngưng tụ trên bầu trời lớn đến Dumbledore đều có chút tê dại, ánh mắt đầu tiên thấy được hiệu trưởng và các giáo sư.

“Severus, có chuyện gì vậy? Anh từng nghe kể về đầu sỏ thứ năm sao?” Dumbledore khẩn trương mà mờ mịt nói, cụ lần đầu tiên nghe về đầu sỏ thứ năm. Giáo sư khác cũng chấn động, bọn họ vừa nghe giáo sư Binns kể phần lịch sử chưa từng được viết.

“Đúng vậy, Peclers • Estifan. Bất quá, Dumbledore, ông mau cho tôi mượn phượng hoàng, tôi cần nó gửi một phong thư quan trọng.” Snape cấp thiết nói, anh đã nghe Baron kể đại khái, cũng biết bên trong phong ấn là gì, thế nên anh rõ hiện tại bảo hiểm nhất là lập tức báo cho bốn đầu sỏ.

Dumbledore từ quần áo lấy ra một vật nho nhỏ, sau đó đáng tiếc cười khổ thở dài: “Ta rất xin lỗi… Fawkes vừa niết bàn…”

Thấy con chim non vừa sống lại lông chim chưa dài ra này, viện trưởng Slytherin nhíu mày —— thật đúng là gì cũng không thuận lợi. Muốn liên hệ với trang viên Potter, chỉ đành nghĩ cách khác.

Thế nhưng, anh thật không ngờ, chuyện kế tiếp xảy ra, khiến anh rất nhiều năm sau nhớ lại còn nghĩ mà sợ…



Đại lễ đường Hogwarts

Harry nhìn u linh trân châu trắng nửa trong suốt do 12 mảnh linh hồn hợp lại mà thành trước mắt, có chút do dự mở miệng: “Ngài là ngài Peclers • Estifan?”

“Đúng vậy, tuổi trẻ… Potter.” Ngài u linh quan sát Harry một hồi làm ra phán đoán, “Con có thể gọi Pec như Hehe, con là con nuôi của cô ấy và bọn họ, cũng là con nuôi của ta.”

“Pec, rất vui được gặp ngài, nhưng giờ không phải lúc tâm sự…” Harry đơn giản kể ra tình huống hiện tại, “Vậy nên, con cần sự giúp đỡ của ngài.”

“Ừ, tốt, nói chuyện trật tự, phân rõ chủ thứ, hơn nữa cực kỳ lãnh tĩnh, có thể thấy được trọng điểm, còn rất dũng cảm, quan trọng là pháp thuật hùng mạnh mà không kiêu không nóng. Tốt, vậy, con cần ta giúp con phong ấn lại Thánh Linh?” U linh vui mừng nhìn Harry.

“Vâng, Pec.” Harry nói, trong mắt lóe lên hi vọng.

“Tiểu quỷ đầu, rất xin lỗi, ta làm không được…” Giọng u linh mang theo linh hoạt kỳ ảo có chút tuyệt nhiên giữa lễ đường khổng lồ.



Cửa làng Hogsmeade

“Chân-Nhồi-Bông, anh lãnh tĩnh đã!” Một người đàn ông mắt vàng tóc ngắn màu nâu nhạt kéo áo bệnh nhân của một người đàn ông mắt xám tóc đen.

“Anh không cách nào lãnh tĩnh! Snivellus dĩ nhiên muốn nhúng chàm Harry! Tuổi của gã đều có thể làm cha nó! Nếu Gạc-Nai biết, nhất định sẽ giết anh, anh không bảo vệ tốt Harry… Ôi, Mộng-Mơ, anh năm đó không nên đi giết kẻ phản bội nhát gan kia! Nếu chúng ta cùng nuôi nâng nó, giờ sẽ không đến mức bị Snivellus ghê tởm kia nhúng chàm! Ôi, Harry, Mộng-Mơ, em biết không? Harry khi bé rất mềm rất đáng yêu… Anh nhất định phải cướp nó về! Nhất định phải giết Snivellus!” Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân giãy khỏi Lupin, chạy về phía tiệm kẹo Công Tước Mật.

Lupin lập tức đuổi theo, anh không biết nói thế nào mới tốt, Merlin ôi, học đồ dĩ nhiên còn một tầng nghĩa như vậy…