Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 3 - Chương 87: Trò hề ở hầm



Phòng học độc dược học và phòng làm việc của giáo sư độc dược nối liền với nhau, trong phòng làm việc của giáo sư độc dược có một cánh cửa thông về phía hầm Slytherin —— ai bảo đây từng là phòng ngủ và phòng thí nghiệm của Godric, mà Salazar cảm thấy học sinh Slytherin có rất nhiều hỗn huyết không quá bình thường, thế nên chọn hầm tương đối an tĩnh và an toàn. Hơn nữa vì chuyện của Peclers, khiến bốn đầu sỏ liên thủ thiết kế pháp trận phòng ngự tứ nguyên tố mạnh mẽ mà vững chắc hơn.

Mọi người đều biết, căn cơ của pháp thuật đến từ bốn nguyên tố địa, phong, thủy, hỏa, vì thế, chỉ còn bốn học viện mỗi học viện phụ trách chế tạo một nguyên tố: Gryffindor nhiệt tình như lửa, vậy dùng trái tim nhiệt tình và dũng cảm của bọn họ thắp sáng hỏa nguyên tố Ravenclaw tự do như gió, vậy dùng tư tưởng tự do của bọn họ gọi gió thêm linh động Hufflepuff hiền hậu như đất, vậy dùng chân thành của bọn họ để mặt đất ngày một vững chắc Slytherin ôn nhu như nước, vậy dùng sự dịu dàng dưới bề ngoài giả dối của bọn họ khiến nước không ngừng ngưng kết —— tận đây, chỉ cần bốn học viện còn học sinh, Hogwarts là nơi an toàn, là nơi ấm áp cuối cùng của phù thủy ấu tể.

Vì thế, Salazar chọn hầm dưới đáy Hồ Đen cho các Slytherin. Lúc ấy ông lo lắng các hỗn huyết của Slytherin, khác với thuần huyết phù thủy, phù thủy hỗn huyết sinh vật huyền bí càng dễ thức tỉnh huyết mạch, cũng càng dễ xảy ra pháp thuật bạo động. Vậy nên, bọn nhỏ của học viện khác thường thấy Salazar yêu cầu các Slytherin uống độc dược, truyền thành Salazar dùng học sinh của mình làm thí nghiệm độc dược thường thấy Salazar bắn thần chú với các Slytherin, truyền thành Salazar dùng học sinh thí nghiệm Nghệ Thuật Hắc Ám… Nói chung, Salazar là một “Dark Wizard” “tội ác tày trời”.

Mà Godric quanh năm chế tác độc dược, vì cất giữ chúng, tự nhiên ở khi các Slytherin còn chưa dọn xuống đã ở hầm, mà ông và Salazar là linh hồn bạn lữ, thế nên, Salazar cũng lười làm dáng, ở chung với người yêu.

Vì vậy, phòng làm việc của giáo sư độc dược có hai cánh cửa, một để Godric lên lớp, một để Salazar đi thăm học sinh. Cũng nhờ đó, nhân tuyển viện trưởng Slytherin mấy năm nay luôn thiên hướng giáo sư độc dược học.

Harry nghe tiếng thét chói tai của Hermione không khỏi thở dài, tắt vạc, đi theo Snape, trước về hầm. Các học sinh Slytherin thấy thủ tịch đi lập tức đuổi kịp, sau đó học sinh Gryffindor vì lòng hiếu kỳ mà không tự chủ theo sát, muốn xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mà bọn Seamus, Dean, Lavender, Ron và Neville nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, bọn họ nghĩ tới một việc —— Hermione bị phát hiện! Ngơ ngác hồi lâu, mãi đến khi phòng học không ít người đều đi xem náo nhiệt, mới chạy theo.Vừa vào hầm, vẻ mặt các học sinh Slytherin đều âm trầm —— Gryffindor “vạn sự thông tiểu thư” thường ngày lung tung khoe khoang học thức, hiện tại dĩ nhiên tới phòng làm việc của viện trưởng dương oai —— thật là quá mức! Khinh Slytherin không người sao?! Mà học sinh Gryffindor thở dài một tiếng, vì nữ phù thủy nhỏ lớn mật thoạt nhìn như Ravenclaw này mà thấy chấn động và sùng bái —— không phải bất kỳ ai cũng có dũng khí trộm đồ của giáo sư kinh khủng nhất Hogwarts! Trước vẫn nghĩ cô bé xuất thân Muggle này thiếu Gryffindor, giờ thoạt nhìn vẫn là nón phân viện lợi hại…

“Cô Granger…” Chất giọng mềm nhẹ của Snape mang theo ý vị thâm trường, “Có thể phiền trò mở cái miệng vàng nói cho giáo sư mê man của trò biết… vì sao trò ở khi lên lớp xuất hiện trong phòng làm việc của ta? Vì sao trò sẽ xúc động pháp trận bảo vệ của ta? Cùng với, quan trọng nhất… vì sao tay trái của trò có da rắn Phi Châu cao cấp ta cất giấu mà tay phải còn trong tủ thuốc của ta? Hửm?”

“Con… con…” Granger liều mạng lắc đầu, “Con…” Cô vô thức buông da rắn trong tay trái xuống, sau đó muốn rút ra tay phải, nhưng hiển nhiên phí công, tay phải bị vật gì trong ngăn tủ kẹp lấy, vừa kéo đã kẹp chặt hơn, đau đến nước mắt cô chảy ròng.

Harry thấy tài liệu cao cấp Snape rất lưu ý dĩ nhiên bị vứt trên đất, tính bước lên nhặt, bị Snape gọi lại: “Harry, đừng động, đó là chứng cứ!”

“Nhưng…” Harry nhìn da rắn, trở lại sau lưng Snape.

“Cậu Malfoy, đi trò gọi hiệu trưởng và giáo sư McGonnagal tới đây.” Snape lạnh lùng nói, bàn tay lại như trấn an xoa đầu Harry, “A… phải rồi, Gryffindor trộm đồ của giáo sư, trừ 100 điểm!”

“Úc không!” Một học sinh Gryffindor rốt cục phản ứng lại —— so với sùng bái dũng khí, Gryffindor truy cầu chính nghĩa mới là thâm nhập cốt tủy —— hiển nhiên, trộm đồ thuộc về phạm trù phi chính nghĩa.

Chốc lát sau, Draco dẫn người tới, tới không chỉ là giáo sư McGonnagal và Dumbledore, còn có Flitwick và Sprout. Thấy hai người này, Harry không khỏi nhìn thoáng Draco, Draco bất đắc dĩ đánh một thủ thế, tỏ vẻ chỉ là vừa lúc gặp được. Y lập tức thu hồi ánh mắt, thầm tự an ủi: may mà không “vừa lúc gặp được” Lockhart, nếu không Dumbledore thật sự sẽ mất mặt.

“Này… rốt cuộc là…” Giáo sư McGonnagal vội vàng vọt vào, nhìn Hermione quát khẽ, “Cô Granger, trò sao có thể… làm ra chuyện này chứ?!”

“Giáo sư McGonnagal! Con…” Granger ủy khuất khóc rối tinh rối mù, cô vốn không đồng ý làm vậy, giờ xảy ra chuyện, dĩ nhiên không ai giúp cô nói một câu.

“Ta không thể không nói, cô Granger, trò làm vậy là sai…” Sắc mặt Dumbledore cũng khó được nghiêm túc: trộm đồ, nhất là học sinh trộm đồ, ở Hogwarts là tội danh rất lớn, hơn nữa, sẽ khiến học viện hổ thẹn.

“Tình huống rất rõ ràng, không phải sao?” Snape nhẹ nhàng nói, “Tôi nghĩ… hiệu trưởng có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý? Còn có, Minerva, bà cũng có thể cho tôi một lời giải thích?”

“Albus…” Giáo sư McGonnagal hỏi Dumbledore, “Giờ phải làm sao đây?”

“Hiệu trưởng, con không phải cố ý…” Hermione cũng biết lúc này chỉ sợ lớn chuyện, cô sợ cực kỳ.”A——” Snape khẽ liếc cô bé, ngoéo khóe miệng, “Đương nhiên, trò đương nhiên không phải cố ý… vì trò là ‘hữu ý’.”

“Con chỉ là… muốn thí nghiệm một loại độc dược, nhưng thiếu tài liệu, nên mới…” Cô cố gắng giải thích.

“Harry, ta hỏi trò, nếu trò thiếu tài liệu sẽ làm gì?” Snape cắt đứt lời cô, hỏi Harry một câu.

“Thư đặt hàng hoặc tự đi thu thập.” Harry nói, “Bất quá, con chú ý thấy, cô Granger ra tay với tủ thuốc đạo sư cất giữ, tài liệu ở đó đều là trân phẩm, bao quát da rắn Phi Châu bị lấy ra. Đạo sư, con có thể đi nhặt không? Tấm da rắn kia là tài liệu đỉnh cấp đạo sư vất vả lắm mới kiếm được, bị đối đãi bất cẩn như vậy, sợ rằng phẩm chất đã giảm xuống… Harry đau lòng!”

Các Slytherin không khỏi động dung, thủ tịch đại nhân thật là… “vợ hiền”…

“Đi thôi, cẩn thận chút.” Thần sắc trên mặt Snape nhẹ xuống.

Mọi người lẳng lặng nhìn Harry tới cái giá kế bên lấy cái cặp bí ngân và đĩa thủy tinh tím, cẩn thận gắp miếng da rắn lên, đặt vào đĩa. Sau đó cẩn thận mà chuyên nghiệp kiểm tra một phen.

“Đạo sư, da rắn lẫn vào tạp chất, tuy sửa chữa tí còn có thể dùng, thế nhưng sợ rằng không kịp đặt hàng thuốc đa dịch của cục Auror, làm sao đây?” Harry ra vẻ sốt ruột, “Không có thuốc đa dịch, nằm vùng của cục Auror tùy thời sẽ bại lộ…”

“Sao vậy? Severus?” Dumbledore cũng quan tâm hỏi.

“Gần nhất cục Auror đặt hàng một ít thuốc đa dịch, nói là cho nằm vùng của bọn họ dùng, tôi thấy tài liệu còn đủ, nên không đặt thêm. Dumbledore, ông biết yêu cầu của cục Auror đối với thuốc rồi đấy, thuốc cực phẩm phải dùng tài liệu cực phẩm, mà tài liệu cực phẩm khả ngộ bất khả cầu… Hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện này…” Snape đích xác nhận được đặt hàng của cục Auror.

“Ôi, Merlin… Vậy phải làm sao đây?” Sprout cũng biết đây không thể nói giỡn.

“Còn có thể làm sao? Tôi tự nghĩ cách.” Snape bất đắc dĩ.

“Cô Granger, ta không thể hiểu, trò rốt cuộc muốn thử độc dược gì, cần đến da rắn Phi Châu?” Giáo sư Sprout đối với tài liệu độc dược lý giải không kém.

Hermione khóc liều mạng lắc đầu: “Con không phải cố ý…”

“Đạo sư, trước thả bạn ấy ra đi.” Harry thấy cô như vậy chung quy không đành lòng, “Bằng không, bàn tay của bạn ấy rất có thể lãng phí càng nhiều thành phẩm…”

Snape nghe xong lời này, cực không tình nguyện vung đũa phép, thả tay Hermione ra. Cô vội vàng rút tay lại, nó đã sưng đỏ không thôi.

Snape không khỏi cười nhạt: “Trò nên may mắn, cô Granger, đây là Hogwarts, thế nên, thần chú bảo vệ ta sử dụng không quá lợi hại… Bằng không… đôi tay của trò không chỉ là sưng đỏ —— so với Harry, thậm chí so với bất kỳ Slytherin nào, đôi tay không sạch sẽ này của trò không phải vật kỷ niệm tốt…”

“Đạo sư!” Harry nghe không nổi Snape châm chọc.

Snape im lặng, thấy cảnh này, các giáo sư đều có chút cổ quái. Mà học sinh Gryffindor thì tỏ vẻ hoa lệ sùng bái Harry, dám nói chuyện với lão dơi như vậy, thật là có dũng khí, nhưng vì sao y không phải Gryffindor? Mà bầy rắn lại nhỏ giọng thì thầm: viện trưởng phu nhân thật có phong phạm…”Được rồi, hiện tại, chúng ta cần châm chước về trừng phạt dành cho hành vi của cô Granger!” Dumbledore nghiêm túc nói.

“Có gì để châm chước, căn cứ điều thứ 167 phần thứ 6 《Nội quy trường pháp thuật Hogwarts》…” Bên kia, Flitwick báo ra hơn mười điều khoản xử trí liên quan. Không điều nào là nhẹ nhàng, khiến bọn Ron trắng mặt.

Toàn trường lặng im, chỉ nghe thấy tiếng khóc hối hận của Hermione.

Harry quan sát phản ứng của mấy Gryffindor, không nói gì thêm.

“Vậy… ta thật đáng tiếc, cô Granger, vì hành vi của trò, Gryffindor lại trừ 100 điểm… Hơn nữa, trò phải xin lỗi giáo sư Snape, còn có, trò…” Dumbledore không thể không trừ điểm Gryffindor, công khai xử phạt.

Đúng lúc này, một cái giọng nho nhỏ yếu ớt vang lên——

“Chờ đã, giáo… sư… con, con, con có, có chuyện… muốn nói.” Cậu bé mặt tròn lắp bắp nói.

“Neville!” Ron uy hiếp quát một tiếng.

“Tôi không thể nhìn Hermione bị như vậy còn giấu diếm sự thật, Ron, nếu không phải cậu kiên trì, Hermione sẽ không như vậy…” Neville bị dọa, vì vậy không khỏi nói lưu loát.

“À há,” Snape mềm nhẹ âm trầm nói, “Xem ra, thật có rất nhiều người thích độc dược học đâu. Cư nhiên đều thí nghiệm độc dược? Dumbledore, học viện Gryffindor có nên cho tôi một lời giải thích? Dĩ nhiên tập thể đánh chủ ý vật phẩm tư nhân của tôi?”