Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 2 - Chương 32: Quidditch



Trước trận giao đấu với Ravenclaw, Harry và đội hữu vẻn vẹn tập huấn ba lần, tuy nói nhiệm vụ của tầm thủ rất đơn giản, thậm chí không cần phối hợp, thế nhưng đội bóng là một chỉnh thể, Harry ở khi huấn luyện luôn đúng giờ, Marcus • Flint và đội viên đội Slytherin cũng dần thích vị học đệ kỹ thuật tốt này. Nhưng mà khiến Flint khổ não là: mỗi lần huấn luyện được phân nửa, Harry sẽ bị giáo sư độc dược bắt về hầm. Lần đầu tiên khi mọi người thấy ngài xà vương tự mình tới sân bóng Quidditch tìm người đều rớt mắt.

Lúc đó Harry đang cưỡi chổi bay trên trời, chổi là cố ý nhờ thợ trong nhà chế tác riêng, bề ngoài rất phù hợp với thẩm mỹ quan của Slytherin, tăng thêm các pháp trận ổn định, gia tốc, thậm chí chống bùa. Harry rất rõ, nếu y xuất hiện ngoài ý muốn gì ở trận giao đấu, vậy, vương tử điện hạ nhà y tuyệt đối không cho y tham gia bất kỳ trận giao đấu nào nữa, cho dù bản thân vương tử điện hạ ghét nhất việc đứng ở sân bóng Quidditch ầm ĩ.

“Harry • Potter, chết tiệt trò xuống ngay cho ta!!!” Ngày đó, Harry đang luyện tập né tránh Bludge, hai tấn thủ thay phiên đánh Bludge về phía y. Nghe tiếng Snape, không riêng là học sinh Slytherin, Gryffindor đang huấn luyện bên kia cũng nhìn lại.

Trên khán đài, nam sinh và nữ sinh tới tham quan cả kinh, phải biết, giáo sư Snape rất ít xuất hiện ở sân bóng, giao đấu cũng chỉ vì có đội Slytherin mới có thể tới.

“A, thoạt nhìn, em phải đi rồi.” Harry xin lỗi Marcus • Flint một tiếng, tới một cái gia tốc lao xuống cực kỳ xinh đẹp, vững vàng dừng bên Snape, kế nhảy xuống chổi, gọi Draco, cho cậu mượn cây chổi của mình, để cậu thay thế y hoàn thành nửa phần luyện tập còn lại. Sau đó mọi người thấy Snape dẫn tiểu xà mắt bích về hầm.

Cho dù Harry xưa nay điệu thấp, thế nhưng trải qua viện trưởng Slytherin nhiều lần tới sân bóng bắt người, coi như y không phải một trong hai Cứu Thế Chủ, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt.

Draco và Zabini sau một ngày tự học, kể cho Harry nghe một vài lời đồn nhỏ.

“Bọn họ đều nói cậu sắp thành Chúa Tể Hắc Ám thứ hai rồi.” Blaise nói, “Chậc, một lũ Gryffindor ngu xuẩn.”

“Tôi nghe quý cậu Ron • Weasley nói cậu là cái đuôi của cha đỡ đầu khi rời khỏi sân bóng hôm nay.” Draco cười mỉa.

“Phải không? Cậu ta cũng nói không sai, tôi là học đồ của giáo sư Snape, tự nhiên phải đi theo đạo sư.” Harry tuyệt không để ý Ron nói cái gì, y đã thấy ra, Ron giờ chỉ là một học sinh Gryffindor bình thường, chỉ cần không phiền đến trước mặt y, y sẽ không làm gì, “A, Draco, hôm nay tôi phải xử lý một đống thuốc cảm, gần nhất ở trường rất nhiều người bị cảm, các cậu và Pansy nếu bị, đừng tới trạm xá, chỗ tôi có vị trái cây.” Harry cười nói, y không ngại cung cấp đôi ba tiện lợi cho bằng hữu.

“Chậc, Harry, cậu tốt quá.” Draco vô cùng sung sướng nói, cha đỡ đầu từ khi cậu 3 tuổi đã không làm thuốc vị trái cây cho cậu nữa rồi, có một người bạn hiền lành lại tinh thông độc dược quả nhiên không sai. Tối thiểu so với cha, cậu rất may mắn, cha đỡ đầu tuy ưu tú, nhưng tính tình kém cỏi, thái độ làm người lại rất nghiêm khắc.”Được rồi, thân ái, để bài tập của cậu lại, cậu có thể đi rồi.” Blaise ra vẻ đánh cướp.

“Được.” Harry đối với bạn bè rất dung túng, hơn nữa, bọn tiểu độc xà thông minh mà giảo hoạt này, xưa nay chỉ biết né tránh đầu gió, chưa bao giờ chép thật, “Được rồi, Draco, trước giờ giới nghiêm ban đêm, tôi sẽ tới tìm cậu lấy chổi.”

“A, ngày mai thi đấu với Ravenclaw, cậu chuẩn bị xong chưa?” Draco hỏi.

“Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng bắt được Snitch. Có lẽ… ngày mai tỉ số sẽ là 150: 0?” Harry sao sẽ để mọi người thất vọng chứ? Đặc biệt là để Sev thân ái của y thất vọng.

Harry nói xong đã rời đi, tiến về phía phòng làm việc của giáo sư độc dược. Tới trước bức họa xà nữ, y như khi bình thường nói chuyện với xà nữ một hồi rồi mới vào.

Sau khi hoàn thành hai vạc độc dược lại quyết đấu với giáo sư, Harry về địa bàn của học sinh Slytherin. Trên đường, không ít tiểu xà chào hỏi, Harry cũng đều đáp lễ, tới chỗ Draco thu hồi chổi, rồi điều chỉnh một phen, lúc này y yên tâm mà lên giường ngủ.

Một đêm mộng đẹp, khi y dùng dây cột tóc biến thành màu bạc buộc xong mái tóc dài vì tết bím mà rút ngắn lại, thay đồng phục ngân lục của đội Quidditch Slytherin vào đại sảnh ăn bữa sáng, giáo sư McGonnagal không thể không nói, thiếu niên này mặc đồng phục màu ngân lục của đội rất xứng với đôi mắt cùng màu xinh đẹp.

Dưới sự chiếu cố đặc biệt của Draco và Blaise, cái đĩa trước mặt Harry nhanh chóng đầy lên.

“Ôi, Draco, Blaise, các cậu không thể đối với tôi như vậy…” Harry khổ não nói.

Nhìn biểu tình sầu bi của Harry, hai người bạn của y đều thấy buồn cười, Harry gì cũng tốt, học tập tốt, gia thế tốt, tướng mạo tốt, chỉ có một điểm không tốt, ăn uống không tốt.

“Rất xin lỗi, Harry, bọn này có thể.” Draco giả cười nói.

“Nếu cậu muốn ngài viện trưởng tự mình hầu hạ…” Blaise cũng uy hiếp một câu, “Thế nên, ăn hết.”

Vì vậy, “một trong hai Cứu Thế Chủ” thống khổ từng ngụm ăn sạch chỗ thức ăn này, mới được hai người bạn của mình buông tha.

Mười giờ, trận giao đấu Quidditch giữa Slytherin và Ravenclaw chính thức bắt đầu. Vẫn là phu nhân Hooch làm trọng tài, đứng giữa sân bóng, cầm chổi bay trong tay, bà đang chờ đội viên hai bên. Đội viên giao đấu ra khỏi phòng thay đồ, sau đó tiến vào sân bóng hoan hô ồn ào, đến cạnh phu nhân Hooch.

“Nghe, ta hy vọng mọi người chơi thật đẹp,” Phu nhân Hooch ở khi đội viên hai bên tụ lại nói, xác định bọn họ đều nghe được, kế tiếp hạ lệnh: “Giờ thì lên chổi.”

Mỗi người sải bước lên chổi, Harry cũng vậy. Đảm bảo rằng tất cả có thể nghe lệnh, phu nhân Hooch thổi còi, mười bốn cây chổi lập tức bắn vọt lên, thẳng tắp xông lên bầu trời, chổi của Harry hầu như vuông góc với mặt đất, trong nháy mắt giật lại cự ly. Thói quen đứng giữa không trung, tầm thủ chuyên nghiệp sẽ lựa chọn độ cao phạm vi nhìn tốt nhất. Phu nhân Hooch thả ra Bludge và Golden Snitch, rồi quăng Quaffle, trận giao đấu kế tiếp bắt đầu.Không thể không nói, hiệu quả của thuộc cận thị Harry chế tác cho mình rất tuyệt, hầu như trong nháy mắt phu nhân Hooch quăng Quaffle ra, y đã phát hiện tung tích của Golden Snitch. Ở một góc kề sát mặt cỏ sân bóng, y điều khiển chổi. Tầm thủ của Ravenclaw là Cho • Chang năm thứ hai, Harry rất sợ giáo sư sau khi kết thúc sẽ trêu chọc y thủ hạ lưu tình, Merlin biết y sợ nhất điều này. Một cái truy đuổi lao xuống xinh đẹp cộng thêm vuông góc bay lên, cuối cùng y hầu như đứng trên chổi, không ra hai tay, bắt lấy Golden Snitch. Không thể không nói chổi của Harry không hổ là vật phẩm đặc chế y tham dự chế tác, bất kể là tốc độ, ổn định hay mặt khác đều cao cấp hơn “Nimbus 2000″ nhiều, thậm chí xuất sắc hơn cả Meteor 2 nhà Potter 30 năm sau sẽ đẩy dời.

“Ôi, Merlin!” Tiếng của Lee • Jordan như hoàn toàn mộng.

Trên thực tế, không riêng là cậu, sân giao đấu Quidditch vừa nóng lên đã trở nên lặng ngắt như tờ. Vẫn là phu nhân Hooch phản ứng kịp thời, thổi tiếng còi kết thúc, tuyên bố nói: “Trận giao đấu kết thúc, 150:0, Slytherin thắng!”

3 giây sau, trận doanh Slytherin bạo phát tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Trên khán đài giáo sư độc dược nhìn Harry tay cầm Snitch cũng kéo khóe miệng, nhưng vẫn là cái kiểu không kiên nhẫn, không hăng hái chậm rãi vỗ tay. Đôi mắt lặng lẽ liếc Quirrel ở khán đài đối diện —— chủ tớ bọn họ quả thực mất hết mặt Slytherin, phải biết Slytherin coi trọng vinh dự, đặc biệt là vinh dự tập thể. Vừa nãy khi trận giao đấu diễn ra, anh thấy kẻ nói lắp này nhìn chằm chằm Harry, môi chớp động, hẳn là đang nguyền rủa đi? Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc, Harry và cây chổi của y đều là vật phi phàm. Kỳ thực, anh rất muốn hỏi Chúa Tể Hắc Ám một câu, Harry hiện tại là Slytherin, là tầm thủ của Slytherin, y nếu gặp chuyện không may, ai tới giành vinh quang này cho Slytherin? Phải biết, vì hỗn loạn lần trước, Slytherin đã bại bởi Gryffindor, nếu trận này lại thua, Slytherin sẽ mất không ít điểm học viện vốn dĩ nên được. Chúa Tể Hắc Ám, ông không thể yên tĩnh chút sao?

Bất quá, nhờ vài biểu hiện xuất sắc của Harry, trận giao đấu này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc vẻn vẹn không tới 5 phút, đủ để ghi vào phiên bản mới nhất của《Hogwarts: A History》.