Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 2 - Chương 15: Tiệc khai giảng



Phân viện kết thúc, giáo sư McGonnagal cuộn tấm da dê lại, cầm mũ phân viện rời đi.

Lúc này, giáo sư Dumbledore đứng lên. Nhìn học sinh dưới đài, mở ra đôi tay, phảng phất như đang nói không có gì có thể khiến cụ vui vẻ hơn khi thấy học sinh Hogwarts tề tụ ở đây. Dumbledore là một bậc thầy hiếm có, điểm này Harry không thể phủ nhận. Tình cảm giữa cụ và Grindelwald, y trong lòng biết rõ, đối với gút mắt của lão hiệu trưởng và lão Chúa Tể, trên thực tế, y càng hy vọng cụ có thể hạnh phúc, mà không phải mang theo hổ thẹn với Grindelwald tiến vào phần mộ. Nhà Potter và nhà Grindelwald có mấy đời đám hỏi, mấy năm nay Harry thường lấy danh nghĩa nhà Potter gửi cho Grindelwald chút quần áo và thuốc dinh dưỡng, y nhớ mình từng xuyên qua Voldemort thấy bộ dáng Grindelwald áo quần rách rưới, sau mới biết Grindelwald thời kì tuổi trẻ phong độ cỡ nào. Ở điểm này Harry hoặc nhiều hoặc ít rất thổn thức. Tự nhiên qua lại với nhau, có lúc sẽ thảo luận một số vấn đề về Nghệ Thuật Hắc Ám. Không thể không nói Grindelwald rất bác học, mà bản thân Harry cũng khá là có tài, thế nên, hai người tự nhiên thành bạn vong niên. Trước, Harry có nói với lão Chúa Tể mình rất nhanh sẽ tới Hogwarts, lão Chúa Tể tỏ vẻ ông hy vọng nhận được ảnh ký ức của Harry.

—— đây là một đối sách Harry dùng để đối phó lão hiệu trưởng.

Cho nên, lúc này Harry cực kỳ nghiêm túc nhìn phù thủy tóc bạc, sau đó không khỏi lộ ra nụ cười giảo hoạt. Lần này, con sẽ không để ngài đơn giản hi sinh mình nữa đâu.

“Hoan nghênh các con!” Cụ nói, “Hoan nghênh tới Hogwarts! Hoan nghênh năm học mới đã tới! Trước khi bắt đầu tiệc tối, ta muốn nói vài câu. Đó là: Ngu ngốc! Khóc nhè! Cặn! Ninh!”

“Cảm ơn mọi người!” Cụ nói xong rồi ngồi xuống. Các học sinh sư viện mỗi người vỗ tay hoan hô mà ba bàn khác lại không, các Slytherin thậm chí lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.Harry ngồi ở vị trí thủ tịch năm nhất của Slytherin, các Slytherin xung quanh đều quăng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tới. Y không để ý, giáo trình lễ nghi bàn ăn hoàn mỹ của nhà Potter, cộng thêm yêu cầu cao độ của Salazar, lễ nghi bàn ăn của quý tộc cao quý hầu như đã dung nhập vào nhất cử nhất động của Harry.

Bữa tối Hogwarts vẫn phong phú như vậy, nhất là khi tân sinh nhập học, các gia tinh tuyệt đối dùng hết kỹ năng toàn thân, vì khiến máu mới có thể thích tay nghề của mình ngay trong ngày đầu tiên.

Nhưng khẩu vị hiện tại của Harry không quá tốt, phải nói, từ sau chiến tranh, khẩu vị của y chưa từng được tốt. Bất quá dựa theo lễ nghi bàn ăn nhà Potter và giáo dục của Salazar, y xem như là làm theo phép ăn chút gì đấy, y cũng phải đảm bảo gia tinh không đến mức làm ra một số chuyện khiến người đau đầu. Gia tinh Hogwarts có hơn 300, chỉ là nhà bếp đã có 200, làm người bảo vệ và người thừa kế, Harry là chủ nhân của chúng, cho nên, hôm nay khi y bước vào địa giới Hogwarts, chúng đã nấu lại thức ăn của một học viện nào đó, càng thêm tinh xảo mà mỹ vị, chỉ vì được đến câu khen ngợi của chủ nhân mới. Lúc Harry bị phân vào Slytherin gia tinh nhà bếp lập tức thét chói tai đặt thức ăn tốt nhất lên bàn dài.

Vì vậy, các lão Slytherin kinh ngạc phát hiện, thức ăn bàn dài của mình thoạt nhìn mỹ vị hơn thường ngày rất nhiều. Slytherin chờ học viện thủ tịch khai tiệc, Harry nghĩ tới thân phận mình, vì vậy lén lút giật bộ đồ ăn, mới không khiến bộ đồ ăn của những người khác biến mất. Khai tiệc xong, Harry tùy ý ăn chút salad, trứng gà và thịt, nhai kỹ nuốt chậm, cực kỳ ưu nhã cao quý.

Ăn xong miếng bánh bí đỏ cuối cùng, y buông bộ đồ ăn, cầm cốc chân dài nuốt một ngụm nước lọc. Cả quá trình, quả thực thuyết minh tiêu chuẩn của sự ưu nhã. Ăn xong, y nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận tất cả ở Hogwarts.

“Harry, sao cậu ăn ít vậy?” Draco vừa ăn được lửng dạ đã thấy bạn mình dừng bữa.

“Khẩu vị của tôi không tốt lắm, có lẽ là vì trước sáu tuổi, thường xuyên không thể ăn no.” Harry cười đưa ra lời giải thích tương đối hợp lý, “Hôm nay nhờ tay nghề của gia tinh, đã ăn nhiều lắm rồi. Tôi không hy vọng về ký túc xá phải uống một lọ độc dược tiêu thực.”

“Harry, cậu…”

“A, Draco thân ái, tôi không hy vọng vì tôi mà khiến người thừa kế nhà Malfoy đánh mất lễ nghi bàn ăn.” Y nhắc nhở nói, “Slytherin hoàn mỹ sẽ khóc. Nếu cậu muốn biết gì, ăn xong rồi nói. Tôi đảm bảo, Malfoy sẽ nhận được thứ Malfoy muốn.”

Draco cười mỉa, Harry đối với gia huấn nhà mình hiểu rất rõ nha, bất quá lịch sử Malfoy cũng có mấy cô nàng gả vào nhà Potter. Chắc là bức tranh nào đó nói cho y biết.

A——!

Một tiếng thét chói tai vang lên ở Gryffindor, Harry biết là trò đùa dai của lũ u linh, Nick-Suýt-Mất-Đầu, đang biểu diễn ông vì sao suýt mất đầu.

Mà Harry đang chờ một người —— Bloody Baron, khó được, Baron không dọa tân sinh Slytherin, mà là bay tới cạnh Harry, y gật đầu với Baron, rồi nhìn ông, nói: “Stephen nói, con có thể gọi ngài Calvino.”

“Đương nhiên, a, hoan nghênh con, Potter trở về Slytherin? Stephen vẫn khỏe chứ?” Baron nói, “Thân ái, quá khứ ta và Stephen là anh em, đồng học, tên đó là một thiên tài bay, cũng là thiên tài độc dược, tiết độc dược của giáo sư Gryffindor chỉ có cậu ta và Prince học được tốt nhất. Thấy con, ta đã nhớ tới khi chúng ta ở tháp thiên văn bị viện trưởng Slytherin bắt được, a, ngài viện trưởng bình thường rất lạnh lùng, bất quá, cũng rất ôn nhu.”Harry mỉm cười, nói: “Đúng vậy, Stephen cũng nói thế. Calvino, con nghĩ, viện trưởng của con ở điểm này rất giống viện trưởng của ngài.”

Giọng của Harry giữa đại sảnh tranh cãi ầm ĩ không quá chọc người chú ý, ngoại trừ vài người bên cạnh. Bọn họ nghe thấy một Potter dĩ nhiên trò chuyện hợp ý với Baron như vậy, đều thầm phỏng đoán. Mà các thầy cô trên ghế giáo sư chỉ là thấy Harry tán gẫu cùng Baron.

“A, đúng vậy, đứa bé đó là giống viện trưởng nhất. Thân ái, con tên gì?” Baron hỏi.

“Harry, Harry • Potter.” Harry tự giới thiệu với Baron.

“À, Harry, đêm nay ở phòng ngủ của con chờ ta. Ta muốn biết tình hình gần đây của ông bạn già.” Baron cười nói, “Bất quá, con ăn rất ít, sao không ăn thêm tí nữa đi? Salad trái cây bên kia thoạt nhìn rất ngon miệng.”

“Vâng.” Harry không chịu nổi sự ân cần của Baron, chỉ đành cầm thêm chút salad trái cây. Y biết rõ, Baron là người nắm giữ hệ thống u linh, không thể không nói, ông là một u linh rất Slytherin.

“A, Severus, nhìn kìa, Baron rất thích Harry.” Dumbledore cười nói với trợ thủ đắc lực đã từng, muốn thay đổi cái nhìn của bậc thầy độc dực với vị “Potter” này, lại không biết, giáo sư độc dược học quanh năm đồ đen đã sớm đau đầu mình phải làm sao để mọi người biết mình thay đổi cái nhìn với “Potter”.

“Đương nhiên, y là một Slytherin.” Snape quạnh quẽ nói, trên thực tế, anh biết thân phận của Baron, Baron nói chuyện với Harry, lý do nhất định chỉ có một, là hẹn thời gian bàn giao, đây là trách nhiệm của người thừa kế.

“A, Severus, thằng bé ấy vào Slytherin… Nể mặt Lily, hãy tốt với nó, được chứ?” Dumbledore nhỏ giọng kể ra hy vọng của mình.

“Chỉ cần nó không phải ngu xuẩn.” Slytherin sùng bái lực lượng, chỉ cần đủ mạnh, đồng thời đủ pháp thuật chấn nhiếp năm trên, vậy sống sót ở Slytherin không phải vấn đề lớn. Chỉ hy vọng y đừng giấu dốt quá lâu, mà quên đi sự hùng mạnh của mình.

“Ôi nha, ta tin chắc rằng, thằng bé ấy là một đứa bé thông minh.” Dumbledore nói, cụ chỉ có thể làm đến đây, Slytherin xưa nay có quy tắc của mình.

“Chỉ mong là vậy.” Snape lãnh đạm nói.

Ăn xong tiệc khai giảng, hát xong giáo ca, Dumbledore nói một ít lệnh cấm và chuyện hàng lang lầu bốn. Các lão sinh sau khi tán đi, mới để cấp trưởng dẫn tân sinh về phòng nghỉ công cộng.