[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 27: Nghỉ hè



Gần đến kì thi cuối kỳ, không khí trong Hogwarts trở nên thật khẩn trương, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các phù thuỷ nhỏ cầm sách giáo khoa, vung vẩy đũa phép, châu đầu ghé tai cùng nhau ôn tập, trong đó nhiều nhất là Gryffindor. Bọn nó phần lớn thời gian sau giờ học đều dùng cho thám hiểm và lượn đêm, trước khi thi nước đến chân mới nhảy.

Nhịp điệu cuộc sống của Hugh thì lại không bị cuộc thi quấy rầy, vẫn là tuần 2 4 6 đến hầm học phụ đạo với Snape. Tất nhiên là Snape đã từng bảo cậu nên tập trung vào cuộc thi nhưng Hugh tỏ vẻ không cần. Đối với Hugh ngày thường rất chăm chỉ và kiên trì, Snape đương nhiên là nhìn thấy hết, cho nên cũng chỉ nhắc nhở thế thôi, cũng không bắt ép Hugh không được tới hầm nữa.

Cuộc thi giằng co ba ngày, kết quả công bố khiến toàn bộ học trò và giáo sư Hogwarts phải nhìn Hugh với cặp mắt khác xưa. Thành tích có thể so với năm bảy đối với một phù thuỷ năm nhất xuất thân Muggle, hơn nữa ngay từ đầu cũng chỉ có thể học pháp thuật không tiếng động yêu cầu cao độ, điều này đã không thể dùng từ thông minh đơn giản để mà tán dương nữa.

Mà khiến Hugh ngoài dự kiến là, Snape thế nhưng lại cho cậu một điểm O, quả thực hiếm như sao Hoả đụng Trái Đất vậy. Cậu còn tưởng Snape sẽ vì lý do “Cho trò không quá kiêu ngạo“, cùng lắm chỉ cho điểm E hoặc A.

Cúp học viện năm nay hay là Slytherin giành được, Dumbledore vung đũa phép lên đổi hết trang trí trong đại sảnh đường thành màu xanh bạc, nhóm rắn nhỏ tao nhã ngạo mạn Slytherin cũng hiếm khi vứt bỏ sự rụt rè quý tộc ngày thường mà vỗ tay ăn mừng, trên mặt còn mang theo nụ cười hưng phấn.

Hugh nhìn về Snape đang ngồi trên bàn giáo sư, bên môi y vẫn là nụ cười giả nhưng cũng mang theo vài phần vui vẻ chân thật. Nhìn Snape như vậy, Hugh nhịn không được cong khóe môi.

Đi lên tàu Hogwarts tốc hành, đôi song sinh Weasley cùng Lee Jordan lại sán vào cùng chung một toa xe với Hugh, còn không biết ngại hưởng dụng bánh trái do Hugh tự mình làm, vừa ăn vừa khen không dứt miệng.

Hugh theo chân bọn họ hàn huyên vài câu liền vùi đầu vào quyển ‘Ma chú thế kỷ mười tám’, mặc kệ ba tên nhóc lớn xác vui đùa ầm ĩ.

Vài tiếng sau, xe vào trạm, nhóm phù thuỷ nhỏ chen chúc nhau xuống xe, nô nức đi về phía người nhà, ôm hôn nhau, sau đó vừa nói kể chuyện líu ríu vừa cùng nhau rời khỏi ga.

Đôi song sinh cùng Percy Weasley, Charles Weasley [Sâu: Charles Weasley năm nay tốt nghiệp, anh được 12 điểm O]. Đến đón bọn họ có Arthur Weasley cùng Molly Weasley, hai tên sinh đôi giới thiệu Hugh cho cha mẹ mình.

Hiển nhiên Molly Weasley trước đó đã biết tình huống của Hugh, tình mẹ bao la nổi lên, đi qua cho Hugh một cái ôm thật chặt, Hugh rất không quen giãy dụa muốn ra, miễn cưỡng tươi cười với bọn họ.

Một nhà Weasley mời Hugh nghỉ hè qua làm khách, Hugh tỏ vẻ nếu mình rảnh sẽ nhất định đến thăm hỏi, nhưng không cam đoan nhất định sẽ đi, đôi song sinh thoạt nhìn thất vọng cực kì.

Hugh bắt xe trở về đường Sông Thames, căn nhà hai tầng màu trắng rất bắt mắt. Cậu mất nửa ngày mới dọn dẹp sửa sang lại căn nhà, đi ra ngoài mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và nhu yếu phẩm.

Tháng sáu mặt trời nắng cực kì chói chang (Miêu: mùa hè nước Anh thường từ 9-180C, cực đoan lắm là 300C, k biết chói chang ra sao nữa =.=), không thểếm một cái bùa làm mát lên người nên Hugh mệt đến đầu đầy mồ hôi, tóc dính mồ hôi bết xuống hai bên má, khó chịu cực.

Thật vất vả mới sắp xếp xong mọi thứ, Hugh khẩn cấp trèo lên lầu tắm, sau đó bật quạt, dưới luồng gió mát vù vù mà ngủ mất.

Nghỉ ngơi hai ngày, Hugh bắt đầu kế hoạch kiếm tiền ngày hè. Tuy đã kiếm được không ít từ cửa hàng Trung Hoa ngày trước, nhưng miệng ăn núi lở, cậu cần tìm cách đảm bảo cuộc sống, hơn nữa trong điều kiện cho phép thì Hugh rất là chú ý đến chất lượng cuộc sống của mình.

Sở trường của cậu cũng chỉ là làm cơm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đi làm ở nhà hàng, như vậy đương nhiên phải đến chỗ quen rồi.

Hugh qua nhà hàng Trung Hoa trước kia, nhà hàng này đã phát triển rất lớn, mở thêm vài chi nhánh, tuy rằng đồ ăn không ngon được như đồ Hugh làm nhưng cũng không kém nhiều vì đầu bếp phần lớn đều được Hugh chỉ đạo.

Người đàn ông Trung Quốc béo, hoà ái, dễ gần hồi trước nghe Hugh nói ý đồ mình đến thì cười híp cả mắt, liên thanh nói hoan nghênh hoan nghênh.

Tuy chỉ là làm thêm đợt hè nhưng đối với Hugh lại là cái cây hái ra tiền, ông chủ trả lương cao, hơn nữa thời gian tự do, chỉ cần mỗi ngày cung cấp mười hai món là được.

Nhờ ông chủ giúp đỡ nên Hugh không phải mệt nhọc đi kiếm tiền mà xao nhãng việc học, tuy rằng không thể sử dụng pháp thuật nhưng Hugh đọc rất nhiều sách, đối với pháp thuật không tiếng động và pháp thuật cao cấp hiểu biết càng nhiều.

Một ngày giữa tháng bảy, sau khi hoàn thành 12 món ăn ở nhà hàng, đang định rời đi thì bị một gia đình mới vào nhà hàng hấp dẫn lực chú ý.

Thoạt nhìn là một nhà bốn người, nhưng tổ hợp rất kỳ quái. Ông bố béo ục ịch, cổbị đống ngấn mỡ che khuất, sắc mặt đỏ hồng, trên mặt có hai bên ria mép, nhìn qua rất buồn cười. Bà mẹ thì vừa cao vừa gầy, cổ rất dài, làm cho Hugh liên tưởng đến con hươu cao cổ. Đi theo bọn họ là một thằng nhóc béo y xì ông bố, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều từ bé, mà một đứa khác thì vừa gầy vừa nhỏ, làm cho người ta hoài nghi không biết nó đã từng được ăn no bao giờ hay chưa.

Ừm —

Hugh đột nhiên nheo mắt, lặng lẽ đánh giá đứa bé nhỏ gầy kia, tóc lộn xộn y như cái tổ chim, đeo một cái kính đen xấu xí, đôi mắt đằng sau cặp kính lại là màu xanh lục bảo rất đẹp, giống như phỉ thuý tốt nhất, nhìn qua khá thanh tú, mặc một bộ quần áo quá dài rộng, tay áo ống quần đều phải xắn lên, nhát gan lẽo đẽo theo sau ba người kia.

Nhìn qua nhìn lại mấy lần, trong đầu hiện ra một suy đoán táo bạo. Còn chưa chờ cậu tự hỏi thì đã nghe thấy người đàn ông béo gầm nhẹ với đứa bé nhỏ gầy, “Harry, biết điều lên, biến mau, không cho phép mày đi theo làm bọn tao mất mặt, ra cửa chờ! Nếu dám ở trước mặt người, biểu hiện ra mày, mày là cái đồ… chết tiệt thì bữa tối nay mày đừng mong có gì ăn!”

Quả nhiên! Tai Hugh thính lắm, nghe rõ mồn một.

Một nhà Dursley ba người cùng đứa nhỏ đáng thương chịu ngược đãi, cậu bé cứu thế của giới phù thuỷ, Harry Potter.

Hugh thấy Harry sợ hãi rụt rè gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa, cậu nghĩ một lúc rồi theo sau. Bước ra khỏi cửa, Hugh nhìn thấy Harry ngồi xổm cách cửa vài bước chếch về bên trái, bàn tay nhỏ bé đặt ở bụng, trong lòng hiểu có lẽ nó đói rồi.

Lương tâm tự nhủ mình không phải một người dễ đồng tình, nhưng nhìn đến Harry Potter dạng này, cho dù cậu biết đứa nhỏ đáng thương hiện nay không lâu sau sẽ biến thành cứu thế chủ vĩ đại của giới phù thuỷ, người người sùng bái, hơn nữa cậu cũng không thích sư tử Gryffindor lỗ mãng, cậu lại không thể không để ý đến.

Hugh ở trong lòng thầm phỉ nhổ chút lương tâm tự nhiên xuất hiện của mình, đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Harry.

Đứa nhỏ gầy yếu như bị giật mình, trừng đôi mắt xanh ngọc nhìn cậu.

Hôm nay là sinh nhật Dudley, dượng Vernon cùng dì Petunia muốn dẫn Dudley đi ra ngoài chơi. Bọn họ thực không muốn mang theo Harry ra ngoài, nhưng lại sợ để con quái vật nhỏ này ở nhà thì nhà họ sẽ bị huỷ mất, đành phải miễn cưỡng đem nó theo.

Bọn họ đi công viên trò chơi cùng vườn bách thú, Harry phát hiện mình lại có thể nói chuyện với rắn, nó để con rắn chạy mất, bởi vì rắn nói nó muốn tự do. Một màn này bị Dudley phát hiện nên đã mách lẻo với dượng Vernon và dì Pentunia, bọn họ cực kì tức giận, đi ra khỏi vườn thú, dọc đường đi sắc mặt đều cực kì khó coi. Harry biết về nhà mình sẽ phải nghênh đón một hồi trừng phạt nghiêm khắc.

Tiếp theo bọn họ đi vào một nhà trang hoàng rất đặc biệt, cũng rất dễ nhìn, dượng Vernon không cho nó vào cửa cùng họ ăn cơm, sợ nó làm mất mặt bọn họ.

Harry ngoan ngoãn ngồi chờ trước cửa, từ trong quán có rất nhiều mùi đồ ăn thơm nức bay ra, cả ngày nó chỉ có một cây kem vào bụng, [Sâu: kem ly là ở công viên trò chơi khi Dudley muốn mua, dì Pentunia sợ người ta nói dì ấy bất công nên cũng mua cho Harry một cái, đây là món ngon nhất mà nó đã từng ăn!] bụng kêu ọt ọt, co rút rất khó chịu.

Sau đó trước mắt tối đen, có người đi đến trước mặt nó, ngồi xuống. Harry hơi bị doạ, đầu đang cúi ngẩng lên.

Nó ngây dại.

Sao lại có người xinh đẹp như thế chứ? Harry không khỏi liên tưởng đến thiên sứ mà cha sứ trong nhà thờ nhắc đến, xinh đẹp lại thánh khiết.

Thiên sứ mỉm cười với nó, Harry không khống chế được mà đỏ mặt. Nó hơi bối rối, theo bản năng mà hai tay xoắn vặn lại với nhau.

Đối với Harry mặt đỏ, Hugh thực tự nhiên nghĩ là do tiết trời quá nóng, nghĩ ngợi, lấy giấy bút viết: “Trời nóng như vậy, em theo anh vào nhà hàng tránh nóng nhé.”

Harry còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao Thiên sứ lại không trực tiếp nói với nó mà muốn dùng chữ viết, nhìn đến những lời này vội vàng lắc đầu, “Không, không được, dượng Vernon muốn em chờở đây.”

Hugh cố duy trì nụ cười trước sau như một, thời tiết oi bức khiến tâm tình cậu hơi táo bạo, “Anh sẽ giải thích với bọn họ, không phải sợ.” Harry vẫn hơi do dự, nhưng nhìn đến nụ cười ôn nhu của Hugh lại dại ra, ngốc nghếch đứng lên, đi theo cậu vào nhà hàng từ cửa sau.

Ông chủ mới từ ngoài sảnh đi vào nhìn thấy Hugh đi từ đằng sau vào, cười chào đón, “Hugh, hiếm lắm mới có dịp cậu làm xong 12 món ăn mà vẫn còn trở lại quán.” Ông chú ý tới Harry đi sau Hugh, hỏi: “Đứa nhỏ này là ai? Trời ạ, thoạt nhìn nó thật không xong.”

Hugh lắc đầu với ông ta, sau đó vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Harry, ý bảo nó đi theo mình.

Hugh đưa cậu nhóc vào phòng bếp, để nó ngồi lên ghế, sau đó viết: “Chào em, anh là bếp trưởng nơi này, Hugh White, em tên gì?”

Bếp trưởng?

Harry hơi giật mình. Thiên sứ xinh đẹp, trông chỉ lớn hơn nó một chút này lại là bếp trưởng nhà hàng sao?

Hugh nhìn cậu nhóc, thần sắc ôn hòa. Harry phục hồi tinh thần, mặt hơi đỏ, thưa dạ mà trả lời: “Anh, chào anh ạ, tên em là Harry Potter.”

Trong mắt Hugh mang theo chút thương tiếc, đứa nhỏ này vốn nên sống trong hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, và cuộc sống giống như một hoàng tử nhỏ chân chính, nhưng hiện tại nó lại bởi vì nhiều năm ngược đãi và nhục mạ mà trở nên thật cẩn thận như thế, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Hugh đã xem Harry Potter trong nguyên tác. Harry Potter nhà Gryffindor, lỗ mãng, xúc động, lòng hiếu kỳ quá nặng, hơn nữa còn không có chủ kiến, gặp chuyện liền nóng đầu xông lên, chọc tai hoạ đầy người.

Nhưng Harry trước mắt này lại là một đứa nhỏ giãy dụa lớn lên trong đánh chửi, có chút nhát gan, nhưng vẫn lương thiện hơn nữa cũng là một đứa nhỏ đáng yêu.

Hugh nhịn không được lấy tay sờ đầu cậu nhóc, Harry hơi cứng người, từ lúc nó biết nhớ tới giờ còn chưa có ai làm ra động tác vô cùng thân thiết như vậy đối với nó.

Hugh thu tay lại, cúi đầu viết: “Em có thể gọi anh là Hugh, nếu em đồng ý.”

Harry liên tục gật gật, Thiên Sứ cho phép mình kêu tên thánh của anh ấy, Harry kích động vì được yêu thích nên đỏ mặt. Mà mặt nó trắng quá, lúc đỏ mặt rất dễ thấy.

Hugh nhìn thấy thú vị, nở nụ cười một chút, lại viết: “Nếu có vinh hạnh này, anh có thể gọi em là Harry không?” Harry lúc này liều mạng gật đầu, lại thấy Hugh viết: “Harry, như em thấy đấy, anh không thể nói chuyện, em bằng lòng làm bạn với anh chứ?”

Harry đầu tiên là ngạc nhiên trợn mắt, sau đó đôi mắt giống như phỉ thuý toát ra vẻ bi thương,” Em đương nhiên là đồng ý, Hu…Hugh, em rất, rất vui lòng,” Harry lấy tay xoa xoa khóe mắt, “Em, em chưa từng có bạn, người chung quanh đều cảm thấy em là quái vật, không chịu chơi với em.”

Hugh cau mày, dưới cái nhìn chăm chú lại sợ hãi của Harry viết: “Em không phải quái vật.”

Một câu trần thuật bình thường nhưng Harry nhìn thấy cậu hơi nhíu mày và cong khoé môi, nhìn ra 1 loại cảm giác kiên định, Harry không tự chủ được gật đầu.

Hugh lại cười, viết: “Em đã đói bụng rồi phải không?” Harry co quắp mà “Dạ” một tiếng, bụng phối hợp kêu ầm ĩ, nhất thời khiến nó đỏ bừng cả mặt.

Hugh ở trên vở viết “wait”, sau đó đi đến bên bếp, xắn ống tay áo lên, bắt đầu bận rộn. Ở phòng bếp này, các đầu bếp khác đã tự động để ra một chỗ cho cậu, trong lòng mọi người thì Hugh không phải một đứa trẻ bình thường mà là một bếp trưởng xứng đáng được họ tôn trọng.

Nửa giờ sau, Hugh làm tốt ba món mặn một món canh, trong nồi cơm còn sẵn cơm, đem đến trước mặt Harry, làm một động tác ý là ‘ăn đi’ với nó.

Harry do dự một chút, chung quy vẫn bị mùi thức ăn ngon mê hoặc, đang chuẩn bị ăn lại bi ai phát hiện mình không biết ăn thế nào.

Hai cái que gỗ đen tuyền kia thật khó cầm, vất vả lắm mới kẹp được đồ ăn, còn chưa đưa vào miệng thì thức ăn đã rơi mất, mần mò nửa ngày vẫn chưa ăn được miếng nào.

Hugh âm thầm ảo não mình nghĩ không chu toàn, đổi cho cậu bé dĩa ăn và thìa [Sâu: nhà hàng lo là phần lớn người ngoại quốc không biết dùng đũa nên hầu hết đều bày dụng cụ cơm Tây, đũa chỉ để trang trí mà thôi ], Harry ăn như lang như hổ, chưa đến 10’ đã ăn xong mọi thứ trong bát, tốc độkia khiến Hugh có chút trợn mắt há hốc mồm.

Khi Harry buông cái bát rỗng thì Hugh đã khôi phục lại khỏi sự ngạc nhiên, không làm cho Harry bởi vì chính mình ăn cơm tốc độ mà mặt đỏ.

Lo lắng đến một nhà Dursley, Hugh đi theo Harry quay lại chỗ cửa nhà hàng, cũng may một nhà Dursley còn đang ăn đồ tráng miệng, không phát hiện Harry không thấy đâu.

Khi tách ra Harry có vẻ lưu luyến không rời, cứ hỏi mãi khi nào mới có thể gặp lại Hugh, Hugh cười thần bí, viết: “Rất nhanh thôi.”