[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 49: Hòn đá phù thủy kết thúc



Harry cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời thuyết phục hoàn hảo.

“Bắt đầu, con nhìn thấy cha và mẹ. Nhưng sau đó, con… con thấy mình cầm đũa phép giết rất nhiều người… cuối cùng giết Voldemort… Hu hu, con giết nhiều người như vậy… không phải là giống Voldemort sao?”

Dumbledore rất hiểu, dù sao cậu cũng còn nhỏ, không muốn giết người. Giết người với một đứa trẻ mà nói là một điều vô cùng tà ác, cho dù đối phương là địch nhân đi nữa. Sau đó Dumbledore ngạc nhiên phát hiện, vết sẹo trên trán Harry biến mất.

“Này con trai, vết sẹo của con sao thế?” – Dumbledore tò mò.

“Là viện trưởng ạ. Thầy ấy tặng con một lọ thuốc trừ sẹo làm quà Giáng Sinh để đáp lễ…” – Harry ngượng ngùng cười cười. Dumbledore hiểu rõ, cho dù có ghét đến thế nào, thì quà đáp lễ với một Slytherin là lễ nghi cơ bản.

Lại nói tiếp, Harry vẫn có chút xem trọng Dumbledore, lão cũng không phải là Merkin, tự nhiên sẽ không tính được khi nào thì Harry sẽ đến chỗ tấm gương đó. Chỉ là hôm đó lão muốn mang tấm gương lên lầu ba, hoàn thành cửa ải cuối cùng, lại không nghĩ là Harry sẽ đến đó.

Qua Lễ Giáng Sinh, mọi việc lại trở về quỹ đạo bình thường.

Thành tích của Ron cũng tiến bộ, mà trò đùa dai của hai anh em sinh đôi ngày càng thăng cấp.

“Cứu thế chủ của chúng ta.”

“Hoàng kim nam hài của chúng ta.”

“Ngài tìm chúng ta có chuyện gì không?” x 2

Harry đã quen thuộc với phong cách nói chuyện này của hia người: “A, nghe nói hiện tại hai anh bắt đầu làm một số sản phẩm giỡn?”

“Harry….”

“Em muốn làm gì?”

“Chẳng lẽ….”

“Em lại thấy ai”

“Không vừa mắt sao?” x 2

“Nói đi.”

“Không vấn đề gì.”

“Hai anh sẽ giúp em giải quyết!” x 2

Khóe miệng Harry run rẩy: “Hai anh không nghĩ đến việc bán các sản phầm giỡn của các anh sao? Có lẽ bây giờ chưa mở cửa hàng được, nhưng mà có thể thí điểm ở Hogwarts, chờ các anh có danh tiếng, đồng thời cũng có các khách hàng tiềm năng rồi, tương lai chắc chắn sẽ phát tài.” – Nói xong Harry thở dài – “Nhưng mà hình như hai người không muốn…. Em đang định đầu tư…”

Hai anh em sinh đôi liếc nhau, trong mắt thấy được một tia kinh hỉ. Hai người mỗi người một bên nhanh chóng khoác vai Harry.

“Harry yêu dấu.”

“Hoàng kim nam hài thân ái!”

“Anh nghĩ chúng ta nên thảo luận rõ ràng một chút.”

“Về vấn đề đầu tư….”

Harry mỉm cười nhìn hai người: “Đương nhiên là hiện tại em cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể cam đoan mỗi tháng đầu tư 100 Galleons…” – Cậu ngượng ngùng nhìn hai người – “Hơn nữa… Hai người chắc chắn phải có lợi nhuận, em muốn hai phần tiền lãi… Còn lại là của hai anh.”

“Không được, bọn anh sao có thể mặt dày như thế được.”

“Em lấy hai phần thì quá ít.”

“Thế giống như,”

“Bọn anh chiếm tiện nghi của em vậy!” x 2

Hai má Harry hồng hồng, tựa hồ có chút thẹn thùng: “Nói thế nào thì hai anh cũng là anh của Ron… hơn nữa cũng đã thề với em.” – Harry ngượng ngùng cười – “Draco có nói là sẽ giúp đỡ thêm. Em cũng không thể để người của mình quá phiền não về chuyện tiền bạc, hơn nữa, hai anh lại có thiên phú trong lĩnh vực này.”

Hai anh em sinh đôi nhìn nhau.

“Được rồi ông chủ.”

“Cổ đông lớn của chúng ta.”

“Bọn anh đồng ý!” x 2

Hai anh em sinh đôi nhà Weasley rất cảm động, bởi vì câu nói của Harry rất thực tế: “Không thể để người của mình quá phiền não về chuyện tiền bạc”, điều này làm cho họ thấy đi theo Harry rất an toàn, tối thiểu sẽ không giống cha họ. Vì Dumbledore mà cống hiến, đến mức cả nhà cũng không nuôi nổi.

Cảm xúc của Harry với Severus cũng dần ổn định, không còn giống như mấy ngày đầu nữa. Nhưng mà, Harry phát hiện Severus là một người rất ác liệt. Cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy tiên sinh nhà mình ác liệt như thế bao giờ. Y rất thích nhìn cậu bất an, cho nên thỉnh thoảng sẽ đột nhiên kề sát mặt lại, làm cho mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quanh quẩn, hoặc là đột nhiên ghé sát vào tai cậu nói chuyện, hơi thở phả vào lỗ tai cậu. Y rất thành công trong việc làm cậu đỏ mặt!

Harry ngồi trên sô pha trong văn phòng ma dược thầm nghĩ, rồi bất mãn oán giận. Rốt cuộc là vì cái gì a? Vì cái gì mà cậu lại đỏ mặt? Harry rối rắm.

Nhìn Severus nhắm mắt dưỡng thần, Harry quyết định quẳng mớ rối rắm đi, nếu không cậu sẽ điên mất.

“Tiên sinh!” – Harry muốn rời đi, nhưng mà lão già Dumbledore bắt tiên sinh theo dõi cậu, nhìn xem cậu có vấn đề gì không. Cho nên mỗi ngày cậu đều phải tới văn phòng ma dược. Bằng không với tình huống như thế, cậu cảm thấy mình phải trốn vài ngày mới ổn được.

Severus không nghe Harry nói, vẫn yên lặng nhắm mắt.

Harry biết tiên sinh vốn không hề phòng bị khi ở cùng với cậu, cho nên khả năng y ngủ cũng không phải la không có: “Tiên sinh?” – Harry lại khẽ gọi, xác định là Severus đã ngủ, liền đi đến bên cạnh y. Vốn định biến cho y một tấm chăn, nhưng không hiểu tại sao, cậu như bị mê hoặc bước đến gần, chăm chú nhìn gương mặt Severus, dần dần tập trung vào môi y. Nghĩ đến hình ảnh trong gương, tiên sinh dùng đôi môi này hôn cậu, thầm tưởng tượng, cảm giác có vẻ rất mềm? Màu nhạt như vậy, có phải là lạnh không? Nhưng màu đó giống như là màu hoa mai… Không biết có phải là rất tuyệt không?

Sau đó Harry đáng thương hoàn toàn bị mê hoặc, chậm rãi đưa ra kết luận: Mềm, lạnh. Sau đó vô thức liếm một chút, lại thêm một ý tưởng nữa: Ngọt? Sau khi làm ra một loạt động tác, mới giật mình nhận ra mình vừa làm gì, mặt lập tức đỏ bừng, bật dậy chạy trốn.

Khi Harry chạy khỏi văn phòng ma dược, Severus mới mở to mắt. Động tác của Harry mạnh như vậy, cho dù là có ngủ thật thì y cũng tỉnh. Vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, trong mắt Severus hiện lên ý cười. Không sao cả, y không vội, Harry vẫn còn nhỏ….[cảm giác như giáo thụ đại nhân đang câu cá????]

Dumbledore đưa ra nhất nhiều ám chỉ, nói cho Harry về hòn đá phù thủy, còn có chuyện Quirrel muốn trộm hòn đá, cũng dụ dỗ, để cứu thể chủ có thể ra tay, hoàn thành sứ mệnh. Nhưng mà….

Ánh mắt Harry long lanh nhìn đám tiểu xà thay cậu phân tích tốt mọi chuyện: “Nhưng mà…. Hogwarts có thầy Dumbledore rồi, không phải sao?”

“Thầy Dumbledore lợi hại như vậy, nhất định có thể giải quyết được mà?”

“Đúng vậy, chúng ta không nên xen vào, thầy hiệu trưởng rất lợi hại!”

Vì thế Dumbledore phát hiện, mù quáng sùng bái cũng không tốt…. Cho nên, kế hoạch dụ dỗ đám tiểu xà thất bại.

Bất đắc dĩ Dumbledore phải đi đường vòng, và thế gia đình Weasley là một lựa chọn tốt. Vì vậy lão đem chuyện Quirrell muốn trộm hòn đá phù thủy nói cho Ron. Sư tử không hổ là sư tử, xúc động muốn đi bảo hộ hòn đá phù thủy, nhưng rất nhanh đã bị hai anh em sinh đôi đè xuống.

“Ronie đáng yêu.”

“Em trai yêu dấu.”

“Em cho rằng em có năng lực gì để ngăn cản một giáo sư dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?” x2

“Em quên Draco rồi sao?”

“Cái tên đã làm cho tiểu sư tử của chúng ta phải hổ thẹn.”

“Có nhục nhã không?” x 2

“Nếu em đi.”

“Sẽ lại gặp nguy hiểm.”

“Lại cần Harry giúp đỡ.”

“Là muốn chịu nhục thêm lần nữa sao?” x2

Ron đỏ mặt, biết thực lực của mình còn xa mới có thể làm được, đành tiếp tục cố gắng học tập, đôi khi sẽ cùng hai anh em sinh đôi tập một số kỹ năng chiến đấu.

Cho nên kế hoạch dụ dỗ tiểu sư tử tóc hồng của Dumbledore thất bại. Sau đó lão nghĩ đến cô bé Ravenclaw kia. Cô bé dũng cảm, thông minh, lại giàu ý thức trách nhiệm. Vì thế lão dụ dỗ tiểu ưng nữ vương.

Kết quả, Hermione nữ vương sau khi phân tích tình hình đưa ra kết luận: “Có người muốn trộm hòn đá phù thủy? Kệ hắn đi. Ta tin tưởng thầy Dumbledore nếu đã mang hòn đá phù thủy về đây chắc chắn đã có biện pháp bảo vệ rồi. Nếu không sẽ không xứng với danh hiệu Bạch phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ. Chúng ta phải tin tưởng vào sức mạnh của hiệu trưởng!”

Được rồi, các bạn tiểu ưng bao giờ cũng thông minh, cho nên Dumbledore bi phẫn phát hiện ra kế hoạch của mình lại thất bại….

Cuối cùng mục tiêu hướng về phía các đồng chí tiểu hoan… Nhưng mà, Dumbledore nhận ra Harry không thân với nhà Hufflepuff, hay nói cách khách…. Các bạn tiểu hoan không có cách gì làm cho Harry quan tâm. Vì thế kế hoạch dụ dỗ tiểu hoan không được thi triển.

Cho nên, Quirrel đi trộm hòn đá phù thủy, nhưng bị chặn ở cửa cuối cùng. Kết quả là không lấy được hòn đá phù thủy, bị Dumbledore hạ knock out. Linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám trên người Quirrel cũng hiển nhiên chạy thoát.

Dumbledore buồn bực đến trước gương, lấy hòn đá phù thủy ra, sau đó… Lấy được một cái túi hình chữ nhật! Lão phát hiện mình bị nẫng tay trên!!! Bị trộm ngay trên địa bàn của chính lão.

Thật là sỉ nhục!!!! Dumbledore bi phẫn.

Lão yêu quái vạn năm cầm trong tay thứ mình muốn, cảm thấy vô cùng mỹ mãn….

P/S: Tuyết Hồ thân yêu, ss chúc em sinh nhật vui vẻ. Moa.