[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 40: Halloween kinh hồn (một)



Quà Halloween cho Neville đã được gửi đi, tuy rằng không được chứng kiến cậu ta mở quà, nhưng Harry tin chắc rằng biểu tình lúc đó của cậu ta rất phấn khích.

Lão yêu quái vạn năm kia nhất định sẽ không cho Neville bị cuốn vào bất cứ chuyện gì. Huống hồ cậu cũng đã nói chuyện của Neville cho lão yêu kia. Nếu Neville vẫn còn cố chấp muốn can thiệp, kết quả sẽ không khác trước là bao, bị rắn cắn chết. Cho nên cách an toàn nhất là luôn giữ mình ngoài vòng thị phi, nói như thế, Neville sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào cho cậu cả.

Chả mấy chốc đã đến Haloween.

Lớp Độc dược, Harry và Draco đã nhanh chóng hoàn thành xong vạc thuốc của mình, đang chuẩn bị rời đi thì bị Ron gọi lại.

“Này này, chờ mình làm xong rồi chúng t cùng đi.” – Ron nhỏ giọng nói với Harry.

Harry nhìn Draco, thấy cậu không phải đối, liền đồng ý chờ Ron ở ngoài cửa.

“Hừ, quả không sai. Mình đã nói rồi mà, học cùng với một Weasley chả bao giờ tiến bộ được cả…” – Một người nào đó ‘nhỏ giọng’ than thở, cố tình cho ai kia nghe thấy.

“Này! Cái đó thì quan hệ gì với cậu. Nhanh điều chỉnh lửa đi!” – Một tiểu sư tử khác bận rộn quay sang nói với cậu nhóc kia.

“Hừ. Nhìn thấy nó nịnh bợ một tên Slytherin, quả là đáng ghét!” – Tiểu sư tử khinh thường hừ nhẹ – “Bộ dạng nó chỉ sợ sẽ thành phản đồ của Gryffindor thôi. Này, cậu nói xem, Slytherin gọi nó là phản đồ, hiện tại nó là phản đồ của Gryffindo, liệu chúng nó có thể ở chung được không?”

Harry và Draco đứng ngoài cửa, nên không biết chuyện xảy ra bên trọng. Trên thực tế, Harry đã phát hiện ra một bức tranh khác biệt được treo trên hành lang. Đó là một bức tranh tĩnh vật.

“Tiểu Long, cậu có thấy bức tranh này kì quái không?”

Draco liếc mắt một cái: “Không phải là một bức tranh sao? Kì cái gì?”

Harry liếc mắt nhìn cậu: “Thế nên mới nói cậu không hợp với mấy trò giỡn. Cậu nhìn xem, cả căn hầm này chỉ có mỗi nó là tranh tĩnh vật.”

Lúc này Draco cũng phát hiện, vuốt cằm, vươn tay sờ thử bức tranh. Vừa đụng tới trái lê, liền phát hiện, trái lê kia cong lên, như kiểu là bị ngứa, rồi đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Khóe miệng Harry run rẩy, trong lòng thầm nghĩ, nơi này không phải là mật thất của Slytherin đấy chứ? Liền đẩy cửa bước vào. Nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là nhà bếp.

“Ha ha, Tiểu Long, từ nay về sau chúng ta không cần lo bị lỡ bữa tối. Ha ha…” – Harry cười nhìn toàn bộ nhà bếp, rất nhiều gia tinh đang bận rộn cho bữa tiệc tối nay.

“Được rồi, đi thôi, kỵ sĩ của cậu không tìm được người lại rộn hết lên bây giờ.” – Draco lôi Harry ra ngoài, đến phòng học Độc dược, lại phát hiện mọi người đã đi hết.

Mặt Draco đen thui: “Được lắm! Bắt chúng ta chờ, vậy mà cậu ta dám một mình đi trước!”

Kỳ thật Harry cũng không để ý điều đó lắm, vì cậu nghĩ có khả năng là Ron không thấy bọn họ ở ngoài nên đi tìm, mặc kệ thế nào, thì đến bữa tiệc tối nay cũng sẽ gặp, có lẽ thế sẽ hay hơn.

Bữa tiệc tối Halloween rất phong phú, mà cái tuyệt vời nhất chính là cả Hogwarts được trang trí tràn ngập phong cách Halloween. Một ngàn con dơi lượn qua lượn lại trên Đại sảnh đường, những đám mây đen bồng bềnh trôi, còn có cả một dãy đèn bí đỏ, quả là không khí của Halloween.

Bọn họ ngồi xuống bàn, bắt đầu thưởng thức bữa tối.

Harry rất thích mấy món rau, mà tất cả những món rau cậu nếm thử hương vị đều rất tuyệt. Đang lúc cậu xắn tay áo, chuẩn bị đánh chén thì Quirrel quần áo xộc xệch chạy vào Đại sảnh đường, gục xuống chỗ Dumbledore: “Quỷ… Quỷ…khổng lồ….Tôi… nghĩ… là… ngài… nên… biết!” – Nói xong liền ngất xỉu.

Draco và Harry đồng loạt trừng mắt nhìn đám tiểu xà, khiến cho tất cả im lặng. Cho nên, nhóm học sinh Slytherin vẫn có biểu hiện bình tĩnh của quý tộc.

Harry nghiêng đầu nói với Draco: “Có thấy gì không?”

Draco khinh thường liếc mắt một cái: “Giống như bị kích động, nhưng bước chân vững vàng, không có chút hỗn loạn. Kết luận: Đóng kịch!” – Trong lòng Draco không khỏi cảm thán: Trước kia diễn vai ông thầy nhát gan không tồi, sao đến thời điểm mấu chốt lại lộ nhiều sơ hở thế chứ?

Dumbledore không chút hoang mang đứng dậy, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Huynh trưởng, đưa các học sinh về nhà của mình.”

Huynh trưởng dẫn các học sinh lần lượt rời đi, còn Harry thì lại lôi kéo Draco đến trước mặt lão hồ ly Dumbledore: “Thầy Hiệu trưởng.”

Nụ cười trên mặt Dumbledor vô cùng hòa ái dễ gần: “Harry, sao trò vẫn còn ở đây?”

“Thầy Hiệu trưởng, là thế này ạ. Hôm nay con là người cuối cùng rời khỏi lớp Độc dược, cho nên lấy được một chút ma dược…” – Nói xong còn không biết xấu hổ liếc mắt nhìn khuôn mặt đen sì của giáo thụ đại nhân.

Severus không biết trong đầu óc của tên quỷ con này đang tính toán điều gì, nhưng y có thể khẳng định, hành động này không hề ảnh hưởng bất lợi đến họ, cho nên mắt nhắm mắt mở tùy cậu muốn làm gì cũng được.

Harry nói xong, khẽ liếc đến Quirrel đang ngất, sau đó lấy ra một lọ ma dược: “Đây là ma dược Thanh tỉnh mà hai ngày trước viện trưởng mới bào chế được, con nghĩ là thầy Quirrel cần nó.”

Dumbledore cười híp mắt: “Trò định làm gì?” – Nhìn sắc mặt đen sì của Severus, Dumbledore nghĩ chắc chắn là Harry lén lút lấy được.

“Con chỉ là muốn nghiên cứu một chút….” – Harry lí nhí nói, những lời này làm cho Dumbledore càng thêm xác nhận.

Harry đem lọ ma dược đổ vào miệng Quirrel, tất cả mọi người đều mong chờ hắn tỉnh lại, thế nhưng… Không hề có động tĩnh gì.

“Chết tiệt! Ngươi cho hắn ta uống cái gì thế hả?” – Severus đi tới, giật lấy lọ ma dược trong tay Harry, đưa lên mũi ngửi, mặt càng đen – “Chết tiệt! Đây là ma dược Thanh Tỉnh sao?!”

Harry ủy khuất lùi về phía sau Draco. Draco âm thầm khinh bỉ cậu, nhanh chóng lui sang một bên, cậu nhóc cũng không muốn làm kẻ chịu trận. Cậu chắc chắn có thể khẳng định, tên này cố ý lấy sai ma dược!

“A… Con trai… Có thể cho ta biết Quirrel đã uống gì không?”

“Nhất ẩm sinh tử thủy! Thay đổi!” – Severus nghiến răng phun ra mấy từ này, cả Đại sảnh đường im lặng….

Draco đổ mồ hôi lạnh, ma dược Thanh tỉnh trộn laanhx với nhất ẩm sinh tử thủy? Quả là kinh khủng….

Vẻ mặt Dumbledore hiện lên ba đường hắc tuyến, nghĩ rằng bản thân quá tin người. Sao ông có thể quên thành tích Độc dược chưa từng đạt đến điểm có thể chấp nhận của James được chứ….

“Thầy Quirrel sẽ ngủ bao lâu?” – Giáo sư McGonagall đánh vỡ trầm mặc, vì mấy con quỷ khổng lồ vẫn đang chờ họ ở tầng hầm.

“Ít nhất là ba ngày.” – Severus mấp máy môi, sau đó hung tợn nhìn Harry – “Harry Potter! Vì sự lỗ mãng của trò, cuối tuần sau trước giờ Độc dược, nộp cho ta 30 tấc /anh về sự khác biệt giữa nhất ẩm sinh tử thủy và ma dược thanh tỉnh!”

Được rồi, vì sai lầm của Harry, bọn họ không thể phân chia người đưa Quirrel về phòng, cho nên hiện tại không ai giúp được cậu.

“Vâng, giáo sư….” – Harry ủy khuất đám, kì thật cũng đơn giản, nhắm mắt cũng có thể viết được 50 tấc Anh.

“Được rồi. Đưa người đến bệnh thất đi. Mấy đứa nhỏ, nhanh chóng về phòng đi!” – Dumbledore cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Harry khom người chào, kéo Draco đi.

Vừa mới ra khỏi Đại sảnh đường, liền đụng phải anh em sinh đôi.

Hai anh chàng song sinh nhà Weasley luôn tràn đầy sức sống, thoải mái, lại hài hước, giống như là họ không bao giờ phải chịu bất cứ áp lực gì vậy, cho nên cũng mang lại cho mọi người thoải mái. Nhưng hiện tại, Harry thấy hai người đang vô cùng bối rối, lo lắng, hơn nữa còn có một chút cuồng bạo.

“Hai anh sao thế?”

“Harry.”

“Em có nhìn thấy Ron không?” – Hai người như là chết đuối với được cọc, vội vàng cầm lấy tay Harry.

Harry nhíu mày, bàn tay bị nắm đến phát đau. Hai người cầm tay cậu, lại còn dùng sức như vậy, làm cho cậu có cảm giác họ muốn chặt đứt tay cậu vậy.

“Hai người buông tay!” – Draco nhìn sắc mặt Harry không tốt, lớn tiếng quát. Nếu biết cậu không chăm lo tốt cho Harry, không biết cha đỡ đầu sẽ phạt cậu thế nào – “Hôm nay ở lớp Độc Dược, Ron bảo chúng ta chờ cậu ta, lúc đó chúng ta lại phát hiện ra cửa phòng bếp, lúc đi ra đã không thấy Ron đâu cả.”

“Không thể nào, chúng ta đã tìm toàn bộ Hogwarts.”

“…. Không, vẫn còn nhà vệ sinh nam.”

Harry trừng mắt: “Quỷ khổng lồ xuất hiện, hai người muốn nhảy vào chỗ chết sao?” – Cậu nhớ rõ trong sách là Hermione trốn trong nhà vệ sinh nữ, sao giờ lại thành Ron?

“Không! Chúng ta phải nhanh lên!” – Hai anh chàng sinh đôi vội vàng kéo cả Harry và Draco cùng chạy đi.

“Hai người đi thì làm được gì?” – Draco trừng mắt nhìn – “Vời pháp thuật của hai người, có thể đấu lại quỷ khổng lồ sao?”

“Cho dù chết, chúng ta cũng phải cứu được Ron ra!” – Mắt Fred đỏ ngầu, lập tức bỏ tay Harry ra, Harry không còn cách nào khác, liền nhanh chóng ếm bùa choáng cho cậu ta, khiến Fred té lăn xuống đất.