[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 2: Ấm áp



James nói Snivellus còn Lily thì nói Sev là cùng một người, mà Snivellus với Severus trong tiếng Anh phát âm gần giống nhau, cho nên Harry kết luận Sev mà Lily nói chính là Severus Snape. Harry nhớ lại quyển sách kia nói về Severus Snape….. Hiển nhiên……. Là nhân vật phản diện. Cho dù quyển sách kia có nói là Severus Snape đứng về phía Dumbledore nhưng cũng không thể thay đổi được điều này là bao.

Mà hiện tại Severus tốt hơn nhiều, tuy là mồm miệng có độc địa một chút, nhưng lại rất quan tâm đến Lily.

Lily có chút uể oải cầm theo ma dược, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt.

“Sev…..Sao cậu lại không hiểu.” – Thở dài, nhìn xung quanh không có người, liền dùng khóa cảng để về nhà.

Thông qua James và Lily, sau một tháng, Harry đã hiểu được một chút về tình huống hiện tại. Lúc này, Hội Phượng Hoàng và Dumbledore với Tử Thần Thực Tử và Voldermort đang vào thời khắc chiến đấu quyết liệt.

Lily là một phụ nữ thông minh, cô biết “Trứng gà không thể đặt cùng một rổ”,mà Severus vừa lúc có cơ hội, chỉ là không nghĩ lời tiên tri kia lại bị tiết lộ.

Mình không hiểu nghĩa câu này lắm, gốc của nó là thể này 鸡蛋不能放在一个篮子里, có ai biết thì giúp mình với.

Mà cái lời tiên tri kia….. thật là có liên quan đến mình sao……. Đứa trẻ sinh ra vào cuối tháng bảy có thể đánh bại Chúa tể Hắc Ám…….

Harry nghiêng đầu suy nghĩ, tình cảnh hiện tại của mình có vẻ không ổn…..

Thấy vợ mình trở về, James tiến đến đỡ lấy Harry: “Em yêu, khi nào thì Snivellus đến?”

Lily buồn rầu cười: “Chỉ sợ không được, Sev không muốn làm cha đỡ đầu của Harry.”

James khinh thường “Sách” một tiếng: “Ai cần hắn! Không vấn đề gì, Chân Nhồi Bông đã muốn vị trí này lâu rồi, để cậu ấy làm cha đỡ đầu của Harry là được!”

Lily nhẹ nhàng lên tiếng, thần sắc trầm trọng: “Anh yêu, sợ là chúng ta sẽ có phiền toái……”

“Làm sao thế?”

“Lời tiên tri đã bị người kia biết.”

“Cái gì? Tin tức chính xác không?”

“Chính miệng Sev nói cho em, Harry sẽ gặp nguy hiểm.”

James nhíu mày: “Hai ngày nữa tìm Chân Nhồi Bông, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, cả Đuôi Trùn đến đây, cả thầy Dumbledore nữa, làm lễ rửa tội cho Harry xong sẽ thảo luận chuyện này.”

Biệt danh của Remus Lupin, theo bản gốc thì là Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, còn theo bản QT thì là Ánh Trăng, mình nghĩ vẫn nên để theo bản gốc thì hơn.

Lily gật đầu, chuyện sau này chỉ hai người họ không thể giải quyết được.

Harry nghe xong liền nhớ về quá khứ, từ sau khi sinh ra thời gian ngủ tuy nhiều, nhưng cậu cảm thấy trong người mình có một cỗ năng lượng rất lớn, theo như cậu biết thì thế giới này gọi đó là ma lực.”

Lễ rửa tội rất nhanh chóng được tiến hành, lần này Sirius Black và Harry là nhân vật chính, sau khi làm lễ xong, Sirius chính thức thành cha đỡ đầu của Harry.

“A, James, lễ rửa tội xong rồi, ta có chuyện muốn nói cùng trò.” – Trong khi James và Lily không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào, Dumbledore đã mở miệng – “Ta nghĩ hiện tại hai trò không còn an toàn, Voldemort đã biết về lời tiên tri, hiện tại hắn đang tìm đứa trẻ sinh vào cuối tháng bảy……” – Đôi kính nửa vầng trăng che khuất ánh mắt màu lam, khiến cho nụ cười của lão thoạt nhìn thực hiền lành.

James và Lily như ngừng thở, Sirius bật dậy, còn Đuôi Trùn thì co rúm người lại.

“Đương nhiên chúng ta không thể để cho hắn thực hiện ý đồ này được, ta nghĩ hai trò nên tìm một nơi ẩn nấp…… À, một bùa trung thành là điều không thể thiếu, ta có thể làm người giữ bí mật cho hai trò.”

Hiển nhiên, lời nói của Dumbledore làm cho mọi người an tâm, chỉ là tất cả không chú ý đến Harry đang nhìn thoáng qua Dumbledore, trong mắt có suy nghĩ gì đó.

Dumbledore là người có tư cách lãnh đạo, Harry tin điều này. Làm một người lãnh đạo, là vì lợi ích của toàn bộ, cho nên, mỗi thủ hạ dưới tay ông đều là quân cờ. Harry thở dài trong lòng, cha mẹ mình nhất định sẽ bị lợi dụng, mà hiện tại, cậu không thể làm gì, nói đúng hơn là không làm được gì, tư liệu quá ít ỏi, cậu không có cách nào hết.

Ngày 5 tháng 9 năm 1980, Harry và cha mẹ chuyển đến nhà mới, đầu tiên là định để Sirius Black là người giữ bí mật, nhưng mà Sirius cho rằng để Peter làm người giữ bí mật sẽ không bị chú ý, chính mình sẽ tung hỏa mù để dụ địch. Vì thế Peter thành người giữ bí mật, chuyện này ngay cả Lupin lẫn Dumbledore cũng không biết.

Harry nhìn Peter đứng một bên, trong mắt tràn đầy cảm động, nhưng trong cảm động lại là một tia sợ hãi. Cậu không khỏi nhíu mày, người như vậy thực sự có thể tin tưởng sao? Để hắn thành người giữ bí mật có phải là sai lầm không…….

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Harry không có cách nào để ngăn cản, hết thảy chờ xem mọi chuyện chuyển biến thế nào. Lupin tuy rằng cũng cẩn thận ôn nhu, nhưng vẫn là Peter cẩn thận, cái này cũng có thể coi là Thượng đế bồi thường cho sự nhát gan của hắn đi.

Harry nhắm mắt, cảm thụ được tình cảm ấm áp mà mọi người dành cho cậu, rốt cục thì cậu cũng có cảm giác, có thể cao hứng cười to, khi không vui có thể khóc lớn, biết đau đớn [lúc sinh ra bị đánh đòn], biết nóng lạnh, biết sữa tươi ngọt lành, cậu còn muốn sau này có thể thưởng thức nhiều loại mỹ vị…….Cảm giác thế giới này thực sự tươi đẹp…….Nhưng …….. Vì sao cậu lại thấy bất an như vậy? Cậu không phải đã quên điều gì chứ?

Nhà mới của Harry là một tòa biệt thự nhỏ, là nơi rất tốt để ẩn nấp, xung quanh có bố trí ma pháp trận phòng ngừa xâm nhập. Xem ra James đã chuẩn bị rất nhiều.

Từ khi nhà họ chuyển đến đây cũng rất ít đi ra ngoài, đồ dùng cần thiết cũng đều là do Sirius đem đến. Lily thường xuyên mang Harry ngồi ngoài sân phơi nắng.

Harry nằm trong lòng Lily, hưởng thụ cảm giác ấm áp này.

“Cục cưng, cục cưng, đừng có ngủ!” – Người đàn ông ngốc nghếch kia bế Harry đứng lên – “Chú Peter sắp đến đây, sẽ mang thứ tốt đến cho con.”

Harry không tình nguyện mở mắt, có chút ghét bỏ nhìn người đàn ông trước mặt, đặc biệt là cái mái tóc bù xù kia. Cậu thành công làm cho nụ cười trên mặt James cứng lại, rồi có chút khóc không ra nước mắt nhìn về phía vợ mình: “Em à……… Vì sao Harry lại không thích anh? Nhìn ánh mắt của con nó kìa…… Rõ ràng là ghét bỏ…….”

Lily “Xì” một tiếng bật cười: “Anh à, vì biểu hiện của anh choáng váng quá!” – Nói xong đón lấy Harry từ tay James, nhẹ nhàng nhéo má cậu – “Harry bé nhỏ, cha con rất ngốc đúng không?” – Bản thân không nghĩ tới Harry sẽ đáp lại, nhưng mà lập tức bất ngờ, đôi mắt màu xanh mở to – “Ôi, không! Trời ạ! Anh ơi, bé con nhà mình gật đầu?!”

“Thật thế sao? Là thật?!” – James ngạc nhiên – “Bảo bối, con có thể hiểu chúng ta nói gì sao?” – Liền nhận được một cái gật đầu không kiên nhẫn của Harry.

“Ha ha! Anh đã nói con của James Potter là thiên tài mà! Mới năm tháng mà có thể hiểu cha mẹ nói gì!” – James cười lớn, lại bị Harry nhìn một cái xem thường.

“Anh à, anh bị ghét rồi…….” – Lily dở khóc dở cười đả kích James.

James phục thù bằng cách nhéo má Harry: “Thằng nhóc thối này, mới bé tí vậy mà đã học cách khinh bỉ cha rồi! Còn nhỏ đã thế thì lớn lên sẽ làm sao đây?”

Harry bị nhéo đau quá, “Oa” lên khóc lớn. Vì cậu phát hiện ra, khóc là cách đối phó tốt nhất với người cha ngốc của mình. [Ai….. Sở đại thần……Hình tượng của ngài……]

“James Potter, nhìn xem anh làm chuyện tốt gì?!” – Lily đánh James một cái, nhẹ nhàng ôm lấy Harry dỗ dành.

Harry từ từ nín khóc, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, ấm áp như vậy, phải hưởng thụ mới được……

P/s: Các chú thích trong truyện màu xám là của mình, còn màu xanh là của tác giả.

About these ads