[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 13: Dụ dỗ nhi đồng (hai)



“Ta là Draco Malfoy!” – Cậu bé kia nâng cằm lên một góc 15 độ.

Harry ngại ngùng cười: “Harry Evans, gọi ta là Harry là được!”

Draco vừa lòng nhếch lông mày: “Được rồi, ta cho phép ngươi gọi ta là Draco.”

“Draco, Draco có nghĩa là rồng đúng không? Ta có thể gọi ngươi là Tiểu Long không?” – Harry dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn về phía Draco, ngay cả giáo sư đại nhân còn không thể tránh khỏi sát thương của ánh mắt này, huống chi là Draco – “A…… Được!”

“À, Tiểu Long, ngươi vừa nói Mudblood là sao?” – Harry giả bộ ngây thơ hỏi.

“Chính là phù thủy có cha mẹ đều là Muggle.”

“A, thế thì ta không phải, cha mẹ ta đều là phù thủy.”

“Là…..sao?” – Draco hoài nghi nhìn Harry, trên người cậu rõ ràng là quần áo của Muggle.

Harry ủy khuất nhìn Draco: “Cha mẹ ta mất rồi…..”

Draco xấu hổ nhìn Harry, thấy đôi mắt xanh kia chuẩn bị rơm rớm nước mắt, tay chân nhất thời luống cuống: “Này, đừng khóc! Được rồi được rồi! Ngoan, không khóc! Ta mời ngươi ăn kem….” – Draco đem tất cả các chiêu mà ba ba dùng để dỗ mình ra áp dụng, Harry mới không khóc, hóa ra ba ba dỗ mình cũng không dễ……..

Draco lôi Harry vào quán kem, gọi hai phần kem cực lớn. Harry nhìn cốc kem, buồn bực!

“Harry, sao ngươi không ăn?” – Draco bất mãn nhìn Harry, hỏi.

Harry nghẹn giọng: “Tiểu Long, thứ đẹp như vậy, sao ta nỡ ăn chứ…….”

“Xuy…….” – Draco không biết nói gì, trên môi không giấu nổi ý cười – “Ngươi cứ ăn đi, nếu thích thì tí nữa ta sẽ mua thêm một cái cho ngươi…..”

“Ngươi biết rõ là ý của ta không phải là như thế…..” – Harry lẩm bẩm, rồi cúi đầu, chọc chọc ly kem đến khi không còn hình dạng ban đầu nữa.

Khóe miệng Draco giật giật: “Được, được, đây là lần đầu tiên ngươi đến Hẻm Xéo đunmgs không? Ta sẽ dẫn ngươi đi xung quanh!”

Harry nhìn Draco, rồi lại nhìn ra đường phố, khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Tiểu Long à, ta cảm thấy ngươi rất là đẹp nha!”

Draco vênh mặt lên: “Được rồi, ta sẽ nhận lời tán dương của ngươi!”

Sau đó, Harry bi thảm nhận ra, Draco đích thị là một con khổng tước ba hoa trắng trợn, cao cấp tự kỉ!!!

“Ta thấy ngươi có ý……không hài lòng về các cửa hàng ở Hẻm Xéo?” – Draco rốt cục cũng đến được đề tài cần hỏi, bằng không thì cậu thực muốn đâm cho Harry một phát.

“Đúng vậy, lạc hậu ầm ỹ, không có sức hút…..” – Harry nói – “Tiểu Long, tin ta đi, những cửa hàng như vậy tuyệt đối không phù hợp với thưởng thức của một Malfoy như ngươi!”

Draco nhếch mi, lộ ra nụ cười gian xảo: “Như vậy, thưa ngài Evans thân mến, ngài có thể cho ta biết cái gì mới phù hợp với thưởng thức của Malfoy? Được chứ?”

“Tiểu Long” – Harry ủy khuất nhìn Draco làm nũng. [Sở đại thần, ngài có thể tiết chế một chút được không? Nếu như bị giáo sư đại nhân biết ngài thế này…… Trời ạ……]

Draco bất đắc dĩ thở dài: “Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

“Tiểu Long, ngươi có muốn đi dạo phố Muggle với ta không?” – Hai mắt Harry sáng rực nhìn Draco.

Draco trừng mắt nhìn cậu: “Ý của ngươi là một người cao quý như Malfoy ta mà phải đi xem bọn Muggle kia sao?”

“Tiểu Long, ta cam đoan sau khi đi về ngươi nhất định sẽ có thu hoạch!” – Harry đưa tay lên đặt trên ngực mình.

“Hừ! Nếu như không có gì đáng giá để học tập, ngươi cứ chờ mà xem!” – Draco oán giận nói.

“Đương nhiên, đương nhiên! À…Tiểu Long….”

“Ngươi lại làm sao vậy?” – Draco trừng mắt nhìn con quỷ phiền toái trước mắt.

“Ngươi định cứ thế mà đi xuống phố của Muggle sao?” – Harry hỏi.

“Vậy ngươi còn muốn thế nào?”

“Cái đó……cái đó……..ngươi có tiền không?” – Harry cẩn thận hỏi.

Draco hoàn toàn phát hỏa: “Ngươi hỏi một Malfoy là có tiền hay không?!”

“Tiểu Long, đừng nổi giận….ta không phải là có ý đó….. Ý ta là……có nên đi đến Gringotts đổi sang Bảng Anh…”

Draco khẽ phun ra hai tiếng: “Đi, Gringgots!”

Harry cười tủm tỉm đi theo Draco đến Gringgots, sau đó lôi kéo cậu nhóc về quán Cái Vạc Lủng, hai người đi tới một cửa hàng nhỏ mua vài bộ quần áo trẻ em cho Draco, sau đó đến dãy phố phồn hoa nhất Luân Đôn.

Draco vô cùng choáng váng trước những tòa nhà cao tầng chọc trời. Để lên tầng trên, Muggle không dùng pháp thuật mà dùng một thứ gọi là ‘thang máy’. Cái thứ đó không hề có phép thuật, thế mà lại có thể đi lên xuống được.

Trên phố có rất nhiều cửa hàng, đủ mọi loại hình, đương nhiên, giá cả cũng rất khác nhau.

“Tiểu Long, ngươi biết không, hiện tại thế giới pháp thuật rất lạc hậu, chính là vì không có cạnh tranh.” – Harry tủm tỉm cười giải thích cho Draco – “Ngươi chắc cũng không biết hiện tại khoa học kỹ thuật của Muggle cũng rất phát triển. Vì sao họ lại có thể phát triển được như thế? Bởi vì họ có ý thức cạnh tranh. Nếu hai cửa hàng cùng bán đồ giống nhau, thì người mua sẽ tìm cửa hàng nào có chất lượng tốt, giá cả phù hợp, như vậy các cửa hàng luôn phải có chiến lược để bán được nhiều hàng nhất có thể.”

Những lời của Harry khiến cho Draco suy nghĩ, Harry cũng không quấy rối cậu, nếu không Draco sẽ cuống. Nhìn Draco phục hồi tinh thần, Harry nói tiếp: “Ngươi xem, mỗi cửa hàng đều có quy tắc riêng của mình, có quản lý, nếu làm trái quy định sẽ bị xử phạt! A, chúng ta đến cửa hàng sách xem sao nhé?” – Harry nói xong liền kéo Draco đến nhà sách. Bên trong nhà sách rất sáng sủa, các đầu sách được phân loại rõ ràng nên rất dễ tìm kiếm, mỗi dãy lại có nhân viên đứng để phục vụ chỉ dẫn cho khách hàng – “Sao, đây mới là cửa hàng sách đích thực?”

“Có muốn đi đến cửa hàng quần áo xem một chút không?” – Harry cười tủm tỉm hỏi, theo như cậu nhớ trong quyển sách đã đọc, cái thước cuộn lưu manh kia…..Sách! Chỉ là Harry vừa nói xong, Draco sắc mặt khó coi hẳn lên, lại bị Harry kiên quyết kéo đi.

Đến khi được giải thích kĩ lưỡng, Draco mới có vẻ thoải mái hơn một chút: “Đối với cái thước lưu manh kia, đây là hành vi không tôn trọng khách hàng. Nếu ở thế giới Muggle mà thế này thì đã bị đuổi việc lâu rồi!”

“Draco, kì thật những gì ta nói với ngươi không nằm ngoài hai từ: Cạnh tranh và quy tắc, ngươi hiểu chứ?” – Harry tủm tỉm cười hỏi.

Draco nghĩ nghĩ: “Đại khái là hiểu được, nhưng mà cũng cần phải suy nghĩ lại một chút!”

Hai cậu bé ở thế giới Muggle chơi đến thiên hôn địa ám, hiện tại ở nhà Malfoy cũng đang tìm người đến thiên hôn địa ám!

Lucius đi đi lại lại trong phòng, trên mặt hiện rõ sự lo lắng, sau đó ánh sáng xanh trong lò sưởi lóe lên, một người đàn ông tóc đen bước ra.

“Lucius, tốt nhất là ngươi nên cho ta một lời giải thích, bằng không cái gương mặt tuyệt mỹ của nhà ngươi cũng đi đời luôn đấy!” – Hiển nhiên….. đây là đại ma dược đại sư Severus.

“Severus, không thấy Tiểu Long! Người thừa kế của gia tộc Malfoy mất tích! Tiểu Long nhà ta bị bắt cóc! Merlin a!……Tiểu Long nhà ta đâu rồi!” – Lucius gấp đến mức loạn lên.

Thái dương Severus nổi đầy gân xanh: “Ngươi im lặng cho ta! Giờ ta hỏi, ngươi trả lời!”

“Khi nào thì phát hiện mất tích?”

“Chiều nay.”

“Sao lại phát hiện ra?”

“Chúng ta hẹn nhau ba giờ chiều uống nước, vậy mà Tiểu Long lại không đến.”

“Có manh mối gì không?”

“Ta đến mấy nơi hắn hay đi, tất cả đều không thấy……”

Severus nghiến răng ken két: “Lucius, đầu óc ngươi để đi đâu thế hả? Sao không tìm hiểu xem hôm nay nó đi những đâu? Gặp ai?”

Lucius ngây ngô cười xấu hổ: “Ta sốt ruột quá nên quên mất.” [Thôi đi! L cha, ngươi đúng là người không có đầu óc]