Hấp Lực Thần Công

Chương 7: Oan gia lại gặp nhau



Họ tới chỗ giao đấu hôm qua.

Bốn bề vắng lặng.

Trên mặt đất còn in vài vết cháy đen do roi của Kim Diện Nhân quét đến hoặc do những đường chớp sét của Ngô Khả Sinh đánh xuống. Nhưng bóng dáng hoặc dấu vết của Tần nương và Kim Diện Nhân thì không thấy.

Một dấu vết của mặt đất như bị nứt ra còn để lại. Nhưng chỉ có vậy thôi, ngoài ra không có gì đáng chú ý.

Hắc Diện Nhân gãi đầu sồn sột, lẩm bẩm nói :

- Rõ ràng là ta đã chôn chân mụ ta. Tại sao bây giờ không thấy dấu vết gì cả.

Ngân Thiết đứng kế bên nghe được, chợt lên tiếng hỏi lại :

- Hôm qua, đại sư huynh có mặt ở đây à? Tại sao đệ không thấy?

Hắc Diện Nhân vẫn còn thắc mắc, hết gãi đầu rồi lại gãi cổ, miệng thì sừng sộ đáp trả :

- Ngươi hỏi như vậy là có ý gì? Có phải ngươi cho ta chết nhát, gặp lúc đánh nhau không dám lộ diện chăng?

Thanh Diện Nhân sợ hai người lại gây gổ, bèn lên tiếng giảng hòa :

- Cái tài banh đất chôn chân người khác, ngoài đại sư huynh ra thì còn ai làm được.

Ngân Thiết nghe vậy không nói gì.

Hắc Diện Nhân lẩm bẩm giải thích như tự nói với chính mình :

- Ta vào Tô gia thăm dò, sau khi nghe tin Ngô Khả Sinh ở đây, ta vừa chạy đến thì gặp Tần nương đang tìm đường tẩu thoát, nếu không bị con nha đầu Bạch Tiểu Kha dụ dỗ quay về đen đỏ với lão họ Tô, có lẽ ta phanh thay mụ đó ra chứ làm gì chỉ chôn chân không thôi. Nhưng mụ ta thoát ra được bằng cách nào? Lạ thật!

Họ lùng sục một hồi lâu vẫn không tìm được dấu vết gì, đành phải bỏ đi.

Thế là việc trả thù cho Lục gia trang hình như không còn đầu mối. Lúc trước kẻ thù ở ngay trước mặt, thì họ đánh không lại. Bây giờ đã có lòng tin, có chút hy vọng để thắng, thì mọi đầu mối dẫn đến kẻ thù đều mất sạch.

Bọn Lục gia trang không biết nên bắt đầu từ đâu. Làm cách nào để truy lùng kẻ thù.

Lại còn lão Tô Ðằng Không cũng biến mất không để lại một dấu vết.

Hết “chờ đợi và trốn tránh” rồi lại đến “chờ đợi và không manh mối”, lòng kiên nhẫn của họ cạn dần, cạn dần.

Họ cứ lần mò hết trấn này tới trấn khác để tìm kiếm, nhưng vẫn tốn công vô ích. Qua gần ba tháng lang thang đây đó, họ không tìm ra được manh mối nào về bốn người cần tìm, Ngô Khả Sinh, Tô Ðằng Không, Tần nương và Kim Diện Nhân.

Cả bóng dáng của Bạch Tiểu Kha, họ cũng không thấy.

Một ngày nọ, ngồi trong khách điếm, Thanh Diện Nhân cứ lấy ngón tay gõ bàn liên tục, có vẻ đang gặp khó khăn mà không giải quyết được. Ngân Thiết thấy vậy vội hỏi :

- Nhị sư huynh, có chuyện khó nghĩ chăng?

Hắc Diện Nhân cũng nhăn mặt chen vào :

- Ðúng rồi, có gì cứ nói ra. Ngươi cứ gõ ngón tay làm ta chóng mặt nhức cả đầu.

Thanh Diện Nhân thở dài nói :

- Chúng ta không còn bao nhiêu ngân lượng. Chỉ đủ lộ phí từ đây tới Tây Thành.

Hắc Diện Nhân hừ một tiếng lớn :

- Tính tình của ngươi hay lo xa như đàn bà vậy. Chúng ta là người giang hồ, đâu thể nào lệ thuộc vào tiền bạc như thế được.

Thanh Diện Nhân phân minh :

- Ðành rằng ba chúng ta là người giang hồ nhưng trong đoàn còn có đàn bà trẻ nít, đâu thể nào...

Ngân Thiết nghe sư huynh nói vậy liền nghĩ tới cái dáng yểu điệu tiểu thư của Tô Nguyệt đang bị Hắc Diện Nhân bắt đi theo. Nàng đã chịu cực khổ quá nhiều. Chàng trai vội vàng gật đầu, cắt ngang lời Thanh Diện Nhân :

- Nhị sư huynh nói đúng. Chúng ta hãy tới Tây Thành, rồi tìm cách kiếm tiền sau. Làm nghề mãi võ có lẽ cũng kiếm được chút tiền lộ phí.

* * * * *

Tây Thành nằm về phía về phía Tây, là nơi dân cư sầm uất. Tuy không bằng Bắc Kinh nhưng phố xá cũng nhộn nhịp người qua kẻ lại, trai thanh gái lịch trong những bộ y phục đắc tiền như bầy bướm đang khoe sắc dưới nắng mai. Khách điếm, tửu lâu đâu đâu cũng có, kẻ say người tỉnh ra vào tấp nập. Ngày nào ở Tây Thành cũng là ngày hội.

Cả bọn người Lục gia trang vừa tới Tây Thành thì trời đang nắng ráo tự nhiên tối sầm như báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn đổ ập xuống. Trên phố mọi người nhốn nháo tìm chỗ trú chân. Bọn Lục gia trang cũng vội vả ghé vào một khách điếm gần đó.

Khách điếm họ vừa vào cũng là một tửu lâu. Giữa sảnh lố nhố một đám người vừa ăn uống vừa đưa mắt nhìn về phía một người đàn ông trạc tứ tuần, đang kéo đàn hát vang. Người đó có cái giọng trầm ấm, nồng nàn, lại hát về những câu chuyện tình nổi tiếng thời xưa.

Bên ngoài thì trời lại âm u, mây đen giăng đầy, làm cho tiếng hát của người đàn ông kia càng thêm thê lương, sầu não cuốn hút người nghe. Ðám người vừa uống rượu vừa nghe hát say mê. Có lẽ họ say vì tiếng hát chứ không phải say vì rượu.

Có kẻ còn khẽ đu đưa đầu hay rung đùi như đang nhập thần vào điệu nhạc...

Bất chợt...

Một tiếng trong trẻo tru hú rống vang lên theo nhịp hát của người đàn ông hát rong, tiếng tru hú lạt lẽo sai nhịp điệu đó át hẳn cái giọng trầm ấm kia.

Giọng trong trẻo mà tru lên thì chẳng khác nào một con dao sắt bén rít vào tai, rạch phá cái lỗ nhĩ, xoáy vào tận óc, rồi rung lên i ỉ trong cân não. Mọi người trong khách điếm đều giật mình, thức tỉnh và đưa tay bịt tai, mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ giận dữ khó chịu.

Người hát rong đã ngưng hát từ lâu, hai tay cầm đàn giờ đây bịt lấy hai lỗ tai, khí giận bốc lên tới đỉnh đầu.

Chủ quầy sợ khách sẽ hoảng hốt bỏ chạy vì tiếng tru đó, liền nhảy ra tìm kẻ phá rối để đuổi đi.

Trước mặt lão là một cô gái trẻ, tóc cột lên hai búi hai bên đầu như na tra, đang chu mỏ nhắm mắt hát rống lên một cách say sưa. Cô ta hình như không phát hiện lão chủ quầy đang hầm hầm đi tới bên mình.

Lão giơ tay tính chụp lấy cô gái kia, nhưng lạ thay tay lão vừa thò ra bên hữu thì cô gái ngồi bên tả. Lão xoay người qua bên tả chụp thì cô gái lại đâu mất tiêu, ngó tới ngó lui thì thấy cô ta đang ngồi bên hữu, hai mắt vẫn nhắm tít, say sưa nghểnh cổ rống bài tình khúc.

Lão không biết làm cách nào cô ta lại chuyển đổi vị trí nhanh như vậy.

Lão cứ thò tay chụp cô gái, nhưng tay chưa đến thì cô gái đã biến đi đâu mất.

Lão tức mình thò cả hai tay chụp ra hai phía, lúc đó cô gái một là ở phía trước, hai là ở phía sau lão.

Tay chưa tới mà mục tiêu đã mất, lão chủ quầy chụp lần nào là nhào té lần đó, đâm ra lão càng thêm giận dữ. Rồi cơn giận dữ bỗng biến thành hoảng sợ.

Bóng ảnh của cô gái lúc thoắt biến mất bên này, khi chợt hiện ra bên kia, mà cái giọng tru tréo kia lại vang lên eo éo không dứt.

Mặt lão chủ quầy lúc này đã hoàn toàn lộ vẻ hoảng hốt như gặp ma giữa ban ngày, mồ hôi đổ ra đầm đìa, ướt cả áo quần.

Bọn khách khứa và người hát rong trong sảnh phòng thấy vậy cũng sợ hãi, kinh hồn hoảng vía tranh nhau ùa cả ra ngoài. Kẻ bò người chạy, có kẻ sợ quá đứng không nổi bò không được cũng lê lết kéo tấm thân ra ngoài cửa. Cũng có kẻ hiếu kỳ muốn ở lại xem chuyện lạ, nhưng họ lại không chịu nổi tiếng tru hú kia, đành phải nối đuôi bọn người kém vía kia chạy ra.

Vừa chạy họ vừa kêu la inh ỏi :

- Có ma, có ma.

Họ ra đến gần cửa gặp bọn Lục gia trang đang đứng ngơ ngơ ngác ngác, trong bọn người lạ mặt đó còn có một người nhỏ thó xấu xí như quỷ dưới âm ty. Lập tức hồn phách của đám người chạy nháo nhào hình như đã lạc đâu mất. Họ mặc kệ đám mây đen kịt bên ngoài báo hiệu trời sắp có mưa lớn. Họ lấn át nhau nhắm hướng cửa chính ào ra như cơn lũ.

Lão chủ quầy cũng cuống cuồng chạy theo đám khách, miệng la “có ma, có ma” không ngớt. Ra tới cửa lão bắt gặp cái mặt của Tiểu Kê thì lại kêu :

- Có quỷ, có quỷ!

Mọi người chạy ra hết, chỉ trừ bọn Lục gia trang đang đứng ngơ ngác, không hiểu tại sao đám người đó lại nhìn họ sợ hãi đến như vậy.

Ngân Thiết vừa nhìn thấy mặt người gây náo loạn, tức tốc hét lên :

- Thì ra là nha đầu thối tha. Ngươi đi tới đâu là có chuyện tới đó.

Người có hai búi tóc giống na tra chẳng ai khác lạ, mà là Bạch Tiểu Kha.

Bạch Tiểu Kha nghe có kẻ lên tiếng mắng chửi mình, không những không tức giận mà còn ngưng tru tréo, mở miệng cười một nụ thật tươi đáp trả lại :

- Ngươi mới là kẻ đi đâu gây chuyện ở đó.

Ngân Thiết nghe vậy hét lên :

- Sao? Ta gây chuyện gì? Nếu ngươi không tru tréo như quỷ đói thì làm sao bọn người kia bỏ chạy tán loạn?

Bạch Tiểu Kha cong mỏ hỏi lại :

- Nếu ngươi không tới đây thì làm sao thấy được? Rõ ràng là vì ngươi tới nên bọn kia không biết thưởng thức tiếng hát cao siêu của ta.

Thật là ngược đời, rõ ràng vì thân ảnh quỷ mị và tiếng tru tréo của cô ta làm người ta bỏ chạy, vậy mà cô ta lại nói là do sự xuất hiện của Ngân Thiết. Chàng trai tức lồng lộn lên nhưng miệng lại cứng ngắc, không mở ra nói được một tiếng nào.

Thấy được cái vẻ mặt tức giận mà không nói được của Ngân Thiết, Bạch Tiểu Kha lại cất tiếng cười khanh khách ra điều khoái chí lắm. Thanh Diện Nhân thấy vậy liền ôn hòa hỏi thăm cô gái :

- Cô nương chắc hẳn tới đây có việc quan trọng?

Bạch Tiểu Kha ngưng cười, đáp gọn lỏn :

- Ừ!

Tô Nguyệt la lên :

- Ngươi tới đây giết cha ta đó à?

Bạch Tiểu Kha vẫn cười hì hì, giả bộ điếc, lờ đi như không nghe Tô Nguyệt nói gì.

Thanh Diện Nhân bị câu trả lời của cô gái làm cụt hứng, nhưng cũng gắng mở miệng thăm dò :

- Lần trước nhờ cô nương giúp đỡ, bọn tại hạ còn chưa có dịp đền báo. Chẳng hay công việc quan trọng đó của cô nương có cần sự giúp đỡ của bọn tại hạ?

Hỏi là hỏi khách sáo như vậy thôi, thật ra Thanh Diện Nhân đoán biết công việc của Bạch Tiểu Kha nhất định có liên quan tới bí kíp Tích Khí kia. Mà bí kíp đó lại dính dáng tới một là Tô Ðằng Không, hai là Ngô Khả Sinh, và cũng có thể là Tần nương. Cô gái kỳ lạ kia có mặt ở đây, nhất định là manh mối của những người kia cũng ở đây.

Nghe Thanh Diện Nhân hỏi, Bạch Tiểu Kha lại phì cười :

- Hì hì... ngươi thật là mồm mép. Ngươi gạt được ai chứ đừng hòng gạt được ta. Sư phụ thường nói ta rất nhạy cảm, cái gì cũng không qua mắt được ta đâu. Ngươi nên nhớ kỹ điều này đó.

Ý định bị lộ tẩy, Thanh Diện Nhân cười giả lả chống chế :

- Cô thật tinh ý. Thật ra chúng tôi đang truy lùng kẻ thù, nhưng lại không tìm ra được manh mối. Chẳng hay....

Thanh Diện Nhân còn nói chưa hết lời, thì thấy quần mình cứ bị giật liên hồi. Quần bị giật đến độ gần như sắp bị tuột xuống, Thanh Diện Nhân đỏ mặt tía tai phải dừng nói, hai tay ôm giữ chặt lấy lưng quần, còn mắt dòm quanh tìm kẻ giật quần mình là ai. Thì ra kẻ đó là Tiểu Kê, mắt nó gặp ánh mắt giận dữ của Thanh Diện Nhân mà vẫn trợn tròn trắng dã.

Thanh Diện Nhân bực mình quát :

- Ngươi làm cái gì vậy?

Tiểu Kia từ từ đưa tay chỉ ra bên ngoài.

Thanh Diện Nhân tuy tức giận nhưng cũng đưa mắt ngó theo hướng tay nó chỉ. Bên ngoài tối tăm, đường phố đã vắng lặng từ bao giờ, không một bóng người qua lại. Trên trời mây đen vây kín. Mây đen dầy đặc cuồn cuộn lên như là có đến cả chục tầng xếp chồng lên nhau.

Thanh Diện Nhân còn đang cau mày không hiểu ý của đứa nhỏ muốn nói gì.

Bạch Tiểu Kha lại bật lên cười khanh khách. Nàng nói :

- Ngươi giỏi lắm. Í... ở đâu mà ngươi có đồ trang sức đẹp như vậy.

Cả đám nghe câu nói kỳ quái của Bạch Tiểu Kha thì ai cũng cau mày, đồng quay đầu dòm cô gái.

Cô ta không thèm để ý tới ai, chỉ chăm chăm nhìn mấy cọng xương trắng hếu, đen xì ở hai đầu treo tòng teng bên thắt lưng của Tiểu Kê. Ðó là mấy cọng xương gà mà bọn người Lục gia trang lấy từ túi người đàn bà sinh ra nó. Mấy cọng xương đó cũng là kỷ niệm duy nhất còn lại của mẹ Tiểu Kê. Bọn người Lục gia trang sau khi rửa sạch, phơi khô thì đeo vào cho nó coi như là nó đang ôm ấp những gì còn lại của mẫu thân đã khuất. Lấy xương gà làm kỷ niệm cho đứa nhỏ vốn là ý của Lục phu nhân. Cái tên Tiểu Kê cũng từ mấy cọng xương đó mà ra.

Và giờ đây, mấy cọng xương gà kia lại được Bạch Tiểu Kha coi như một món đồ trang sức đẹp. Cả ba người đàn ông của Lục gia trang đồng trợn mắt kinh ngạc.

Ngân Thiết thấy vậy liền lên tiếng dụ dỗ :

- Tiểu nha đầu, ngươi nói ra công việc của ngươi đi, bọn ta sẽ tặng ngươi một khúc làm trang sức đó.

Bạch Tiểu Kha lại cười khanh khách nói :

- Ngươi đang dụ dỗ ta đó à? Thằng nhỏ đã nói ra rồi đó. Sao ngươi ngu quá vậy? Ðúng là óc hạt đậu mà.

Mỗi một câu là một cách khiêu khích chọc tức người. Càng thấy người khác giận dữ hay buồn bã thì cô gái lại càng lấy làm khoái trá, mãn nguyện. Dù nói thế nào cũng bị cô gái chọc lại, còn bị chửi là ngu nữa, Ngân Thiết tức quá rống lên, nhưng chỉ được có một chữ :

- Ngươi...

Thanh Diện Nhân nghe cô gái nói vậy cũng lấy làm ngạc nhiên, thắc mắc hỏi lại :

- Cô nói vậy là có ý gì?

Bạch Tiểu Kha nhoẻn miệng mỉm cười đáp :

- Lại thêm một óc hạt đậu nữa. Ngươi không thấy là trời đen kịt cả buổi rồi mà chưa có hạt mưa nào rơi xuống hay sao. Xem ra thằng nhóc “gà con” kia còn thông minh hơn cả ngươi.

Nói xong thân ảnh của cô gái biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện.

Từ bốn phương tám hướng lại có tiếng người cười hi hí nói vọng lại :

- Các ngươi thử nghĩ xem bọn người mà các ngươi truy tìm thích gì nhất. Dù họ lẩn trốn, nhất định cũng vì sở thích của mình mà lộ diện.

Càng tiếp xúc với cô gái họ Bạch kia, bọn người Lục gia trang càng khám phá ra nhiều điều mới mẻ. Tuy cô ta lúc nào cũng giởn hớt chọc phá người như một đứa con nít, nhưng lại có cặp mắt tinh tường như là có thể nhìn thấu suốt mọi thứ, cách suy nghĩ lại có lý lẽ hơn cả một con người có đầu óc suy nghĩ như Thanh Diện Nhân. Thật là hai tính cách tương phản lẫn nhau.

Sau khi được cô gái tiết lộ chút tin tức, bọn người Lục gia trang tất cả đều nhìn nhau, cố nặn óc suy nghĩ sở thích của những con người mà họ tìm kiếm là gì.

Một điều, họ chắc chắn là một trong những người họ muốn gặp hiện đang có mặt ở Tây Thành. Có lẽ là Ngô Khả Sinh. Những đám mây đen kịt kia là do Thiên Lôi thần chưởng tạo ra. Lão ta hiện giờ ở đâu? Tại sao lại đến Tây Thành?

Hắc Diện Nhân không nghĩ đến Ngô Khả Sinh. Chàng quay người quát hỏi Tô Nguyệt :

- Lão già của ngươi thích cái gì?

Ngân Thiết thấy đại sư huynh giở trò quát nạt mỹ nhân của lòng mình thì cười giả lả nói :

- Lão ta không chịu đưa ra bí kíp mà còn đòi đánh cuộc, thua rồi giở trò chạy trốn. Nhất định là người thích bài bạc rồi còn gì nữa.

Hắc Diện Nhân nhớ lại chuyện đánh bạc lúc trước, trong lòng còn giận dữ, nhưng lại cảm thấy sư đệ của mình nói rất đúng, đành trợn mắt hừ lên một tiếng dọa nạt cô gái.

Ngân Thiết lại quay sang Tô Nguyệt an ủi :

- Tô cô nương đừng sợ, đại sư huynh ngoài mặt thì dữ tợn, nhưng trong bụng chẳng khác gì ông bụt.

Miệng thì nói với Tô Nguyệt như vậy, nhưng trong lòng Ngân Thiết một ý nghĩ khác chợt lóe lên. Chàng mỉm cười nói thầm trong bụng :

“Nha đầu họ Bạch kia không biết bài bạc, ta phải dụ khị ả chơi một ván, đánh cho ả thua tơi tả để rồi không còn dám trêu chọc người, ta mới hả dạ.”

Còn Thanh Diện Nhân thì đang nghĩ đến Ngô Khả Sinh. Chàng suy nghĩ phán đoán, một người khi trổ Thiên Lôi thần công thì phải đứng vào vị trí nào ở giữa đám mây, đứng ngay chính tâm hay đứng mé lên trên một chút. Nghĩ lại cảnh đánh nhau lúc trước, chàng thấy lão quản gia đó thay đổi vị trí liên tục, chứ không nhất thiết đứng một chỗ.

Bất ngờ từ trong những đám mây đen bắn ra một lằn sáng xẹt xuống đất nhanh không thể tả.

Thanh Diện Nhân liền bật kêu lên :

- Ðúng rồi!

Chẳng thèm giải thích một lời với những người chung quanh, Thanh Diện Nhân lao mình nhắm hướng ánh chớp xẹt xuống mà phóng tới.

Những tia sét mỗi lúc càng phóng xuống liên tục.

Ðám người còn lại thấy vậy cũng chạy theo. Ngân Thiết thì cắp Tiểu Kê dưới nách. Khả Thanh dìu Tô Nguyệt chạy theo Ngân Thiết. Còn Hắc Diện Nhân thì chạy sau chót, mắt lăm le canh chừng Tô Nguyệt như sợ cô nàng nhân cơ hội này mà chạy trốn.

Thanh Diện Nhân chạy một hồi thì thấy trước mặt chàng là Tần nương, đầu tóc rối bời, mắt nổi gân máu đỏ rực, trông thật hung dữ. Hai tay mụ ta cứ giơ lên chỉ xuống không ngừng nhắm vào một bóng đen đang di động nhanh như chớp.

Miệng Tần nương quát tháo ầm ĩ :

- Trả lại bí kíp cho ta!

Bóng đen kia không ngừng di chuyển tránh né những tia chớp đang xẹt xuống đầu mình, miệng cũng la hét chửi rủa :

- Ta lấy bí kíp gì của ngươi! Ta cứu ngươi thoát chết, thế mà ngươi không trả ơn còn vu cho ta lấy cắp bí kíp. Ngươi thật là thứ đàn bà độc ác. Biết vậy, ta để ngươi chết quách cho rồi.

Nghe vậy những tia chớp xẹt xuống thưa dần, rồi ngừng hẳn lại.

Tần nương giương đôi mắt đỏ sòng sọc lên hỏi :

- Có thật là ngươi không lấy trộm bí kíp Thiên Lôi thần công của ta?

Bóng đen kia cũng đứng lại quát lên :

- Ngươi xem ta là hạng người nào mà phải đi làm cái nghề ăn trộm chứ?

Vừa nghe xong câu nói đó, Tần nương không những không nguôi giận mà còn vung tay điều khiển những tia chớp đánh xuống bóng người đó nhanh hơn lúc trước.

Vừa phóng sét, Tần nương vừa quát :

- Ngươi là hạng người bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạng thối tha nhất trần đời.

Nhác thấy bóng Thanh Diện Nhân đứng đó, cái bóng kia vội chạy vọt tới núp sau lưng chàng, miệng thở hổn hển nói :

- Ngươi hãy giúp ta, cái con mụ họ Tần kia đang nổi cơn điên.

Thanh Diện Nhân chưa kịp trả lời thì một tia chớp xẹt xuống ngang đầu.

Ðường sét vừa bất ngờ vừa nhanh không thể tả, Thanh Diện Nhân còn đang luống cuống chưa biết né tránh làm sao, cái bóng người kia đã phóng đi chỗ khác từ lúc nào.

Ðường sét từ những đám mây đen tưởng chừng như sắp sửa xẹt tới lấy mạng Thanh Diện Nhân, bất chợt từ đằng sau một bóng gậy loang loáng bay tới gần. Tức thì đường sét liền đổi hướng đánh ngay vào gậy bạc kia. Thì ra Ngân Thiết lúc đó cũng vừa chạy đến nơi, thấy nhị sư huynh của mình đứng trơ trơ chịu trận, chàng liền phóng gậy giải nguy. Cách phóng gậy để đổi hướng đánh của ngọn sét, bọn họ đã từng sử dụng khi giao chiến với Ngô Khả Sinh.

Tần nương đang nổi cơn thịnh nộ, lại có người tới phá bỉnh, thì càng điên tức lồng lộn, điều khiển nhiều tia chớp quật xuống đầu của những kẻ mới đến tới tấp.

Bỗng nhiên bà ta dừng tay lại, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ thì giờ đây trở nên hoảng hốt. Bà ta vội quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chỉ mới xoay người, chứ chưa đề khí để phóng đi thì toàn thân Tần nương bỗng rơi bịch xuống đất, nằm quay đơ như kẻ chết ngất.

Một tiếng cười ré lên âm vang tứ bề, nghe thật rùng rợn. Người phát ra được tiếng cười này hẳn phải có nội công thật thâm hậu.

Bọn Lục gia trang cũng lấy làm lạ, vội quay đầu hướng về phía phát ra tiếng cười đó.

Thì ra là cái bóng đen lúc nãy đã ẩn núp sau lưng Thanh Diện Nhân. Cái bóng lúc tránh né những tia sét từ trên đám mây đen phóng xuống nhìn có vẻ lom khom loắt choắt, nhưng bây giờ cái bóng đang ưỡn ngực cười ha hả thì lại có một thân hình tráng kiện, mặc dù nghe cái giọng cũng biết là người già nua.

Nghe người đó cười, ai cũng ngỡ ngàng. Lão cười mãi không dứt, hết tràng cười này tới tràng cười khác, càng nghe càng thấy lạnh cả người. Không biết lão ta cười vì cái gì, cười vì Tần nương bất tỉnh nằm lăn ra đó, hay là vì mới thoát khỏi cảnh chết...

Thanh Diện Nhân bất chợt nhìn lên trời, cau mày, nhăn mặt ra vẻ thắc mắc mà không tìm ra được lời giải đáp.

Chàng nghĩ thầm :

“Tần nương bất tỉnh nhân sự rồi tại sao những đám mây đen lại không tan biến mất.”

Chàng đâm ra hồ nghi, đảo mắt nhìn quanh. Ngoài cái bóng đen đang cười kia thì tuyệt nhiên không còn người lạ mặt thứ ba.

Thanh Diện Nhân đưa mắt nhìn kỹ hơn thì thấy hai chân của người đó không chạm đất. Ống quần lại bùng nhùng che cả đôi bàn chân. Mỗi khi gió thổi, một bên ống quần phần phật bay lên, rõ ràng là người đó cụt một chân, từ đầu gối trở xuống.

Cái bóng đen cười một hồi thật lâu, rồi bất ngờ ngưng bặt tiếng cười, quay sang đám người Lục gia trang gằn giọng nói :

- Các ngươi đến thật đúng lúc. Ta xem các ngươi còn cách nào thoát thân nữa hay không.

Nghe giọng nói đó, tức thì cả bọn Lục gia trang đều lộ vẻ hốt hoảng. Cái giọng nói oang oang không còn nhút nhát như lúc trước nữa. Mà giọng nói lại rất là quen thuộc, nếu không phải của Ngô Khả Sinh thì là của ai?

Ngân Thiết vội hét vang :

- Ngô Khả Sinh! Ngươi hết muốn sống rồi?

Vừa hét Ngân Thiết vừa nhào người tới chụp lấy cây gậy bạc của mình ném ra lúc nãy. Trong lúc cúi người xuống, chàng trai vô tình đưa hẳn cả thân hình nhỏ bé Tiểu Kê ra sau một cách lộ liễu, không gì che chắn.

Ngô Khả Sinh lúc trước bị bại trận và trở nên què quặt cũng vì đứa nhỏ này, lão ta hận nó đến tận xương tủy. Vừa thấy đứa nhỏ được giơ ra như là một mục tiêu lý tưởng, lão Tổng quản không ngần ngại phóng ra một chưởng hất đứa nhỏ bay khỏi tay Ngân Thiết. Chưa hết lão còn điều động những đám mây phát ra những lằn sét sáng lòa đánh xuống đầu đứa nhỏ.

Mọi sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh vượt cả sự phản ứng của bọn Lục gia trang. Họ chỉ còn biết đưa mắt dõi theo nhìn tấm thân nhỏ bé của nó đang bị những lằn sét đánh xuống.

Nhưng có một điều Ngô Khả Sinh không thể nào ngờ tới là thân hình đứa nhỏ èo uột quá nhẹ mà lão ta vung chưởng hất nó đi lại quá mạnh. Cho nên nó như một cánh diều gặp gió bay vèo vèo trên không. Nó bay nhanh đến độ ngoài sự dự liệu của lão. Dù là có rất nhiều tia sét đánh xuống nó nhưng tia nào cũng đánh hụt trong đường tơ kẽ tóc. Quần áo đứa nhỏ bị xẹt trúng, rách nát tả tơi và bốc mùi khét lẹt.

Khi nó rớt xuống đất thì đã ra ngoài tầm nhìn của cả bọn.

Một người lớn có võ công bị đánh như vậy cũng phải chết, huống chi là một đứa bé không biết một chút gì về võ công.

Ngô Khả Sinh lại cất lên tràng cười ha hả không dứt.

Ngân Thiết tức giận điên người, vung gậy đánh tới tấp vào lão Tổng quản.

Hắc Diện Nhân và Thanh Diện Nhân cũng nhào tới tấn công lão ta.

Nhưng lão chỉ ung dung di chuyển thân hình tránh né, miệng cười không ngớt, còn mắt lộ vẻ khinh bỉ nhìn bọn Lục gia trang. Lão coi bọn họ như những con kiến nhỏ bé, chẳng thể nào làm gì được lão.

Thanh Diện Nhân thì vung chưởng công liên tục, còn Hắc Diện Nhân thì đập tay xuống đất ầm ầm, làm nứt ra từng kẻ đất lớn, và từng lớp đất rồng rắn kéo đến ập vào người Ngô Khả Sinh.

Ba người hợp lực không làm gì được Ngô Khả Sinh. Thậm chí một chéo áo của lão cũng không đụng tới được. Ngược lại lão già kia vừa cười vừa tránh né đùa giởn với họ như những đứa con nít.

Ðánh nhau một hồi thì bọn Lục gia trang bắt đầu chùn tay, chiêu thức phát ra có vẻ chậm lại.

Tới lúc đó bất ngờ sắc mặt của Ngô Khả Sinh thay đổi nhanh chóng, thân hình lão vẫn di động tránh né bất cứ vật gì đụng vào người, nhưng tay khẽ nhấc lên một cái tức thì nhiều làn sét từ trên cao nối đuôi nhau xẹt tới đánh thẳng vào Thanh Diện Nhân, là kẻ có vẻ yếu nhất trong ba người thuộc Lục gia trang.

Vì đã cảnh giác từ trước, Thanh Diện Nhân hoành thân né tránh hết tia sét này tới tia sét khác, càng ra sức chạy nhảy tránh né thì càng cảm thấy mệt mỏi, cước bộ có vẻ chậm chạp hơn lúc trước.

Hắc Diện Nhân đứng ngoài thấy sư đệ của mình lâm nguy thì vội vàng huy động đất cát xung quanh lão tặc trào lên bay mù mịt làm mờ mất tầm nhìn của lão. Những tia sét được phóng xuống không còn chính xác, và số lượng cũng giảm đi phần nào.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, thừa lúc Ngô Khả Sinh vừa lo tránh gậy bạc của Ngân Thiết vừa lo phủi tan đám bụi mù, Hắc Diện Nhân vung tay tạo nên những ụ đất. Mặt đất bằng phẳng giờ đây nhấp nhô những ụ, những gò đất cao thấp khác nhau.

Hắc Diện Nhân quát to :

- Nhị đệ hãy núp dưới những ụ đất của ta.

Lúc đó Ngô Khả Sinh cũng phát giác thấy Hắc Diện Nhân vừa giở trò gì. Lão ta cất tiếng cười ha hả, nói :

- Liệu các ngươi có trốn thoát được không?

Quả nhiên, lão không nói sai.

Từng đợt sét chợt phóng xuống liên tục xuống đầu cả ba người đàn ông còn lại của Lục gia trang.

Hết đợt này tới đợt khác, cả ba không kịp trở tay tấn công lão ta, đành phải nhào người vào những ụ đất tránh né. Nhưng họ vừa ẩn dưới ụ nào thì ụ đó bị sét đánh tan, họ lại nhảy qua ụ khác ẩn núp. Còn Hắc Diện Nhân vừa núp vừa vung tay đấp lên những ụ khác không ngừng.

Ngô Khả Sinh đánh hoài vẫn không trúng được một tên nào trong bọn Lục gia trang, tức khí đảo mắt nhìn quanh, chợt lão thấy hai nữ nhân đang đứng ôm cứng lấy nhau, run lên từng hồi trước cảnh ác chiến.

Lão Tổng quản hét to :

- Mấy con chuột chui rúc kia, hãy chống mắt lên mà xem đây.

Nói rồi lão vung sét đánh nhanh vào Khả Thanh và Tô Nguyệt đang đứng run rẫy vì sợ hãi.

Khả Thanh biết chút ít võ công, vội vàng kéo Tô Nguyệt nhào tới núp dưới một ụ đất. Nhưng cô gái vẫn còn chậm, một tia sét đã lóe lên cùng lúc với một bóng ảnh màu xanh nhắm ngay Tô Nguyệt lao tới.

Tô Nguyệt vốn là tiểu thơ khuê phòng, thoáng thấy ánh chớp sáng lòe đánh vào thân hình của Thanh Diện Nhân, đẩy chàng văng đi xa thì nàng ta hốt hoảng đến cực độ y như là chính mình bị đánh. Rồi những lằn chớp khác lại lóe lên, đất cát bắn lên bùng bùng. Mỗi lần đất cát bắn vào người là nàng tưởng như lưỡi hái của tử thần chém tới lấy mạng. Nàng hoảng quá, chỉ biết nhắm mắt rú lên thật to, thật dài.

Tiếng rú của nàng tiểu thơ như tiếng thanh la rít mãi không chịu ngừng.

Ðến độ Ngô Khải Sinh phải đưa tay bịt hai lỗ tai, còn miệng cất tiếng chửi đổng :

- Con nha đầu thối tha còn chưa chịu chết.

Lão lại khẽ nhấc cánh tay một cái thì một đợt sét từ trên những đám mây bắn xuống đánh lung tung về phía đó.

Một đợt sét nữa xẹt xuống.

Rồi một đợt nữa....

Cứ thế hết đợt sét này đến đợt sét khác đánh xuống ầm ầm về phía nàng đang trú thân.

Thế mà, tiếng rú lanh lảnh của vị tiểu thư vẫn chưa dứt.

Nàng rú còn hơn lợn bị thọc tiết.

Không phải chỉ có một con mà là nhiều con lợn bị thọc tiết, con này ngưng thì có con kia nối tiếp.

Tiếng rú của nàng chẳng khác chi những đường sét đánh vào lỗ nhỉ của Ngô Khả Sinh. Lão ta nhăn mặt khó chịu, một tay bịt tai một tay vung lên phát sét đánh bừa xuống mọi nơi, nhất là chỗ nàng đang ẩn thân.

Ngân Thiết nghe tiếng rú của Tô Nguyệt tỏ ra lo lắng, bồn chồn. Chàng nhấp người tính lao tới mấy lần để giải cứu cho nàng. Nhưng tia sét đánh xuống nhiều quá, chàng không thể nào chạy ra khỏi chỗ núp. Vì lo cho người nhiều mà quên cả lo cho bản thân mình. Ngân Thiết bị trúng một tia sét xẹt ngang, chàng ngã xuống và đất đá lần lần phủ lên người nhanh chóng.

Ngân Thiết vì lo cho Tô Nguyệt, thì ngược lại Hắc Diện Nhân lại lo cho Ngân Thiết. Chàng liên tục dùng tay tạo nên nhiều ụ đất để chắn các đường sét đang đánh xuống. chỗ Tô Nguyệt và Ngân Thiết. Nhưng rồi cũng tới lượt chàng vì lo cho kẻ khác mà không nghĩ tới mình, đến khi ngã xuống thì mới biết mình đã bị một đường sét xẹt trúng

Càng nghe tiếng sét đánh xuống, Tô Nguyệt càng gào càng rú thật to.

Cuối cùng nàng rú đến độ không còn hơi để rú nữa thì ngất đi, ngã lăn xuống, không còn biết trời trăng mây gió thế nào nữa.

Tới lúc đó thì mọi sự bất chợt bình yên im lặng trở lại, Ngô Khả Sinh vội đảo mắt nhìn quanh. Cục trường bị đào xới loang lỗ, hố sâu, gò cao khắp nơi, kẻ nào ngã xuống có lẽ cũng bị đất đá lấp phủ.

Ngô Khả Sinh lướt là là trên mặt đất xem xét lại cục trường. Nếu lão tìm được kẻ nào còn sống sót thì ra tay diệt tận gốc. Nhưng bây giờ mọi vật đều bị đất phủ dầy. Một mảnh áo hé ra cũng không thấy. Lão đinh ninh là dù bọn người kia không chết thì cũng bị đất phủ nghẹt thở mà chết, nên sau một hồi xem xét lão tung mình bay đi.

Ðám mây đen cũng kéo đi theo bóng lão Tổng quản. Bầu trời lại trở lại quang đãng, nắng chiếu chói lòa.

Khi lão đi được một lúc, thì xa xa ngoài cục trường một cái bóng đen đen nhỏ xíu đang kéo lê thân hình đầy thương tích từ từ tiến tới. Cái bóng đen đó chẳng ai khác là Tiểu Kê.

Sau khi bị đánh tung lên, rồi lại bị sét đánh hụt mấy lần, đứa nhỏ nhắm nghiền mắt lại phó mặc số mạng cho trời định đoạt. Nhưng lạ thay khi rớt xuống, nó lại rớt vào một vùng đất xốp. Cái bàn tọa của nó rớt xuống trước và ngồi kiết đà ở đó một hồi. Sau khi phát giác ra mình vẫn còn sống, nó lại lê tấm thân ê ẩm quay trở lại cục trường tìm người thân.

Nó tới nơi không thấy bóng ai, vội khịt khịt mũi như chó đánh hơi. Tới chỗ nào nó nghi có xác người thì vội lấy hai bàn tay nhỏ xíu đào bới đám đất cát đá ra. Nhưng hai bàn tay nó quá nhỏ thì đào đâu được bao nhiêu. Nó lại rờ rẫm, khịt khịt cái mũi, rồi lại đào. Lần này thì nó đào trúng cái mặt của Khả Thanh. Cô nàng sau khi được chút không khí để thở thì tỉnh lại, bắt gặp khuôn mặt xấu xí với hai con mắt trợn trừng của Tiểu Kê đang dòm dòm.

Dù gương mặt Tiểu Kê có xấu xí tới đâu, nhưng lúc này đối với Khả Thanh nó lại là một vị thần tiên được thượng đế phái xuống. Khả Thanh tính choàng dậy ôm nó, nhưng không động đậy được thân hình, nàng vội kêu ối một tiếng thảm thiết.

Ðứa nhỏ lại rờ rẫm trên mặt đất, đào đào bới bới tới khi một cánh tay của Khả Thanh lòi ra. Một tay được tự do, Kha Thanh có chỗ tựa để nhúc nhích thân hình đẩy lớp đất trên người xuống mà đứng dậy.

Tiểu Kê lại khịt khịt, mò mẫm một hồi rồi đưa tay đào đào phủi phủi lớp đất. Khả Thanh thấy vậy cũng vội vàng nhào tới giúp nó đào bới. Lần này hai người kéo được Tô Nguyệt ra khỏi lớp đất, tuy còn thở nhưng lại bất tỉnh. Khả Thanh làm hết mọi cách cũng không thấy Tô Nguyệt tỉnh lại.

Rồi Tiểu Kê lại khịt khịt, lại đào đào bới bới. Khả Thanh không thể nào ngồi một chỗ chờ tiểu thơ của mình tỉnh lại được, nàng phải chạy tới giúp Tiểu Kê kéo những người kia ra khỏi đám đất cát đá. Một nữ nhân, một đứa con nít hì hục đào bới, lôi kéo ba người đàn ông lực lưỡng tới khi trời chập choạng tối thì mới xong. Nhưng ba người họ đều bị thương nặng, nhất là Thanh Diện Nhân, hơi thở có vẻ đứt quảng.

Nguyên do đứa nhỏ đánh hơi được hai nữ nhân trước là do mùi son phấn tỏa ra.

Còn ba người nam nhân có mùi vị phong trần gần như với đất cát thì nó phải vất vả một hồi lâu mới khám phá ra chỗ họ bị chôn vùi.

Cũng nhờ mùi son phấn, Tiểu Kê còn đánh hơi lôi ra được Tần nương. Bà ta cũng như những người kia, mê mang bất tỉnh.

Cảm thấy vô lực vì không có cách nào cứu tỉnh lại ba người của Lục gia trang và vị tiểu thơ họ Tô, Khả Thanh ngồi khóc i ỉ. Tiểu Kê thì bò hết từ người này tới người kia rờ rẫm mặt mày tay chân mấy lượt, nó cũng cảm thấy vô phương cứu giúp. Nhất là đối với Thanh Diện Nhân không còn sống được bao lâu. Ðứa nhỏ cảm thấy thương tâm cho người đã từng chăm sóc, che chở nó từ nhỏ tới giờ. Nó lại nghĩ tới cái chết của bà bà, bất giác nó rướng cổ tru lên một hơi thật dài đầy vẻ bi thương.

Nó hú xong thì lại nằm phịch xuống ngay bên cạnh Thanh Diện Nhân. Không biết vì quá mệt mỏi hay vì quá thương tâm.

Một lúc sau có tiếng đất đá khua rạt rạt, rồi lộc cộc một cỗ xe ngựa lờ mờ hiện ra trong bóng tối.

Một giọng nói khàn khàn vang lên :

- Tên nào vừa mới tru tréo đưa tiễn oan hồn?

Khả Thanh nghe vậy thì bật khóc rống lên. Nàng không dám nghĩ đến cái chết, dù cái chết đó không phải dành cho nàng.

Giọng khàn khàn lại vang lên :

- Vậy là có người chết rồi! Xác chúng đâu mang lên xe hết đi!

Khả Thanh liếc nhìn Tiểu Kê đang nằm bên xác của Thanh Diện Nhân, cô nàng nước mắt rơi lả chả nhưng lại không nói thêm một tiếng nào. Thỉnh thoảng còn nấc nghẹn mấy cái nghe thật não nùng.

Từ trong bóng tối hai bóng người đàn ông cao lớn cầm đuốc bước ra, soi đuốc nhìn khắp mọi nơi một lượt, rồi lẳng lặng bước tới xốc bế mấy cái xác và Tiểu Kê bỏ lên cỗ xe ngựa. Khả Thanh nhào tới ngăn cản thì bọn họ cũng túm cổ cô nàng quăng lên xe ngựa cùng với đống xác người sắp đi chầu diêm vương. Khả Thanh thấy mình bức lực, lo ngồi khóc mà không để ý thấy bọn người bí ẩn kia nhét vào mồm năm cái xác vài thứ gì đó.

Cứ thế chiếc xe do bốn con ngựa to khỏe kéo chậm chạp lăn bánh.

Lốc cốc... lộc cộc...

Thứ âm thanh buồn bã cứ vang lên đều đều bên tai, cho tới khi đến một vùng hoang dã như chưa hề có dấu chân người đặt xuống thì dừng lại.

Hai người đàn ông lạ mặt lại lần lượt bế xốc những người bị thương bỏ vào một hang động.

Nói là hang động cũng không phải, mà đó có vẻ như là một gian thạch thất được thiên nhiên tạo ra, hỏm vào trong một vách núi. Tuy không có cửa sổ, nhưng lại có một lỗ khá rộng để đi vào. Bên trong được sắp đặt sẵn năm chiếc giường bằng cỏ đơn sơ. Chỉ có thế thôi, không bàn không ghế và cũng không một bóng người.

Hai người đàn ông lần lượt đặt mỗi người bệnh nằm lên một chiếc giường cỏ. Xong việc, họ lại xách cổ nhấc bổng Khả Thanh và Tiểu Kê khỏi xe ngựa. Mặc kệ một nữ nhân ôm đứa trẻ nhỏ ngơ ngác đứng đó, họ leo lên xe quất roi vào mông mấy con ngựa rồi dong đi mất.

Ðứng ngó một hồi tới khi bóng chiếc xe ngựa khuất khỏi rặng cây, Khả Thanh lặng lẽ ôm Tiểu Kê đi vào trong hang động. Lạ thay, bọn người trọng thương kia, kể cả Thanh Diện Nhân vẫn còn thở, chưa người nào bị thiệt mạng.

Một ngày chậm chạp trôi qua, chủ nhân của căn thạch thất vẫn chưa xuất hiện. Tiểu Kê cũng đã tỉnh lại ngồi ì một đống. Cả ngày chưa ăn, bụng Khả Thanh cứ sôi lên ùng ục đến thẹn cả người. Cô gái xoay qua nhìn Tiểu Kê thì thấy nó ngồi kiết đà, mắt thất thần nhìn vào khoảng không.

Mãi đến tối mịt, từ xa xa mới có một ánh đèn nhấp nháy tới gần.

Một bà lão già nua, gia nhăn đến nổi không còn chỗ nào để nhăn thêm được nữa, lưng khòm, mắt lồi, một tay xách túi vải, tay kia cầm một cái nồi con con. Chiếc túi có vẻ xẹp lép như không có gì ở bên trong. Nhưng bà lão lại xách chiếc túi là là như gần chạm mặt đất vậy, chứng tỏ nó phải rất nặng đối với bà ta.

Không thèm liếc mắt ngó hai người còn khỏe mạnh một cái, bà ta đi lần tới năm người bị trọng thương xem xét một hồi rồi móc trong túi vải ra một đống lá cỏ. Bà ta đưa nồi thuốc cho Tiểu Kê, và đống lá cỏ cho Khả Thanh.

Ðứa nhỏ nhận lấy nồi thuốc mà không biết phải làm gì, nó cứ trơ mắt ra ngó. Khả Thanh đoán bà ta muốn nó ra suối lấy nước. Nàng lên tiếng nói :

- Bà ta muốn em ra suối lấy nước về đây.

Ðứa nhỏ đứng lên nhấp chân đi, nhưng nó bỗng dừng lại đưa cặp mắt thất thần ngó chằm chằm vào bà lão. Bà ta liền ra ngoài cửa hang động, đưa tay chỉ về hướng Bắc.

Ðứa nhỏ lập tức chạy đi liền.

Bà lão lại quay vào đưa con dao sắc thuốc cho Khả Thanh.

Cô gái hiểu ý bà lão muốn nói gì, vội tìm một hòn đá trơn tru, phủi bụi sạch sẽ tính kê đám lá cỏ lên sắc nhỏ. Bất ngờ “bốp” một tiếng, bà lão không biết đã dùng vật gì đập lên đầu Khả Thanh một cú. Mắt muốn nổ đom đóm, cô gái vụt quay phắt người lại sừng sộ với bà lão. Nào ngờ, bà ta cứ thản nhiên như không có chuyện gì, một tay cầm nhánh cây khô chỉ vào một gốc cây nhẵn nhụi bóng láng kế bên đó. Khả Thanh lại lặng lẽ cầm đám lá cỏ cùng con dao thuốc tới chỗ gốc cây nhẵn nhụi bóng láng đó. Cô ta bắt đầu sắc thuốc, nhưng cắt nhỏ quá cũng bị bà ta đập một cái lên đầu, cắt lớn quá cũng bị đập một cái nữa. Cố gắng dằn cơn giận, cô gái hậm hực ráng để ý sắc thuốc theo đúng ý của bà ta.

Lúc đó Tiểu Kê cũng lấy nước về tới.

Bà ta nhìn mực nước trong nồi thuốc một hồi, rồi giơ tay ra dấu bảo nó đổ đi. Ðứa nhỏ cũng làm theo, nhưng nó đổ nhanh cũng bị bà ta cầm nhánh cây khó đập một cái vào đầu. Ðổ nhiều nước đi quá, không tới mực nước quy định thì bà ta lại chỉ tay về hướng Bắc, bắt nó đi lấy lại nồi nước khác. Nếu nó đổ chậm cũng bị đập. Cứ thế, bị bao nhiêu lần đi lấy nước, bao nhiêu lần bị đập vào đầu tới độ nó không còn biết đau là gì nữa, thì đứa bé cũng học được cách đổ nước với tốc độ nào, cầm chiếc nồi thuốc làm sao, và mực nước bao nhiêu thì đủ.

Gái trẻ, con nít đều bị bà ta đập vào đầu “bốp bốp” cả buổi cũng chỉ vì nấu một nồi thuốc nhỏ cho năm người bệnh. Còn một điều lạ nữa là bà ta không hề lên tiếng nói một lời. Cái hành động đánh người ta hình như là một cách nói chuyện thì phải.

Cuối cùng họ cũng nấu được nồi thuốc, tới việc đổ thuốc vào miệng người bệnh không đúng cách cũng bị bà ta đập.

Tiểu Kê thì có vẻ như một tên chai lì không biết đau là gì, còn Khả Thanh thì dù oán hận cũng phải cố gắng dằn lòng bởi một lý do đơn giản, bà ta chỉ cách nấu thuốc cho họ cứu người thân.

Xong chuyện, bà ta lại quày quả bỏ đi, mặc kệ hai người đã đói khát gần hai ngày trời chưa có gì vào bụng.

Khả Thanh dù mình mảy ê ẩm vì bị bà lão kỳ quặc đánh mấy chục đập, vẫn ráng gượng mình đi vào khu rừng gần đó cố kiếm một thứ gì đó ăn cho đỡ đói.

Ði mãi cô chỉ kiếm được một mớ trái cây xanh về ăn tạm vậy thôi. Ðứa nhỏ lúc đầu chỉ ngồi kiết đà, trố mắt nhìn vào khoảng không, không thèm ăn. Cuối cùng nó đói quá cũng đưa tay lấy một quả táo rừng bỏ vào miệng nhai, rồi phun hột ra phì phì.

Ăn xong, họ lại nằm gục kế bên những người bệnh ngủ một giấc thật dài để lấy lại sức.

Qua ngày hôm sau, người tỉnh lại đầu tiên là Tô Nguyệt.

Tới tối thì ánh đèn vàng lại nhấp nháy, bà lão kỳ quặc lại xuất hiện.

Tuy là một tiểu thơ đài các, và là người mới bệnh dậy, Tô Nguyệt cũng bị bà lão kia phang cho mấy phát. Khả Thanh nhiều lúc phải làm thay cho Tô Nguyệt để tiểu thơ của mình khỏi bị đánh.

Bị đánh nhiều ba người học được cách nấu thuốc theo ý bà ta một cách nhanh chóng.

Cứ thế, mỗi tối bà lão kỳ quặc lại đến, đưa nắm lá cỏ cho họ nấu thuốc. Mỗi ngày nắm cỏ mỗi khác, không giống vị và số lượng ít nhiều cũng khác. Ngày thứ hai, Hắc Diện Nhân và Ngân Thiết mới bắt đầu tỉnh lại. Hai người tuy chưa được khỏe mạnh lắm, nhưng cũng đảm nhận cái công việc đi kiếm đồ ăn cho cả bọn. Chẳng bao lâu họ cũng mang về được vài chú thỏ.

Ngân Thiết đốt lửa nướng được con thỏ, chàng liền đem vào hang cho Tô Nguyệt :

- Cô ăn đi cho khỏe người.

Tô Nguyệt chỉ lắc đầu ngồi nhìn Thanh Diện Nhân nằm mê mang bất tỉnh. Lâu lâu nàng lại thở dài sườn sượt.

Thấy nàng như vậy, Ngân Thiết không biết nói gì hơn. Chàng cầm miếng thịt thỏ, vừa cắn từng miếng vừa nhìn Tô Nguyệt, mặt lộ vẻ bực dọc không vui.

Trong những ngày Thanh Diện Nhân nằm liệt giường đó, Tô Nguyệt ngồi kế bên chăm sóc cho chàng chu đáo. Từng muổng thuốc được đổ vào miệng chàng hết sức chu đáo cẩn thận. Người bệnh không tắm rửa được, nàng cũng đi lấy nước để lau chùi mặt mũi tay chân cho chàng. Thỉnh thoảng nàng lại lấy thêm cỏ đắp giường cho chàng thêm êm thêm ấm. Khi chàng mở được mắt, ngó nhìn xung quanh thì nàng cũng hỏi thăm, bắt chuyện với chàng cho đỡ buồn.

Ngân Thiết thấy sự thân thiện của hai người, nhiều lúc cũng nổi cơn ghen, nhưng rồi chàng lại nghĩ có lẽ Tô Nguyệt làm như vậy là muốn tỏ lòng cảm ơn vị nhị sư huynh đã cứu mạng nàng.

Ngân Thiết trong lòng tự trách mình tại sao lúc đó chậm chạp không lao đến cứu nàng như vị nhị sư huynh, để giờ đây người được Tô Nguyệt quan tâm đến có lẽ chính là chàng chứ không phải là vị nhị sư huynh kia.

Vì mặc cảm hoặc là vì buồn tủi, càng ngày Ngân Thiết càng ít nói.

Cũng vì thế, Tô Nguyệt càng ít tiếp xúc với chàng hơn.

Không biết có phải vì thế mà tình cảm của họ nhạt đi hay không?