Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 37: Lọt hố dược chi



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhìn ở đây nhìn ở đây nhìn ở đây này!! Vốn hôm nay chỉ tính đăng một chương, nhưng chương này cùng chương sau xem chung thì hay hơn. Chẳng qua vẫn là dùng để cám ơn mọi người nên mới đăng hai chương… Cho nên có thể đứng tại thời gian này vào ngày mai cùng nhau xem~ Đây có chút khô khan, nhưng mà loại chuyện này vĩnh viễn không là điều chính của chúng ta đâu~~~ Còn có lúc viết vẫn không nhịn được phụt cười, bởi vì tui học được đó ha ha, nhưng trong chương này cũng chẳng có từ ngữ chuyên ngành gì đâu, về sau cũng có những từ có thể làm mọi người choáng ha ha.

.

“Cuối cùng cũng bắt được rồi, nhanh đi báo cho đội trưởng!” Thanh âm hưng phấn cũng không vì tâm tình mà vang vang, nam nhân vẫn cẩn thận khắc chế âm lượng như trước.

“Quả nhiên dược mới thật tốt, chờ lệnh tại chỗ, lập tức tôi sẽ quay lại, over.” Giọng nữ minh lệ truyền qua loa. Vừa định cúp điện thoại, đầu kia lại truyền đến thanh âm kinh ngạc:

“Đội… đội trưởng, dường như phía sau còn hai người.”

“Đồng bọn?” Cô gái nhíu mày.

“Làm sao bây giờ?”

“Dược chi.”

“Vâng!”

Vì vậy, Mộ và Moke theo dõi Lý Vi An, đang kỳ quái làm sao một người đang sống sờ sờ đến chỗ ngã rẽ thì không thấy tăm hơi đâu, trước mặt có một người vội vã đến, đứng trước mặt bọn họ, lấy ra một bình nhỏ nói với bọn họ:

“Sát trùng tề [1] hiệu thợ săn, muốn không?”

[1] Tề: thuốc, dược phẩm.

Chưa nói xong liền hướng về phía hai hấp huyết quỷ đang sửng sốt, “phụt phụt” hai tiếng, hoàn thành nhiệm vụ!

Vung tay lên, trong nháy mắt trong góc phòng xuất hiện rất nhiều nam nhân cường tráng, khiêng hai hấp huyết quỷ cùng Vi An tiểu thư đáng thương làm bạn.

Khi Bách Lý Sương đạp giày cao gót chạy vội trở về thấy hấp huyết quỷ hôn mê, trong miệng nếu không kịp nuốt nước xuống thì chắc đã phun ra ngoài. Nhịn cười *** đãng bày ra một bộ mặt nghiêm chỉnh, nói với nhóm thợ săn hậu bối kiêm thủ hạ:

“Khiêng người tóc đen này đến phòng thẩm vấn, tất cả mọi người không được vào, chia hai người hai phòng, đi thôi!”

Vì vậy, “lần đầu tiên” của Mộ, liền dễ dàng thua trong tay Bách Lý tiểu thư.

Nhưng mà Mộ cũng không khiến Bách Lý thất vọng, một giờ sau, hắn liền tự tỉnh lại.

“Tôi nói này, hấp huyết quỷ tiên sinh thân ái, nhìn thấy tôi thì không thể kinh ngạc chút sao~”

“Đó là vật gì?” Mộ cau mày, hơi hơi có chút ý tứ thẹn quá hoá giận.

“Cái này nha!” Bách Lý Sương thông minh lấy ra “Sát trùng tề hiệu thợ săn”, quay qua lắc lắc trước mặt Mộ, “Sản phẩm mới nhất của viện nghiên cứu Ám chi quang, thuốc tê đặc hiệu nhằm vào hấp huyết quỷ, có thể làm tê liệt tổ chức cơ bắp của hấp huyết quỷ ngay tức khắc, sau một giây hấp huyết quỷ sẽ tan rã ý thức, đồng thời không có tác dụng phụ hay phản ứng không tốt. Khuyết điểm thứ nhất, phun sương phải trực tiếp tiếp xúc cùng da thịt hấp huyết quỷ, hai, thành phần phức tạp không thể sản xuất nhiều, ba, sẽ sinh ra chứng lờn thuốc.”

Xem ra Bách Lý Sương là thật tâm coi bọn họ là bạn bè, nhiều điều cơ mật như thế lại nói thẳng với Mộ. Đáng tiếc Mộ chưa kịp cảm động, Bách Lý Sương lại cười xấu xa phun một chút vào hắn.

Lần này Mộ kiên trì thanh tỉnh năm giây, trước khi hôn mê còn không quên dùng ánh mắt giết người trừng Bách Lý Sương.

Tỉnh lại lần nữa là nửa giờ sau, hiển nhiên Bách Lý Sương đang mỹ mỹ ăn sáng, hai chân bắt chéo chờ Mộ tỉnh lại.

Mộ mím chặt môi, con ngươi biến sắc càng đậm màu, tâm tình hết sức không thoải mái.

“Ai ai, thân ơi đừng tức giận nữa mà, đây là tôi luyện kháng thuốc cho anh đó! Bị tôi phun còn tốt hơn bị các thợ săn khác ám toán!” Bách Lý Sương cười nói.

Tay chân Mộ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh, nhưng mà rõ ràng khá hơn lần trước.

“Tôi đoán thử thêm chừng ba bốn lần nữa thì thứ này liền vô dụng với anh. Nha, cho anh, bây giờ chúng ta tâm sự chính sự thôi, chính là chúng ta có thể kết thành đồng mình, chai này cứ xem như là viện trợ đi!”

Mộ nhận lấy “sát trùng tề”, lật nhìn một chút, nhét vào túi.

“Sao các người lại tới đây?”

“Hôm trước đã đây xảy ra mấy vụ án mất người, chúng tôi đã đến đây điều tra gần hai tháng, mới mò được gần đến đây.” Nói đến chính sự, Bách Lý Sương cũng nghiêm túc.

“Có liên quan đến hấp huyết quỷ?”

“Phải… Bởi vì có một người bị hại sau khi về nhà, không khắc chế được cắn người nhà của mình, bị thợ săn nghỉ phép gần đó phát hiện rồi thu thập.”

“Số người mất tích tầm bao nhiêu?” Mộ cau mày, mơ hồ có chút liên tưởng, lại nhanh đến không bắt được.

“Tính theo toàn bộ phía nam Tứ Xuyên mà nói, gần nhất trong một năm, không dưới sáu trăm.”

“Nhiều như vậy.”

“Đúng vậy, ban đầu nghĩ muốn nghiêm hình tra tấn vị cô nương xinh đẹp kia để tìm ra nơi bọn họ ẩn núp! Nhưng mà bây giờ, tôi có một biện pháp tốt hơn.”

~*~