Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 36: Dụ dỗ tremere



Nơi hẻo lánh này có rất ít hấp huyết quỷ, nửa tháng trôi qua, hai hấp huyết quỷ như con ruồi không đầu mù loà dạo qua dạo lại cũng chỉ gặp được mấy tiểu thấu minh (không có cảm giác tồn tại) hấp huyết quỷ, hơn nữa cũng không có tộc Tremere.

“Ai, nửa tháng mới đi được một thành phố, Jarvis tiên sinh đưa ba thành phố, chẳng phải xui xẻo nói chúng ta phải tốn một tháng nữa mới tìm được đầu mối sao?” Vẻ mặt tiểu bằng hữu Moke như đưa đám, mỗi ngày đều lặp lại nhàm chán như nhau thế này thật đúng là táo bón!

“Nhanh.” Mộ vẫn bất động thanh sắc như trước, trực giác bén nhạy nói cho hắn biết hắn đang từng bước tới gần mục tiêu.

Quả nhiên, vài ngày sau, ở một quán ăn đêm ở huyện Quân Liên thành phố Nghi Tân, bọn họ gặp một Tremere, hơn nữa còn là một cô gái trẻ tuổi người Trung Quốc…

Vừa nghe nói bọn họ đang tìm người của tộc Tremere, lập tức cô gái hấp huyết quỷ lộ ra vẻ mặt cảnh giác.

“Người nợ anh tiền, tên gì?”

Moke do dự nhìn về phía Mộ, nói thật là, gương mặt lạnh lùng của Mộ đúng là rất có sức thuyết phục.

“Jarvis.”

“…” Moke yếu yếu bày ra biểu tình 囧.

Ai ngờ cô gái này thoáng cái buông lỏng đề phòng, cao hứng bừng bừng nói với bọn họ: “Lão Cổ [1] kia lại thiếu tiền nữa à! Ai, hai người phải đi quãng đường xa xôi như vậy… Nhất định lão cổ thiếu hai người rất nhiều tiền đúng không? Ai, mao bệnh mê rượu của hắn không biết bao giờ mới sửa được, mỗi lần uống say đều nói tên mình cho sang lên, cho rằng người khác không biết thì sẽ không đi đòi nợ hắn sao!” Tiểu thư tộc Tremere —— Quên giới thiệu, Lý Vi An nói xong liền lòng đầy căm phẫn đứng lên.

[1] Jarvis tên Trung là Cổ Duy Tư.

Moke đã 囧 đến không biết nói cái gì cho phải, thế giới này quá huyền huyễn rồi.

Mộ nheo mắt lại, đúng lúc mà đáp lời: “Vậy đúng là Cổ Duy.” Đi theo Mộ Hi nói nhiều lại thích tạc mao, sát ngôn quan sắc [2] căn bản chỉ là một bữa ăn sáng thôi.

[2] Sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.

“Khụ…” Giống như là cảm thấy mới vừa rồi giọng quá lớn mất tự nhiên, mặt Vi An đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng, nói, “Hôm nay tôi trở về sẽ nói lại với lão Cỗ Duy giùm hai anh, nếu như tiện thì đêm mai hai người cứ ở đây chờ chúng tôi.”

“Tôi thật sự muốn nhìn thấy lão đầu kia ngap lập tức, nếu như tiện thì Vi Vi An tiểu thư dẫn chúng tôi đến nơi lão ở luôn đi!” Đầu óc Moke khó có được bùng nổ một hồi, gương mặt hung tợn nói.

“Điều này sợ không tiện lắm.” Vi An hơi cười cười, “Chỗ ở của chúng tôi không mong muốn bị người khác quấy rối, này mãi tôi sẽ dẫn lão Cổ Duy đến.” Tuy rằng buông xuống nghi ngờ thế nhưng Vi An vẫn nhớ kỹ mệnh lệnh của trưởng lão Tremere.

Moke trộm nhìn lén mộ mắt không để ý, nói “Cám ơn”, cố gắng muốn lấy lại sự chú ý của Vi An, thế nhưng tiểu thư hấp huyết quỷ rụt rè càng ngồi càng gần Mộ.

Quả thật, lực sát thương của Mộ với phái nữ không chỉ cao hơn hai mao đầu tiểu tử [3] Mộ Hi và Moke một chút. Không biết có phải là liên quan đến việc ở Trung Quốc biến đổi ngầm hay không, thân hình Mộ cũng không cường tráng giống phái nam Châu Âu, nhưng có lẽ là bởi vì gầy, cho nên có vẻ càng cao hơn. Thừa kế mái tóc màu nâu của mẹ mình, mái tóc mềm mại hơi chút xoăn phần đuôi, sau khi thức tỉnh con ngươi càng lộ thêm màu vàng nhạt, ở trên khuôn mặt với những đường nét sâu sắc càng lộ ra chút thú tính nguy hiểm.

[3] Mao đầu tiểu tử: chỉ thanh niên còn non nớt.

“Trời sắp sáng rồi tôi phải trở về!” Vi An tiểu thư không muốn đứng lên, “Rất hân hạnh được biết hai người, mai gặp!”

“Tạm biệt!” Nói thật là ấn tượng của Moke với cô gái này không tệ, dường như đã quên mất chuyện cần làm kế tiếp.

“Tạm biệt.” Ngoài ý liệu, Mộ lễ độ gật đầu với Vi An, nhìn theo cô nhanh nhẹn ra cửa.

“Tiên sinh, ngày mai chúng ta vẫn đến nơi này à?”

“Không.” Ngón trỏ Mộ gõ nhẹ mặt bàn, “Mười phút sau ra ngoài, theo dõi cô ta.”

“Được! Vậy là chúng ta chuẩn bị tiến thẳng vào sào huyệt địch đúng không? —— Hẳn là từ này dùng rất tuyệt nhỉ?” Moke hưng phấn xoa tay, hoàn toàn vứt phiền muộn không được người ta ưu ái ra sau đầu.

“Ừ.” Không để ý tới hắn nữa, Mộ nắm chắc thời gian nhắn cho Mộ Hi mấy tin nhắn ngắn không dinh dưỡng.

Thật muốn về nhà…

~*~