Hảo Thụ Thừa Song

Chương 38: Con đường dũng giả



Để có thể vừa đi vừa về chỉ trong vòng 3 ngày, hai huynh đệ trực tiếp dùng hình thú, chạy suốt đêm đến rừng rậm hư huyễn.

Tuy nói rừng rậm hư huyễn là lãnh địa của ma giới nhưng đồng thời cũng là nơi giao nhau giữa nhân gian cùng ma giới, là cửa vào và ra của hai giới. Trong toàn bộ rừng rậm không hề bắt gặp được sinh mệnh vui sống, chỉ có tử khí trầm trầm, cây cối âm u không ngớt, bầy dơi đầy âm khí, thức ăn hư thối của động vật mới có thể sống sót trong khu rừng tràn ngập chướng khí này.

May là cửa vào rừng rậm hư huyễn không có ai canh gác, hai cự thú liếc nhìn nhau, một chút cũng không thấy sợ hãi rừng rậm nhìn qua tựa như đen tối lại biết ăn thịt người này, họ gật đầu một cái liền phóng vào trung tâm khu rừng.

Kỳ Lân là thần thú, cho nên khí thể tràn đầy khí độc đối với bọn họ cũng không có nguy hiểm trí mạng, chỉ có thể khiến cho bọn họ hấy khó chịu mà thôi, ven đường không ngừng có tiểu ma thú không hề có sức chiến đấu đến cản trở bọn họ, Kỳ Thạc Kỳ Canh vì muốn cứu người nên rất sốt ruột, không có thời gian để hảo hảo đánh nhau với bọn chúng, thế là một đường bên trái đều bị Kỳ Thạc dùng hàn khí đóng băng, bên phải thì bị Kỳ Canh dùng lửa của kỳ lân thiêu trụi, chỗ hai người đi qua bị biến thành một mảnh hỗn độn, nhưng như vậy cũng đã hao tốn không ít thời gian, khó khăn lắm mới có thể tiến vào trung tâm rừng rậm hư huyễn.

“Tế tự đại nhân có nói Ma Long động có thể ẩn hình, trước hết phải tìm được Ma Long.” Kỳ Thạc trầm ngâm một chút, địa phương tử giới này không có một ngọn cỏ nào sống nổi, khiến cho người khác đặc biệt khó chịu.

“Ta dứt khoát đốt toàn bộ nơi này, để coi Ma Long không ra được hay không!” Kỳ Canh không kiên trì đi tìm từng tấc từng tấc một, cái gì mà ma long ma trùng, chẳng lẽ còn không sợ lửa sao?

“Không thích hợp, lỡ đâu đốt tới Ma Long động, đốt cháy cả quả xanh ngọc, ngươi lấy cái gì về cứu người đây?” Vẫn là Kỳ Thạc tâm tư kín đáo. Đúng là nếu cứ tìm không mục đích như thế cũng không phải là biện pháp, dù sao thì bọn họ chỉ có ba ngày mà thôi!

“Nên làm thế nào đây! Nếu như ba ngày sau Ma Long không hiện ra vậy chúng ta phải mở to mắt ra mà nhìn con của chúng ta không còn hay sao?” Kỳ Canh nổi giận liền phun ra một đạo lửa, thiêu rụi hết toàn bộ cây cối trên đầu.

Vừa lúc đó, trên cây nhảy ra một loài giống như khỉ, bộ dáng so với khỉ thì xấu hơn nhiều, nó cười khẹt khẹt vài tiếng, sau đó chạy trốn sang một bên, Kỳ Thạc cảm thấy quỷ dị, ý bảo Kỳ Canh cũng đuổi kịp, đi vào nhìn xem một chút đến tột cùng là có chuyện gì.

Chạy chưa được bao lâu, con khỉ liền nhảy lên một thân cây, mà dưới tàng cây nghiễm nhiên lại là một con Ma Long đen như mực, đang ngủ đến chảy cả nước miếng.

“Kẻ nào quấy nhiễu mộng đẹp của bản tôn? Là muốn trở thành thức ăn của bản tôn hay sao?” Ma Long bị động tĩnh của Kỳ Thạc và Kỳ Canh đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn nâng người lên, phả ra khói đen như mực, chọc cho Kỳ Thạc Kỳ Canh vội tránh ra.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là hai tiểu kỳ lân a, chắc là mới biến thân không bao lâu đi, đã như vậy còn can đảm chạy đến rừng rậm hư huyễn, ha ha, kỳ lân đại bổ, hôm nay ta liền ăn các ngươi, để các ngươi hảo hảo học cách kính già!”

Hắn nói, thoáng cái thân thể thật dài như đang giãn ra, vọt về phía trước phát động công kích với Kỳ Thạc và Kỳ Canh.

Nếu so về hình thể, Kỳ Thạc và Kỳ Canh so với Ma Long thì nhỏ hơn nhiều lắm, giống như một con ngựa và một con rồng, cho dù là ngựa có cao to tới đâu, dù sao thì cũng không sánh bằng ngoại hình của rồng. Nhưng có thể là bởi vì biết nếu không đánh bại được con Ma Long này, bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy được quả xanh ngọc, hai người liền ngưng tụ thần khí, đón nhận công kích của cự long.

Sau khi Kỳ Thạc và Kỳ Canh biến thân còn chưa từng thực chiến với ai, nhưng thân là thần thú, máu hiếu chiến trong người đột nhiên tăng vọt, nên sức chiến đấu rất là kinh người. Sau khi trải qua vài hiệp, bên nào cũng không chiếm được tiện nghi, mỗi bên đều bị chút thương ngoài da.

“Ha ha tiểu tử không sai, còn có thể thương tổn được long giáp của ta.” Ánh mắt của Ma Long tối sầm lại, sau đó liền phát động đợt tập kích thứ hai.

Trong lúc nhất thời gần như rừng rậm hư huyễn đều phong vân biến sắc, cũng không biết hai phe đã đánh nhau bao lâu, hai kỳ lân từ từ chiếm được thế thượng phong, đợi đến lúc cuối cùng ma long bị hấp hối, Kỳ Canh cũng bị trọng thương, ngã xuống một bên.

Kỳ Thạc phẫn nộ đến mức đỏ mắt, vừa muốn dùng băng chém qua thủ cấp của con Ma Long đáng ghét này, chợt nghe Ma Long dùng hơi thở mong manh nói: “Đừng giết, đừng giết ta…”

“Ban đầu chúng ta cũng chỉ là muốn lấy một viên quả xanh ngọc về cứu nương tử của chúng ta, ngươi lại hung tàn như vậy, chúng ta không có cách nào giữ ngươi lại được!” Kỳ Thạc còn chưa có chém xuống, Ma Long lại nói: “Quả xanh ngọc, ta nói cho các ngươi biết cách dùng quả xách ngọc, nếu như dùng bậy ngược lại sẽ hại đến tính mạng.”

Kỳ Thạc cẩn cẩn thận thận tiếp cận Ma Long, muốn nghe xem nó nói cái gì, nào ngờ Ma Long dùng một hơi thở cuối cùng còn sót lại, đâm thẳng vào một bên tim của Kỳ Thạc, Kỳ Thạc né tránh theo bản năng, mặc dù là hụt, nhưng bả vai vẫn bị đâm thủng một lỗ chảy đầy máu.

“Kỳ Thạc!” Kỳ Canh kinh hãi, cũng không biết sao tự nhiên lại khôi phục khí lực, phát ra một cái tam vị chân hỏa, triệt để đốt hết hộ thể ma khí của Ma Long.

“Ta không sao, ngươi xem, Ma Long động xuất hiện rồi.” Kỳ Thạc thở hổn hển kiềm chế sự đau nhức trên vết thương, mừng rỡ phát hiện trước mắt xuất hiện một huyệt động, dù độ rộng chỉ cho phép một người đi vào, hiện tại thương thế của hắn nặng hơn Kỳ Canh, thế là sau đó bèn phân phó: “Ngươi vào đi, chỉ có thể lấy một viên, nếu không sẽ kinh động đến Ma giới, hại Kỳ Lân Thôn không còn được thái bình nữa.”

Kỳ Canh thả hắn xuống một cách nhẹ nhàng, gật đầu, tự mình vào động hái quả xanh ngọc.

Vết thương của hai người đều nghiêm trọng, vô pháp chống đỡ mà dùng tốc độ trở về như trên đường đến đây. May là còn đủ một ngày, tuy rằng tốc độ bị chậm lại, cuối cùng trong vòng ba ngày vẫn đưa được quả xanh ngọc đến tay Liễu Mộ Ngôn.

Thời điểm thú hình đã bị bịt kín vết thương, hiện đang khôi phục về hình người lại càng thêm nghiêm trọng, vô cùng thê thảm. Kỳ Thiên Hữu đỏ cả mắt, trước kêu Liễu Mộ Ngôn trị cho bọn họ một chút, nhưng hai người lại kiên quyết không chịu, làm thế nào cũng phải một trái một phải nắm lấy tay Liễu Nghi Sinh, thấy Tiểu Liễu Nhi ăn quả xanh ngọc mới bằng lòng chữa thương cho mình.

Liễu Nghi Sinh đã ngủ mê man suốt ba ngày, thế nhưng y ngủ đến thập phần không tốt, gần như mỗi thời mỗi khắc đều là ác mộng quấn thân. Một hồi mơ thấy Kỳ Thạc Kỳ Canh bị cự long cắn bị thương, một lát lại mộng thấy mình không ngừng chảy máu, không thấy hài tử ở đâu nữa. Suốt ba ngày bị bóng đè dằn vặt khiến sắc mặt của y trở nên cực kém, ngay cả mớ thịt vừa mới được bù lại gần đây cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, nằm ở trên giường mà mồ hôi lạnh cứ ứa ra, môi đều trở nên trắng bệch.

“Bảo bối, chúng ta đã trở về, ngươi ăn quả xanh ngọc liền không sao.” Loáng thoáng nghe được thanh âm của bọn họ, giống như đang được truyền đến từ một nơi thật xa, nhưng lại giống như đang nhẹ nhàng dán bên lỗ tai, xuyên qua màng nhĩ, hơi nóng dán vào ngực mang đến nguồn sống, phảng phất như khí lực của y đều trở về rồi.

Liễu Mộ Ngôn dùng châm chọc quả xanh ngọc ra, đổ chất lỏng sáng bóng trắng tươi vào miệng của Liễu Nghi Sinh, hương vị của chất lỏng thật ngọt ngào, Liễu Nghi Sinh bẹp miệng, như là chưa ăn đủ, sau khi liếm hết một ngụm cuối cùng, lại lâm vào mê man.

“Được rồi, cũng không cần hai đứa trông chừng đâu, nó còn phải ngủ nửa ngày nữa, chờ đến khi tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng này của hai con, hai đứa định dọa nó thêm nữa hay sao?” Liễu Mộ Ngôn vừa thốt ra lời này, hai người đành phải hảo hảo thả bàn tay đã chậm rãi khôi phục lại độ ấm của tâm can bảo bối vào trong chăn, sau đó lại dịch hảo góc chăn, hiện tại mới chịu đi chữa trị thương thế của mình.