Hảo Thụ Thừa Song

Chương 34: Dùng sức lăn qua lăn lại



Từ nhỏ Liễu Nghi Sinh đã tinh quái nghịch ngợm, thường ngày nếu muốn chỉnh ai, chỉ cần động động ngón tay cũng đã có thể khiến cho người khác không ngừng kêu khổ, huống chi hiện tại còn đang mang thai, tính tình kém tới cực điểm, tâm tư sẽ tồn tại ý nghĩ không cho hai người Kỳ Thạc Kỳ Canh được sống thoải mái, đợt lăn qua lăn lại này, hai huynh đệ số khổ bị giày vò đến mức mất đi nửa cái mạng luôn rồi.

Chỉ cần lấy chuyện ăn cơm ra mà nói, y ăn không vào thức ăn do Liễu Mộ Ngôn làm, cần phải là của Kỳ Thiên Hữu làm mới ăn. Nếu chỉ là một ngày ba bữa thông thường, Kỳ Thiên Hữu ước gì có thể làm toàn bộ cho con dâu, thế nhưng Tiểu Liễu Nhi nào có thể ăn một ngày ba bữa thông thường cho được đây? Giờ tý kêu gào đói bụng, vậy cũng còn đỡ, lúc ăn khuya, đáng sợ nhất là giờ thân không ngủ được, cứ đòi ăn mãi, toàn bộ người trong Kỳ Lân Thôn đều đã đi ngủ, lại kêu Kỳ Thiên Hữu phải làm cơm, vậy cũng quá không có tính người rồi.

Đương nhiên Liễu Nghi Sinh cũng biết như vậy là không tốt, dù sao người y muốn chỉnh cũng không phải Kỳ bá bá, mà là hai tên hỗn đãn này, sao lại có đạo lý bắt Kỳ bá bá phải làm việc vất vả được. Trước đây đã từng nói rõ ràng với hai huynh đệ, y muốn ăn hương vị thức ăn do Kỳ bá bá làm ra, nhưng phải là hai người bọn họ tự mình làm, nếu như không làm ra được mùi vị giống nhau, tiểu gia ta cũng không hiếm lạ, phải bỏ hết toàn bộ.

Quân tử xa nhà bếp, hơn nữa trong nhà có một phụ thân đầy đủ sở trường từ nấu cơm đến vá áo, hai huynh đệ bọn họ khi nào thì học qua loại kỹ năng bực này đây. Thế nhưng vợ đã nói muốn ăn cơm của bọn họ nấu, nhìn thấy y đã có nhiều ngày ăn ngon, ít nôn, cằm cũng không còn nhọn như trước đây nữa, hai người cảm thấy rất là vui mừng, cắn răng một cái giậm chân một cái, làm gì cần phải nói lời vô ích nữa, một chữ thôi, học!

Về phương diện làm cơm, hiển nhiên là Kỳ Thạc tương đối có thiên phú hơn, hắn quấn quít lấy Kỳ Thiên Hữu học cả ngày trời, tuy rằng Liễu Nghi Sinh cũng không có khen cái gì, đôi khi còn hơi xoi mói nói không có ăn ngon như của phụ thân bọn họ làm, nhưng cuối cùng cũng từ lần đầu tiên sau khi làm xong y không cần suy nghĩ mà cho vứt hết toàn bộ, đến bây giờ đã có thể ăn hơn phân nửa rồi.

Tuy rằng phương diện tay nghề đã có thể giải quyết, nhưng còn vấn đề nguyên liệu nấu ăn cũng rất là khó giải quyết. Then chốt nằm ở chỗ, thời điểm Tiểu Liễu Nhi đòi ăn thường là nửa đêm, giữa ban ngày tiểu tổ tông y đã ngủ no rồi, buổi tối kêu đói, la hét muốn ăn canh cá.

Trời đã khuya rồi phải đi đâu để mua cá chứ? Lý đại bá người đánh cá trong thôn cũng đã về sớm nhà nghỉ ngơi rồi.

“Bảo bối, sáng mai lúc trời vừa sáng, ta sẽ lập tức đi tìm Lý đại bá mua cá làm cho ngươi ăn có được hay không, hôm nay ăn đỡ vài thứ lót dạ trước đi, đảm bảo ngày mai lúc ngươi vừa mở ra mắt liền có thể uống canh cá thơm ngon rồi.” Kỳ Thạc liếm mặt dụ dỗ nói.

“Không được, chính là hiện tại muốn ăn, các ngươi không kiếm được cá, ta liền nhịn đói cả đêm, dù sao thì đối với mấy thứ khác ta cũng không muốn ăn uống gì.” Liễu Nghi Sinh mới không phải người dễ bị thu phục như vậy, mặt y vừa nhăn lại, hai huynh đệ liền cấp bách.

“Được được, để bọn ta nghĩ biện pháp, ngươi chờ bọn ta một chút a.” Còn có biện pháp gì nữa, chỉ có thể kiên trì, vào đêm trăng thanh gió mát, đi tìm cá thôi!

Kỳ Lân Thôn có một dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt, phong cảnh đẹp mắt, là địa phương mà khi còn bé ba người thường hay đến để nghịch nước. Vào buổi sáng, xác thực sẽ thấy được những con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại trong nước.

Nhưng bây giờ là đêm tối, ánh trăng gần đến mười lăm tháng tám nên cũng sáng sủa, chiếu lên trên mặt nước của dòng suối nhỏ, đó cũng là một mảnh yên tĩnh, làm gì có bóng dáng của con cá nào chứ.

“Không có biện pháp, chỉ có thể làm như thế thôi.” Kỳ Thạc thở dài bất đắc dĩ nói, đừng nói tổ tông muốn ăn cá, cho dù có muốn ăn thịt rồng thì bọn họ cũng phải vào miếu long vương bắt cho y đi?

“Ừm, ngươi tới trước, ta tìm phía sau.” Kỳ Canh gật đầu, cũng may hai người bọn họ là một băng một hỏa, không thôi sẽ thật giống như hai thằng ngu vào nửa đêm còn ngồi ở bên suối nhỏ câu cá, nhất định sẽ trở thành chuyện cười của Kỳ Lân Thôn, sau đó lưu vào sử sách luôn.

Kỳ Thạc hít sâu một hơi, chậm rãi dâng hàn khí trong cơ thể lên, phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó liền biến thành hình thú, phun ra một ngụm hàn khí thật to lên mặt nước của dòng suối, dòng suối nhỏ chậm rãi bị đông lại từ ngoài vào trong.

Ngay sau đó Kỳ Canh liền biến thân, phát ra một cầu lửa rọi trên mặt suối, thấy phía dưới có cá liền dùng lửa hòa tan băng, để Kỳ Thạc đã khôi phục về hình người bắt lấy con cá đầu tiên là bị đông cứng đến choáng váng sau đó lại bị nướng đến ngây người.

Hành tẩu trên mặt băng vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đáng thương hai huynh đệ vừa đi được vài bước đã trượt té lộn mèo một cái, thiệt sự là thiên tân vạn khổ.

Cứ như vậy mà bắt hơn mười con, cuối cùng chọn ra một con to mọng nhất, thường ngày Tiểu Liễu Nhi thích ăn nhất, phóng sinh những con khác trở lại dòng suối, sau đó Kỳ Canh làm tan mặt băng, rốt cuộc mới hoàn thành nhiệm vụ.

Liễu Nghi Sinh uống canh cá nóng hôi hổi, trong ngực thoáng có chút hài lòng, sắc mặt cũng không còn khó coi như vậy nữa, hiếm khi mới nghe được một câu khen ngợi: “Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Đâu phải y không biết hơn nửa đêm để có thể bắt được cá, không biết hai huynh đệ đã phải hao tốn bao nhiêu công phu, nhìn thấy bọn hắn bị mình giày vò mà ra khỏi cửa với áo mũ chỉnh tề, hiện tay về nhà với cánh tay trần, trên đầu gối rõ ràng còn có vài vết tích vừa mới té xong, nhất thời cũng có chút đau lòng.

“Hì hì, bảo bối ngươi thích là tốt rồi. Hôm nào…” Kỳ Canh cũng sắp lệ nóng doanh tròng, đã bao lâu rồi hắn còn chưa được nghe tiểu tổ tông này nói lời tán thưởng vậy kìa?

“Nếu ngươi muốn ăn hôm nào chúng ta liền làm cho ngươi!” Kỳ Thạc vội vàng bưng kín cái miệng của đệ đệ ngốc, sợ hắn đắc ý xong liền hí hửng, sau đó lại nói ra cái gì khiến Tiểu Liễu Nhi mất hứng nữa thì nguy to. Hiện tại tổ tông này chính là một ngọn núi lửa đang hoạt động, một giây trước vẻ mặt còn đang ôn hòa nhưng vào một giây kế tiếp đã có thể đông chết người khác rồi.

Liễu Nghi Sinh thấy bọn họ run run rẩy rẩy như thế cũng vui vẻ. Y lặng lẽ cười nói: “Ta ăn no, các ngươi cũng mệt mỏi chết đi, đêm nay đừng đứng canh ta ngủ nữa, trải chăn đệm ra nằm dưới đất, cùng ta đi.”

Có người để lăn qua lăn lại, vào thời điểm mất hứng muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, có yêu cầu bốc đồng gì cũng đều có thể tùy thời đưa ra, nhìn thấy gương mặt bọn họ đau khổ lại không dám không nghe theo, cuối cùng cũng làm xong toàn bộ, loại cảm giác hài lòng vô cùng này rõ ràng đã khiến thể xác và tinh thần của Liễu Nghi Sinh đều thoải mái hơn không ít.

Lúc đầu mang thai bởi vì ăn uống không tốt nên cứ nôn mửa mà hiện tại thì trên cơ bản đã bù lại toàn bộ số thịt trên người rồi. Thân hình của thiếu niên vốn có vẻ tinh tế, hiện tại lại đẫy đà không ít, còn có một loại hương vị lạ lùng như có như không, khiến hai huynh đệ không có can đảm tới gần, sợ là chỉ nhích lại gần một chút chính mình liền nhịn không được, lại động thủ động cước với y.

Liễu Nghi Sinh lại hoàn toàn không cố kỵ, y dám chắc cho dù hai người này ăn gan hùm mật gấu cũng không dám không tôn trọng ý kiến của mình, chuyện xấu gì đó liền càng không có giới hạn.

Y phát hiện hai người không dám lại gần mình lắm, có một lần y cố ý dựa lên người Kỳ Canh, hắn còn che mũi né tránh, lúc đó y đã từng tức giận mà mắng: “Lẽ nào trên người ta có mùi hôi thối gì khiến ngươi không dám lại gần sao?”

“Sao có khả năng đó được, là ngươi quá thơm, ta ngửi xong liền thượng hoả.” Kỳ Canh kích động ngẩng đầu lên để ngừng chảy máu mũi, cái loại hương thơm này thực sự là quá muốn mạng mà, tế tự đại nhân từng nói sau khi mang thai cơ thể mẹ sẽ có lực hấp dẫn về phương diện kia, muốn bọn họ khắc chế một chút quả nhiên là không phải nói mò mà.

Chút ngoài ý muốn này khiến trong đầu Liễu Nghi Sinh hiện lên ý xấu chỉnh người, nhãn châu của y chuyển động, cười nói: “Thực ra ta cảm thấy đã lâu rồi mình chưa có tắm rửa, vừa nãy cứ đổ mồ hôi, nhất định là không dễ ngửi, các ngươi mang một cái thùng gỗ đến đây, ta muốn tắm rửa một chút!!”