Hảo Thụ Thừa Song

Chương 111: Phiên ngoại 4.3



Bữa cơm này, rốt cuộc A Thổ và Thương Mặc cũng thành công cọ xuống. Kỳ Thạc Kỳ Canh dẫn theo hai thanh niên phong thần tuấn lãng, mỗi người đều có một điểm đặc sắc riêng về nhà, khi nhìn thấy A Thổ và Thương Mặc liền sửng sốt một chút, nhất là thấy Thương Mặc vẫn không có một chút nào tiến bộ tựa như khi còn nhỏ, hai con ngươi hận không thể mọc ở trên người tiểu nhi tử của bọn họ, hai người liền nở nụ cười.

“A Thổ, lần này ngươi đến, không phải là trốn Ma Quân dẫn theo nhi tử rời nhà trốn đi đó chứ.” Rượu qua ba tuần, Kỳ Canh vừa gắp thức ăn cho Liễu Nghi Sinh vừa trêu ghẹo A Thổ.

“Này. . . Bọn ta cũng không có cãi nhau mãi như vậy đâu, đã là lão phu lão thê, nhi tử đều lớn như vậy rồi, sao còn có thể thỉnh thoảng liền rời nhà trốn đi cho được.” A Thổ lắc đầu cười ngây ngô, ai biểu lịch sử đen tối của mình nhiều quá làm chi, mỗi lần bị phu quân bá đạo vô độ và nhi tử không ra hồn chọc tức điên liền rời nhà trốn đi, ngoại trừ Kỳ Lân thôn thì chỗ của Tiểu Liễu Nhi cũng được y ghé thăm không ít lần.

“Ta thấy lần này A Thổ đã thương lượng với Ma Quân xong xuôi rồi, vô sự không đăng Điện Tam Bảo, đến nhà của chúng ta lừa người chứ gì.” Lúc Kỳ Thạc đang nấu cơm đã nghe Tiểu Liễu Nhi nhắc tới ý đồ A Thổ và Thương Mặc đến đây, hiện tại hài tử đã ăn xong đang tự chơi đùa ở bên ngoài, Kỳ Thạc cũng không kiêng kị gì liền hỏi thẳng.

“Nói cái gì mà lừa thật khó nghe, ta và Thương Kỳ là thành tâm thành ý muốn cầu hôn với nhà các ngươi.” A Thổ uống cạn rượu trong ly, biểu tình có hơi khổ não: “Ta biết, tính cách của con ta không được tốt cho lắm, người cũng không biết làm gì, lớn lên thành một kẻ vô tích sự, dựa vào phụ thân Thương Kỳ bao che khuyết điểm liền lăn lộn ăn chờ chết, thật sự là một chút cũng tìm không ra chỗ nào xài được cả.”

“Khụ. . Cũng. . Cũng không có tệ như ngươi nói vậy đâu.” Vốn dĩ Liễu Nghi Sinh cảm thấy thập phần mâu thuẫn với mục đích lần này của A Thổ, bây giờ nghe y nói nhi tử của mình thành ra như vậy, khó tránh khỏi cũng có chút không đành lòng.

Đồng dạng đều làm phụ thân, hài tử do mình tự hoài thai mấy tháng sinh ra, ít nhiều gì tâm tư bọn họ dành cho hài tử không ai có thể hiểu rõ hơn Liễu Nghi Sinh được. Ba nhi tử của mình vừa nghe lời hiểu chuyện vừa nhu thuận thông minh, nhi tử A Thổ thì đến cả một điểm tốt mà phụ thân của nó còn không tìm ra được, không khỏi khiến cho Liễu Nghi Sinh sinh ra chút đồng tình và cảm khái, đối với chuyện A Thổ cầu thân cũng không có tránh không kịp, nói cũng không nguyện nói tới như vậy nữa.

“Sao lại không có chứ! Ta người này không biết ăn nói nhưng điểm tốt lớn nhất chính là thành thật.” Trong lòng A Thổ rất khổ sở, hơn nữa bây giờ còn được gặp mặt bạn già, thoáng cái liền uống quá chén, mặt đỏ tới mang tai, giọng nói đều nghẹn ngào: “Thương Mặc không hiểu chuyện, đều đã mười tám rồi mà ngoại trừ hay gây chuyện rắc rối ra thì cũng không được tích sự gì cả, ta và Thương Kỳ cũng đã cùng đường nên mới nghĩ cưới cho nó một người vợ để hảo hảo quản nó. Hài tử Thương Mặc này thoạt nhìn vô tâm vô phế, khắp nơi đùa giỡn thiếu nam thiếu nữ nhà lành, nhưng từ nhỏ đến lớn, gặp qua mà vẫn còn khắc ghi ở trong lòng cũng chỉ có một mình Tiểu Tiếu nhà các ngươi thôi.”

Y lau mặt một cái, uống một hớp rượu trong ly, nói liên miên không dứt: “Ta biết cho dù nó có thích Tiểu Tiếu tới cỡ nào thì ta cũng không thể buộc các ngươi gả Tiểu Tiếu cho nó được. Nói như thế nào thì Thương Mặc cũng không xứng với Tiểu Tiếu. Nếu như phụ thân ta đây có biện pháp khác, tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn trèo cao tới nhà các ngươi đâu. Hiện tại không phải là bất đắc dĩ nên mới nảy ra ý nghĩ này, có khi hai hài tử có duyên phận thì sao? Chuyện tình cảm, không thử một chút sao biết được chứ.”

A Thổ nói lời này chân thành tha thiết, biểu hiện ra toàn bộ hình tượng của phụ thân hết lòng lòng vì nhi tử không ra hồn của mình, Kỳ Canh động dung nói: “Mấy năm nay, ngươi cũng thật không dễ dàng.”

Nào ngờ lời này chọt trúng điểm thương tâm nhất của A Thổ, y nương theo cảm giác say rượu ôm lấy Kỳ Canh khóc lớn, sức của y vô cùng mạnh, vẻ mặt Kỳ Canh xấu hổ, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của y nhằm an ủi đôi chút.

Kỳ Thạc nhịn không được cười lên, nói với Liễu Nghi Sinh: “Tiểu Liễu Nhi, ta thấy nếu như lần này ngươi không đồng ý với A Thổ cho con của y một cơ hội, có thể y sẽ khóc lóc ăn vạ, khóc cho sụp nhà của chúng ta luôn đó.”

Liễu Nghi Sinh lườm hắn một cái nói: “Đức hạnh của nhi tử ngươi là cái dạng gì ngươi còn không biết sao, nếu cho bọn chúng cơ hội khó đảm bảo sẽ không bị Thương Mặc ăn đến cả đầu khớp xương cũng chừa. Ngươi nguyện ý gả nó cho một thằng nhóc quậy phá như Thương Mặc vậy sao?”

Bên kia còn đang một khóc một khuyên, Kỳ Thạc lắc đầu, nụ cười vẫn không thay đổi: “Đá không mài không thành ngọc, tính tình của Thương Mặc vẫn còn trẻ con, sau này hiểu chuyện rồi nói không chừng cũng là một hài tử tốt. Về phần Tiểu Tiếu, bộ ngươi nghĩ Tiểu Hi Tiểu Vọng là để trưng hay sao? Đến cả đệ đệ của mình đều không bảo vệ được thì hai tiểu tử thúi đó còn có thể trông cậy gì được nữa chứ?”

Liễu Nghi Sinh chần chừ một lát như có điều suy nghĩ, thấy bộ dáng kia của A Thổ thực sự quá mức đáng thương, không khỏi thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Được rồi A Thổ, đừng khóc nữa. Tối đa ta sẽ đáp ứng cho nhi tử của ngươi ở lại nơi này để bọn chúng có cơ hội gặp gỡ, về phần có được hay không, đây cũng không phải là chuyện ta và ngươi có thể quản.”

A Thổ nghe vậy, hưng phấn đẩy Kỳ Canh ra, lau sạch toàn bộ nước mặt, vẻ mặt vừa khóc vừa cười nhìn qua rất quái lạ, y nắm tay Liễu Nghi Sinh kích động nói: “Tiểu Liễu Nhi ta chỉ biết ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đâu, đại ân đại đức ngươi dành cho một nhà bọn ta, kiếp sau cứ để tiểu tử thúi kia làm heo làm chó đền đáp cho ngươi vậy.”

“Này cảm ơn thì cứ cảm ơn là được, đừng có tùy tiện chạm vào vợ ta.” Kỳ Canh tách bọn họ ra xa nhau, trừng mắt với A Thổ một cái.

A Thổ cười thành một đứa ngốc, không ngần ngại bị hắn trừng chút nào, chỉ cần nhi tử có hi vọng thành gia, đừng nói là trừng, muốn A Thổ y lên núi đao xuống chảo dầu đều không phải là vấn đề lớn!

Người lớn nâng cốc cười nói vui vẻ, cứ như thế định ra tương lai của hài tử. Mà ngoài phòng, hai huynh đệ song bào thai của Kỳ gia lại không có chút sắc mặt tốt nào với cái tên gia khỏa cứ dùng vẻ mặt si ngốc nhìn đệ đệ bảo bối của bọn họ chảy nước miếng.

Kỳ Vọng cao lớn cường tráng, vóc dáng xấp xỉ với Thương Mặc, thừa dịp hắn còn đang ngây ngốc chảy nước miếng với Tiểu Tiếu liền thục cho hắn một khuỷu tay, kéo Thương Mặc đang kêu la ơi ới đặt dưới gốc cây đại thụ, chờ Kỳ Hi đang ung dung phe phẩy quạt, cười híp mắt đến thẩm vấn hắn.

Kỳ Tiểu Tiếu thấy hai ca ca khi dễ người khác, thoáng cái liền luống cuống. Y kéo lấy tay áo của Kỳ Hi yếu ớt nói: “Ca tại sao các ngươi lại đối với hắn như vậy, hắn có sở thích kỳ lạ, đầu óc không bình thường, hơn nữa còn mắc chứng hoa si, người như vậy đã rất đáng thương rồi, lẽ nào các ngươi còn muốn đánh hắn nữa sao?”

Kỳ Hi còn chưa mở miệng thì Kỳ Vọng đã quát: “Cục cưng ngốc, ngươi ngốc như vậy, có bị người khác bán đi cũng không biết nữa, đây là hai ca ca đang bảo vệ ngươi, ngươi câm miệng không được gây thêm phiền phức có biết hay không!”

Bỗng nhiên bị mắng khiến cho Kỳ Tiểu Tiếu cảm thấy ủy khuất, cặp mắt long lanh ngân ngấn nước mắt: “Tiểu Vọng ca ca khi dễ người khác còn mắng ta ngốc, ta muốn đi nói với phụ thân.”

Sau đó Tiểu Tiếu liền ủy khuất chạy đi, trong rừng chỉ còn lại Thương Mặc vì đối tượng đột nhiên biến mất nên đã khôi phục lại thần trí cùng với hai huynh đệ không có ý tốt đang cười đến âm hiểm.