Hảo Thụ Thừa Song

Chương 10: Xuân triều gợn sóng



Lão bản của khách *** thấy ba tiểu ca tuấn tú tiến vào, nhìn dáng dấp trang phục đều giống như là quý công tử nhà giàu, vui vẻ ra mặt nói: “Các công tử muốn nghỉ trọ hay là ở trọ?”

“Một gian phòng hảo hạng, giường lớn một chút.” Kỳ Canh phân phó với chưởng quầy. Hắn cũng không muốn để buổi tối Tiểu Liễu Nhi lẻ loi ngủ một mình một phòng, khi còn bé ba người cũng đã từng ngủ cùng một giường, cho nên khi Kỳ Canh phân phó như là một chuyện rất hiển nhiên.

“Vậy. . .” Chưởng quỹ quan sát ba người, tiểu công tử ở chính giữa thì hoàn hảo, hai công tử lớn lên thập phần giống nhau này dáng người khôi ngô vạm vỡ, chỉ với hai người bọn họ nếu muốn tìm giường lớn đã không phải là chuyện đơn giản rồi, huống chi đây là ba người ngủ cùng nhau.

“Chưởng quầy gặp khó xử?” Kỳ Thạc thấy chưởng quầy muốn nói lại thôi liền hỏi.

“Không giấu gì các công tử, giường của tiểu *** đều là giường đơn, nếu như có trường hợp vài người ngủ cùng một phòng, cũng chỉ có cách nằm ngủ dưới đất mà thôi. Ba người các ngài muốn ngủ cùng giường, có lẽ sẽ có chút khó.”

“Như vậy sao, ta ngủ với Kỳ Thạc, Kỳ Canh tự đi ngủ ở giường khác đi.” Tròng mắt Liễu Nghi Sinh khẽ động, thốt ra một câu bình tĩnh.

“Tại sao. . . Được rồi, ai hiếm lạ muốn ngủ chung với ngươi chứ.” Ban đầu Kỳ Canh muốn phản bác đề nghị của y, nhưng chỉ cần hắn phản bác một cái, nhất định Tiểu Liễu Nhi xấu miệng sẽ chê cười hắn có phải đặc biệt mong muốn ngủ cùng với y hay không, nói không chừng còn có thể muốn hắn cầu y, hắn mới không cho vật nhỏ này có cơ hội tốt để cười nhạo mình đâu.

Chưởng quầy như được đại xá, thái độ hết sức tốt kêu người chuẩn bị hai gian phòng sạch sẽ cho bọn họ, đồng thời nhớ kỹ món ăn bọn họ gọi, sau đó liền lui ra ngoài.

“Cái giường này khá mềm mại a, nhưng đúng là có chút nhỏ, Kỳ Thạc nè có khi nào buổi tối ngươi sẽ lăn xuống hay không đây?” Liễu Nghi Sinh vào phòng mới biết được chưởng quầy không có gạt người, y cũng hoài nghi cái giường này có đủ để cho y cùng Kỳ Thạc ngủ không nữa.

“Không có việc gì, buổi tối lúc ngủ ngươi dựa gần vào ta một chút, ta ôm Tiểu Liễu Nhi cũng sẽ không rớt xuống giường đâu.” Kỳ Thạc cười cười nói.

Màn đêm buông xuống, ba người đi ngủ, chạy một ngày đường, lại chơi đùa náo loạn nửa ngày, cho dù là sinh long hoạt hổ như Liễu Nghi Sinh cũng không chịu nổi, dùng xong bữa tối liền nằm vật xuống muốn ngủ.

Trước đây y chỉ ngủ một mình, bỗng nhiên có thêm một người ngủ chung với y, ban đầu còn có chút không quen, có chút không biết được tại sao tay chân cứ loạng choạng không yên.

Kỳ Thạc lấy một tay gối dưới cổ y, tay kia ôm lấy y ôn nhu nói: “Ca ôm ngươi, ngủ đi.”

Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề, nghĩ đến Liễu Nghi Sinh vừa mới tìm được vị trí thoải mái lại hiếm khi mà không không được tự nhiên, chỉ trong chốc lát sau liền đi gặp Chu công.

“Tiểu Liễu Nhi?” Kỳ Thạc ôm lấy thân thể của thiếu niên, vị đạo nhẹ nhàng khoan khoái sâu kín chui vào chóp mũi, nhìn hàng lông mi vừa dày vừa dài của y, sóng mũi thẳng tắp xinh đẹp, còn có đôi môi mỏng mỏng, hồng hồng, đột nhiên Kỳ Thạc lại nhớ đến cảm giác tê dại khi ngón tay bị đầu lưỡi liếm vào khi nãy. Rõ ràng là vô cùng quen thuộc, khuôn mặt đã nhìn từ nhỏ đến lớn, thế mà dưới ánh trăng mông lung lại sinh ra chút xa lạ, khí tức khiến cho người khác mê muội không thể dời tầm mắt?

Hắn lén lút vươn tay ra khẽ vuốt ve môi của Liễu Nghi Sinh, đôi môi mềm mại so với ngón tay thô ráp chẳng biết là non mịn hơn biết bao nhiêu lần, đầu ngón tay dễ dàng mở nó ra, có chút ẩm ướt, lại thập phần ấm áp, Kỳ Thạc như bị giật mình một chút rồi rút tay về, tim đập loạn thình thịch, rõ ràng đến hắn cũng đều có thể nghe được thanh âm trái tim của hắn nhảy có bao nhiêu sinh động bao nhiêu không quy luật.

Còn ba tháng nữa Kỳ Thạc sẽ trưởng thành, hắn từng nghe phụ thân nói qua, sau khi thành niên giống đực sẽ có xúc động muốn ***, lẽ nào hiện tại cái loại cảm giác tim đập loạn nhịp này của hắn chính là xúc động muốn ***? Mà đối tượng hắn động tâm, muốn *** chẳng lẽ lại là Tiểu Liễu Nhi hay sao?

Tuy rằng Kỳ Thiên Hữu vẫn hay nói giỡn tùy tiện hai huynh đệ bọn họ ai lấy Tiểu Liễu Nhi về nhà đều được, thế nhưng hắn phát thệ, trước ngày hôm nay, hắn đối với Tiểu Liễu Nhi chính là thương yêu chiều chuộng như đệ đệ ruột, không hề có chút xúc động lúng túng và kích thích như hiện tại, tựa như máu huyết trong cơ thể đều nghịch lưu, nóng hừng hực nhưng lại không biết làm sao.

Thân thể Tiểu Liễu Nhi rất ấm, như cái bếp lò nhỏ cuộn ở trong ***g ngực hắn, ngủ say mê mệt cũng không xoay người. Kỳ Thạc vươn một tay ra giúp y nhét chăn lại, muốn hôn một cái lên trán y rồi ngủ, tựa như khi còn bé, hôn nhẹ lên trán là một lễ nghi chúc ngủ ngon rất bình thường.

Đôi môi khẽ chạm vào cái trán trơn bóng, nhưng vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó, hắn còn muốn hôn nhẹ lên mí mắt Tiểu Liễu Nhi, ánh mắt hữu thần khi ngủ càng thêm nhu thuận, nhưng lúc tỉnh lại, lại phát ra sự sắc bén của chủ nhân, không giống như khi còn bé mang theo một đôi mắt ngập nước nói khóc liền khóc; hôn xong mí mắt, Kỳ Thạc càng không thể vãn hồi mà đi hôn chóp mũi, khuôn mặt, thậm chí vành tai khéo léo tinh xảo.

Hắn còn dùng ngón tay khiêu khích qua cái địa phương kia, chỗ kia không thể hôn được, phụ thân đã nói, chỉ có sau khi thành thân mới có thể hôn môi và làm chuyện quá trớn hơn, nếu không thì chính là không tôn kính bầu bạn của mình, sẽ làm cho đối phương mất hứng. Đương nhiên là hắn không muốn để cho Tiểu Liễu Nhi mất hứng rồi, bất quá hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện Kỳ Thiên Hữu từng kiến nghị, lấy Tiểu Liễu Nhi về nhà làm vợ, không phải mỗi ngày đều có thể ôm y hôn y nhìn y, muốn hôn chỗ nào liền hôn chỗ đó sao?

Được rồi, Tiểu Liễu Nhi còn có một thân thể đặc biệt thần bí, là có thể giúp giống đực Kỳ Lân sinh cục cưng. Chỉ là hiện tại Tiểu Liễu Nhi còn chưa hoàn toàn trưởng thành, sinh cục cưng thật sự là có chút kỳ quái. Kỳ Thạc tưởng tượng thấy bụng Liễu Nghi Sinh lớn lên, trên tay còn ôm bé con của hai người bọn họ, bộ dáng luống cuống tay chân, phì cười một tiếng. Siết chặt lấy thiếu niên đang ôm trong lòng, đêm nay Kỳ Thạc ngủ ngon đến không gì sánh được, hiện tại hắn đã gần hai mươi tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy ngủ ngon đến như vậy, thì ra Tiểu Liễu Nhi còn có công hiệu an thần, sau này cần phải ôm y nhiều hơn một chút mới được.

Cả đêm ba người đều ngủ không tồi, ngày hôm sau quét sạch chợ sáng trùng trùng điệp điệp, ăn những món điểm tâm cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn qua, sau khi ăn xong, đi dạo qua những quầy hàng bản thân chưa kịp ghé vào của hôm qua.

Liễu Nghi Sinh nghỉ ngơi được một lát rồi, tự nhiên là tinh thần phấn chấn nhìn đông nhìn tây, thấy cái này cũng ngạc nhiên, cái kia cũng đẹp, kết quả chính là vừa mắt một đống đồ vật, được Kỳ Thạc và Kỳ Canh vác hết, y như đại thiếu gia mà hai tay trống trơn điên cuồng mua sắm, khiến Kỳ Thạc trả tiền đến chớp mắt cũng không kịp.

“Ca, sao ta có cảm giác không phải chúng ta dẫn Tiểu Liễu Nhi đi ra ngoài chơi, mà là đi làm tiểu người hầu của y vậy nha?” Trên tay Kỳ Canh ôm một con búp bê cao chừng nửa thân người, phàn nàn với Kỳ Thạc.

“Khó khăn lắm y mới được ra ngoài một lần, thấy cái gì cũng lạ, một lát trước tiên chúng ta về khách *** để đồ lại sau đó hãy đi ăn.” Kỳ Thạc khoan dung cười cười đáp.

Liễu Nghi Sinh mà đã mua sắm nhiệt tình thì sẽ không có chừng mực, cho nên, lại đang dừng lại mua hàng trước một cửa tiệm bán quạt giấy.