Hảo Nhân Nan Vi

Chương 16



Lúc những nhân viên trong bếp nghe được tin di dời khẩn cấp thì Hác Hảo lại đang lựa chọn rau ở bên trong kho đông lạnh nằm phía sau bếp.

Tiểu Dương rất thích ăn thịt dê, hôm nay trời lại lạnh, nhân lúc này làm món thịt dê cay là ngon nhất. Trời lạnh ăn món vừa cay vừa nóng sẽ làm mồ hôi xuất ra, rất tốt cho cơ thể.

Cười cười, Hác Hảo cầm một cái đĩa đựng củ cải trắng cùng với một ít thịt dê từ kho đông lạnh đi ra.

------

"Mọi người đâu? Đi đâu hết trơn rồi? Sao chẳng còn ai hết vậy? Không phải là ai định trêu chọc mình đó chứ?" Hác Hảo buông cái đĩa trong tay xuống bàn, kinh ngạc nhìn phòng bếp trống không.

Từ sâu trong thâm tâm, một cảm giác bất an bắt đầu nhen nhóm. - Sao lại yên tĩnh đến thế? Đã tắt nhạc rồi sao? Vì sao ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có?

Vén tấm rèm phòng bếp lên, Hác Hảo đi vào quầy bar. Hiện ra trước mắt Hác Hảo là một mảnh lửa đỏ rực.

"Tại sao có thể như vậy? Cháy lúc nào? Sao mình không biết? Mọi người chạy hết rồi chăng? Trong bar chỉ còn mỗi mình thôi sao? Bất quá ta chỉ mới vào kho lạnh có mười phút, nhiều lắm là mười lăm phút thôi!"

Hác Hảo không biết, ngay lúc hắn ở kho hàng cũng là lúc Tiểu Huy thông tri có cháy với mọi người, yêu cầu tất cả mau chóng rời khỏi bar.

Mười lăm phút đồng hồ! Nhiêu đó thời gian cũng đủ làm một bó củi bốc cháy hết. Huống hồ vật dụng trong bar đa số làm từ gỗ, cánh cửa bằng gỗ, bàn ghế bằng gỗ, lan can tay vịn cũng bằng gỗ, cầu thang cũng bằng gỗ nốt...... nên mọi thứ rất nhanh đều bị lửa đốt cháy hết!

Cửa chính ngay quầy bar bây giờ đã không thể thấy, bởi vì cánh cửa đã bị máy phun sương che khuất tầm mắt. Mà đi cửa sau chính là lối thoát hiểm. Tuy rằng lửa cháy đã làm hỏng hết mọi thứ, nhưng thế lửa vẫn chưa quá lớn, vẫn còn có cơ hội để thoát ra.

------

Bỗng nhiên, Hác Hảo bật cười, cười đến sáng lạn cực kỳ!

Ta rốt cục đã có thể giải thoát rồi......

------

Không, có một điểm không giống bình thường.

Hôm nay, trên gương mặt Hác Hảo xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, nếu cẩn thận lắng nghe sẽ cảm thấy giai điệu mà hắn đang ngâm nga. Chuyện khó tin cỡ nào, đúng vậy, Hác Hảo mà lại hát!

"Nếu như có thể , ta cũng không nghĩ muốn trầm túy

Nếu như có thể, ta cũng không nghĩ muốn sợ hãi

Nếu như có thể ta cũng không nghĩ muốn rời đi

Nếu như có thể , ta có một nguyện vọng

Chỉ mong kiếp sau sống không quá mệt mỏi

Từ lần đầu tiên quen biết người, ta đã biết sẽ không gặp may

Xé nát trái tim ta rồi đem ném xuống vực sâu

Cũng vì mong chờ sự tôn trọng nhưng chỉ đổi lại sự chán ghét của người

Giãy dụa càng nhiều lại càng bi thương.

Chỉ vì yêu thương của người càng làm trong ta kinh hoảng

Bề ngoài lãnh đạm để che dấu tình cảm bên trong

Người cũng biết ta đã rơi vào lưới tình của người

Nếu như có thể , ta cũng không nghĩ muốn trầm túy

Nếu như có thể , ta cũng không nghĩ muốn sợ hãi

Nếu như có thể , cũng không muốn rời xa

Nếu như có thể , ta có một nguyện vọng

Xin đừng nghiền nát mơ ước của ta."

Ha ha ... - Hác Hảo buồn cười rơi nước mắt.

Không bao giờ nữa......phải lựa chọn yêu ngươi hay hận ngươi, không bao giờ nữa...... phải đeo trên lưng tội ác, không bao giờ nữa......sẽ gặp thấy giấc mộng kia...Hết thảy sẽ chấm dứt, tất cả bi kịch trước đây rồi sẽ chấm dứt!

"Hiểu Vĩ! Ngươi đối với ta thật tốt, chờ ta biến thành quỷ hồn sẽ trở về báo đáp ngươi. Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã ôn nhu ôm ta, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết mọi chuyện đều không phải lỗi của ta, không phải là ta đã sai ......"

"Ta đã hận ngươi, hận đến mức muốn giết ngươi! Nhưng mà ... ta cũng ... , cho nên ta không muốn lãnh đạm với ngươi! Cho tới bây giờ chưa từng có một ai đối với ta tốt như ngươi, đến cả anh trai của ta cũng không toàn tâm toàn ý đối tốt với ta như ngươi."

"Nếu như có thể, hãy để kiếp sau chúng ta tái kiến......"

"Hy vọng ngươi sẽ không tiếp tục hiểu lầm ta, sẽ không nhục mạ ta, sẽ không ... xem ta không phải là người mà giày xéo... Chỉ cần ... chỉ cần ngươi đối tốt với ta một chút, không cần tốt như bây giờ, chỉ cần một chút thôi. Như vậy ta có thể mỉm cười với ngươi, nói chuyện với ngươi, chia sẻ tất cả tâm sự với ngươi ."

"Ngươi biết không? Ta rất muốn nói chuyện với ngươi, giống như khi ta còn bệnh. Tự do tự tại khoái hoạt, cùng ngươi nói đủ mọi chuyện phiếm từ trên trời dưới đất. Ta cũng muốn cùng ngươi đi du ngoạn, giống như hai người bạn thân. Liệu ngươi có muốn trở thành người bạn tốt nhất của ta không? Ta biết rất rõ đáp án này a ... Ha ha ha ..."

Ông trời ơi, cám ơn người, cám ơn người đã cho con có cơ hội được rời khỏi hắn.

Ta không muốn tự sát trước mặt hắn, nhưng mà quả thật ta đã sống quá mệt mỏi. Trận hỏa hoạn này thật sự là cơ hội quá tốt. Ta không muốn làm kẻ phụ thuộc vào hắn, không muốn có một ngày hắn xem ta như rác rưởi mà vứt bỏ! Ta muốn trở thành một nam nhân đường đường chính chính. Ta muốn được ngang hàng với hắn, vĩnh viễn không nợ hắn thứ gì.

"Hiểu Vĩ, xin lỗi, ta thực sự không thể làm nam kỹ. Cho dù ngươi có thanh toán đủ tiền, ta cũng không thể phục vụ ngươi. Thành thật xin lỗi. Ta không kiên cường như ngươi nghĩ đâu. Chỉ cần ngươi đối tốt với ta một chút, ta liền quên mất thân phận của mình."

"Ta rất sợ, rất sợ tương lai có một ngày, ta quỳ trên mặt đất cầu xin ngươi đừng bỏ rơi ra, lúc đó ngươi sẽ nói với ta - "Bất quá ngươi chỉ là một con điếm mà ta dùng tiền mua để tiêu khiển thôi, lấy tư cách gì cầu xin. Nhìn ngươi là đã thấy ghê tởm! Cũng không nhìn lại bản thân xem mình là cái dạng gì."

Ta sẽ điên mất!

Ta không muốn phát điên. Ta không muốn sống để chịu nhục nhã như vậy!

Thà là hôm nay, ta để cho trận hỏa này thiêu rụi tất cả, thiêu luôn cái tương lai kia ...

Bình an ......

-----

Cải trắng đã muốn tỉa gọt tốt lắm, không giống từng miếng ngay ngắn đều nhau, nhưng miễn cưỡng cũng coi như gọt đều. Ngay lúc Hác Hảo dần cảm nhận được oi bức thì khói đã nhanh chân hơn một bước so với lửa, nhanh chóng chui vào phòng bếp.

Muốn tiếp tục công tác trên tay nhưng lượng khói dày đặc làm hắn cơ hồ không thể hô hấp, rớt ra quạt tản khói, gió mới vừa cuồn cuộn nổi lên, ngọn lửa liền mạnh mẽ vọt vào phòng bếp.

Hác Hảo không trốn tránh, thản nhiên trơ mắt nhìn ngọn lửa hướng bản thân mình mà liếm đến......

-----

Qua điện thoại Hiểu Vĩ nghe được Tiểu Huy nói hai chữ có cháy, lập tức bỏ mặc thư ký Trần Tín Nhiên đang đợi trong phòng thu, chạy ngay ra bãi xe, khởi động xe rồi điên cuồng lái với tốc độ một trăm năm mươi cây số một giờ thẳng hướng đến Thần Nông Giá.

Trên đường đi, Hiểu Vĩ gọi cấp cứu và cứu hỏa.

Chạy quá tốc độ, một đường vượt đèn đỏ, khiến cho một đội năm vị cảnh sát giao thông ráo riết đuổi theo phía sau Hiểu Vĩ. Chỉ trong mười lăm phút đồng hồ đã chạy đến khu trung tâm.

Nhưng mà ... không vào được! Cả con đường đều bị kẹt xe! Khắp nơi đều là người với người!

Gặp quỷ mà! XXXXX! Cứ như vậy làm sao đến nơi? Hiểu Vĩ hận trong tay lúc này không có khẩu súng nào để bắn nát hết đám người đứng kẹt cứng trước mặt.

Mặc kệ mọi thứ, Hiểu Vĩ cứ như vậy bỏ xe giữa lộ, xuống xe chạy tới Thần Nông Giá.

Đẩy, đá, giẫm, đụng, mặc kệ mọi tiếng chửi bới tức giận đều xem như không nghe thấy, sử dụng hết sức mạnh của bản thân, tìm cách nhanh nhất để đến Thần Nông Giá.

"Tiểu Huy! Tiểu Huy! Là tôi, Hác Hảo đâu?" Thoáng thấy thân ảnh Tiểu Huy trong đám người đang cố dập lửa, Hiểu Vĩ gọi lớn.

Nghe tiếng gọi, Tiểu Huy quay đầu lại: "Hiểu Vĩ! Hác Hảo hả? Tôi không biết. Tôi cũng đang tìm cậu ấy!"

"Cậu nói cái gì?" - Con mẹ nó! Không thể nào!

"Hác Hảo! Hác Hảo!" - Hiểu Vĩ liều mạng gọi to, khẩn cầu Hác Hảo có thể từ trong đám người trả lời hắn một tiếng.

"La Kiên! Cậu có thấy Hác Hảo đâu không?" Một tay kéo áo La Kiên, Hiểu Vĩ cấp bách hỏi.

"Không có. Tôi cũng đang tìm cậu ấy, tôi đã hỏi rất nhiều người, nhưng không ai thấy cậu ấy đi ra."

"Ngươi nói cái gì? Hác Hảo còn ở bên trong sao?" Hiểu Vĩ hoảng đến độ muốn ngất đi.

"Chỉ là ... có thể ... giờ vẫn chưa rõ ..."

"Vậy chứ chừng nào mới rõ? Chờ hắn bị thiêu thành tro hả? Khốn kiếp!" Hiểu Vĩ tức giận chửi bậy.

"Ông chủ! Tôi là Tiểu Ngư nè ..." Từ xa, Tiểu Ngư vẫy vẫy tay với Hiểu Vĩ. Thấy Hiểu Vĩ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hét lớn. "Lúc chúng tôi ra, Hác Hảo còn ở trong kho đông lạnh. Tất cả mọi người quá vội nên quên thông báo cho cậu ấy. Bây giờ chắc cậu ấy còn ở trong đó."

Một đám hỗn đản! Sao các người không đi chết hết đi! Chỉ biết nghĩ đến thân mình mà chạy trối chết! - Hiểu Vĩ bắt đầu hung hăng tức giận không nói lý lẽ.

Khi xe cứu hỏa đến, lại gặp phải vấn đề lớn. Thứ nhất là không vào được do mọi người tập trung quá đông. Thêm nữa là diện tích cháy quá lớn, các xe cứu hỏa khác cũng bắt đầu chạy tới hướng bên này.

Nhân viên cứu hỏa nhảy xuống xe, mở đường, bắt đầu tháo gỡ dụng cụ để chữa lửa.

Hiểu Vĩ chạy tới cạnh một người đang xách một thùng nước chuẩn bị phụ giập tắt lửa, không thèm để ý đến tiếng chửi rủa của người khác, một tay đoạt lấy thùng nước xối mạnh từ đầu xuống. Sau đó nhắm mắt lại, hít thật sâu, một đường hướng thẳng vào đám lửa. La Kiên nhìn thấy ý định của Hiểu Vĩ định chạy đến ngăn cản, Hiểu Vĩ bỗng trừng lớn mắt, không nói không rằng chạy thẳng vào cửa chính Thần Nông Giá!

-----

"Hác Hảo! Hác Hảo! Em ở đâu?"

Hiểu Vĩ?

Hác Hảo bất giác không tự chủ thụt lùi một bước, vừa lúc tránh được hơi lửa đang liếm tới.

Ta đang nằm mộng sao? Hay là ảo giác trước khi chết? Hắn ... hắn sao lại ở đây...?

"Hác Hảo!" - Âm thanh ngày càng gần.

Không ! Không! Không phải là hắn. Nhất định là mình nghe lầm rồi! Hắn sao lại xuất hiện ở đây. Tuyệt đối không thể nào...! Thật sự là hắn sao...?

Hắn không nên ở đây! Hắn đến đây làm gì? Ngươi trở về đi! Trở về đi!!!.

Hác Hảo nghĩ muốn trốn đi. Nhưng vừa đưa mắt nhìn quanh bếp thì thấy không có chỗ nào để núp. Rèm chỗ thông với quầy bar cũng bị thiêu rụi, quay đầu nhìn con đường thông với kho hàng thì thấy khói thoát ra càng lúc càng nhiều.

Xem ra trừ phòng bếp không dùng các vật dụng bằng gỗ thì các phòng khác chủ yếu sử dụng trang trí bằng gỗ đều đã bị thần Hỏa ăn mòn hết.

Thật buồn cười, một lòng nghĩ muốn chết nhưng bản thân lại chọn nơi an toàn nhất! Hác Hảo cười khổ lắc đầu.

Đáng tiếc, đồ ăn này không thể hoàn thành rồi ..., nhìn chằm chằm cánh cửa trước kho hàng, Hác Hảo bước một bước đầu tiên, tiếp theo là bước thức hai. Từng bước từng bước một kiên định đi về phía cánh cửa thông đến địa ngục.

Tay cầm đến nắm cửa - Nóng quá! - Hác Hảo theo bản năng phản xạ lùi về. Hơi nóng truyền qua tay nắm bằng kim loại cũng đủ làm cho Hác Hảo tưởng tượng được tình cảnh bên kia cánh cửa như thế nào . Không hiểu sau chỉ vỏn vẹn có hai mươi phút mà khiến cho kho hàng cháy sạch như vậy. Hác Hảo nhìn lại bàn tay mình - đỏ bừng một mảnh lớn. May thật, không có nổi bọng nước.

Khẽ cắn môi, quyết tâm một lần nữa! Vừa định một lần nữa mở cửa, phía sau bỗng truyền đến một tiếng rống to: "Hác Hảo! Nguy hiểm! Tránh khỏi chỗ đó mau."

Đừng để ý đến hắn! Không được để ý đến hắn! Hác Hảo cố gắng khắc chế bản thân mình, nhắm mắt tiếp tục duỗi tay đến tay nắm cửa nóng rực.

Tay bị bắt lấy! Gắt gao giữ chặt! Hác Hảo dùng lực cố gắng bứt tay ra, chợt phát hiện tay không thể nhúc nhích. Từ cánh tay, cả người bất giác ngã vào lòng ngực nam tính của kẻ phía sau. Hai cánh tay hữu lực giống như gọng kiềm đem cả người hắn siết chặt không cách nào nhúc nhích được.

"Hác Hảo ...! May là em không sao... may là ... không có việc gì!" Chú ngữ lại một lần rồi một lần nỉ non bên tai. Trống ngực của Hiểu Vĩ đập kịch liệt

"Bỏ ra ... bỏ ra ... tôi ..." Đã lâu không cùng Hiểu Vĩ nói chuyện "bình thường" rồi, không ngờ lần đầu tiên mở miệng lại nói ra mấy câu này, Hác Hảo thầm cười nhạo. - Ha ha ha ..., nguyên lai bản thân lại muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

"Em nói cái gì? A Hảo, em chịu nói chuyện với anh sao? Thật sự là em đang nói chuyện với anh sao?" Chẳng biết Hiểu Vĩ có nghe rõ nội dung Hác Hảo nói hay không, nhưng lại mừng rỡ như điên, hét lớn vào lỗ tay Hác Hảo.

Ồn quá! - Hác Hảo bị Hiểu Vĩ hét ầm vào tai khẽ nhíu mày. - Bất quá chỉ là nói với hắn một câu thôi, có cần phải kích động đến vậy không?

"Hác Hảo, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi, anh còn tưởng phải chờ ít nhất ba đến năm năm nữa chứ. A Hảo ..." Hiểu Vĩ hiển nhiên đã quên mất tiêu mục đích vào đây, không ngừng ở bên tai Hác Hảo bày tỏ xúc động đến quên cả trời đất.

"Tôi cũng không phải chưa từng cùng cậu nói chuyện, buổi tối ..." Hác Hảo chợt nhớ tới buổi tối bản thân "nói" với Hiểu Vĩ là đang ở tình huống nào, khiến bản thân không khỏi đỏ mặt.

"Buông ra!" Đề cao thanh âm, trong giọng nói ẩn chứa phẫn nộ.

"A! Xin lỗi! Nhìn anh làm cái gì này. Hác Hảo, em không cần lo lắng, anh lập tức sẽ đưa em ra khỏi chỗ này. Để anh đi xem coi trong đây còn nước không, em nhớ ở đây chờ anh. Ngàn vạn lần không được mở cửa này ra có biết không. Nhìn khói từ bên đó thổi qua là biết chỗ ấy đã cháy sạch cả rồi. Nếu mở cửa ra chẳng những lửa sẽ nhanh chóng tràn qua mà còn có khả năng chết ngộp trong đó. Cho nên nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được mở cửa. Anh không muốn cả hai chúng ta đều biến thành heo quay. Ha ha ...!" Hiểu Vĩ vui vẻ nói đùa, nhân tiện Hác Hảo không để ý hung hăng hôn một cái thật sâu lên mặt người ta, rồi vội vàng chạy đi kiếm nước.

Hác Hảo thấy ta anh hùng như vậy, không biết hắn có chết mê chết mệt ta không? Hắc hắc hắc...!

Mặc kệ lửa cháy ngày càng lớn. Hiểu Vĩ vẫn mạc danh kỳ diệu trong lòng tràn ngập vui mừng. Trái ngược với Hiểu Vĩ, tâm tình Hác Hảo lúc này vô cùng phức tạp. Một mặt hắn muốn mở cửa, nhưng một mặt lại không muốn liên lụy đến Hiểu Vĩ đã liều chết đến đây cứu hắn.

Ta nên làm cái gì bây giờ? Khó khăn lắm ta mới có một quyết định đúng đắn như vậy sao ngươi lại chạy đến phá rối? Tại sao không để ta chết đi? Tại sao năm lần bảy lượt muốn cứu ta? Ngươi muốn ta tiếp tục sống trên đời này sao? Rốt cuộc thì ta có ý nghĩa gì với ngươi? Ta đáng giá cho ngươi liều mạng đến đây cứu sao?

Ta đã đáp ứng ngươi sẽ không tự sát. Ta nhất định sẽ không bao giờ tự tay giết chết mình. Nhưng là ... chuyện này không giống vậy ... đây là do ông trời cho ta cơ hội, cơ hội để ta được giải thoát. Tại sao? Tại sao ngươi lại đến đây? Tại sao ngươi lại chạy đến đây?

"Vì ... sao ...???"

"Cái gì?" Hiểu Vĩ quay đầu lại hỏi. "A Hảo, em nói với anh cái gì sao?"

"Về đi!"

"Về đâu?" Hiểu Vĩ cảm thấy khó hiểu. "Nếu là về nhà thì hai người chúng ta cùng nhau về." Hiểu Vĩ đặc biệt nhấn mạnh "hai người" và "cùng nhau".

Lắc đầu, "Không! Cậu ... một mình !"

"A Hảo, em có biết em đang nói gì không?" Giọng Hiểu Vĩ trở nên lo lắng.

Gật đầu, "Cậu ... mau đi đi!"

"Hác Hảo!" Hiểu Vĩ bước mạnh về phía trước.

Theo từng bước tiến của Hiểu Vĩ là từng bước từng bước lùi của Hác Hảo, mà hướng hắn lùi chính là hướng thông với quầy bar.

"Hác Hảo! Em đứng lại cho anh. Không được phép di chuyển nữa!!!" Hiểu Vĩ quát lớn.

"Cậu ... đừng ... đừng qua đây!" Hác Hảo lại tiếp tục lùi về sau.

"Hác Hảo! Được rồi! Anh không đến nữa, em cũng đừng di chuyển. Đứng yên đó, được không? Anh sẽ không đi nữa. Thật đó." Hiểu Vĩ khẩn trương đến mồ hôi đầm đề, " Nói cho anh biết, có chuyện gì ? Tại sao không muốn cùng anh về nhà? Có phải có ai đã nói gì với em không? Hay là ... em đã chán ghét anh, chán ghét đến mức hận không muốn nhìn thấy mặt anh nữa?" - A Hảo, đừng ghét ta, ta cầu xin ngươi ...!!!

Lắc đầu, ta đã không còn chán ghét ngươi, một chút cũng không. Nhưng bởi vì như thế ta mới không muốn cùng ngươi trở về. Ta sợ, sợ có một ngày ta lún sâu đến không thể thoát ra!

"Lắc đầu là sao? Ý là không chán ghét anh phải không?"

Hác Hảo ngây người, không biết là nên gật đầu hay lắc đầu.

"A Hảo, nếu như em không chán ghét anh, tại sao không muốn cùng anh về nhà? Là do anh đối xử không tốt với em sao? Anh thề, từ nay về sau sẽ đối xử thật tốt với em. Anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em, anh sẽ ..."

"Không ... không ..., đừng đối tốt ... với tôi...nữa..." - Đủ rồi, như vậy là được rồi, ngươi đã đối với ta quá tốt rồi. Ta thật sự nhận không nổi. Ta không xứng ...

Lúc này, Hác Hảo mới chú ý đến bộ dạng chật vật đến đáng thương của Hiểu Vĩ. Mái tóc luôn chỉnh chu, được chăm sóc kỹ lưỡng bây giờ có vết cháy xém, bộ âu phục xa hoa bây giờ đã loang lỗ vệt vàng do cháy, khuôn mặt tuấn tú lúc này cũng phủ đầy tro đen xì. Là Hiểu Vĩ nhưng lại không giống Hiểu Vĩ!

"Hác Hảo! Nghe lời anh đi, cùng anh thoát khỏi đây. Nếu không nhanh lên thì sẽ không còn kịp nữa." - Hiểu Vĩ vươn tay ra..

Ngọn lửa đã duỗi đầu lưỡi đến gần, như muốn nuốt trọn con người ấm áp kia.

Lại lui về sau một bước. - Ngươi mau chạy đi. Ngươi còn không mau đi sao! Đừng ép ta nữa!

"Hác Hảo!!!" Hiểu Vĩ hận đến mức muốn giết người, cắn răng nói: "A HẢo! Em không chịu đi có phải không? Được! Anh cũng không đi. Em muốn chết, anh chết cùng em. Con bà nó! Em muốn nhân cơ hội này đi tìm anh trai sao? Dù gì thì hắn cũng đã chết mười năm rồi. Anh biết hắn đối với em rất tốt, nhưng anh cũng có thể đối với em tốt gấp trăm gấp vạn lần. Chẳng lẽ trong lòng em, hắn quan trọng đến vậy sao?"

Anh hai ...? Anh ấy đối với ta rất quan trọng, nhưng là, ta không phải vì nguyên nhân đó ...

"Anh thừa nhận trước kia đúng là anh đối xử tệ với em, nhưng là khi đó anh không hiểu em, nếu anh hiểu em là người thế nào, nếu như anh biết sự thật thì Triệu Hiểu Vĩ này nhất định sẽ sống chết yêu em, sẽ không đối xử với em như vậy!"

Ngươi ... Yêu ta ? Tình yêu đó của ngươi liệu duy trì được bao lâu?

"Anh rất hối hận em có biết không? Anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào anh đã thích em , nhưng chờ đến lúc anh nhận ra điều đó thì anh đã làm em hận anh rồi. Em có biết anh hận bản thân đến mức nào không? Anh hận đến mức muốn giết bản thân mình. Từ trước đến nay anh chưa từng thích một ai đến vậy, có trời mới biết quãng thời gian em bệnh, lầm tưởng anh là anh trai em, cười với anh, nói với anh đã khiến anh hạnh phúc đến dường nào. Anh thậm chí đã ước ao phải chi em cứ vĩnh viễn như vậy."

Ta cũng hạnh phúc. Từ trước đến nay, ta chưa từng hạnh phúc đến vậy, ta ... kỳ thực cũng đã từng ước phải chi mình vĩnh viễn không nhớ lại quá khứ!

"Anh yêu em. Từ lúc bắt đầu nhận ra anh yêu em , anh không hề chạm qua một ai khác, bây giờ đã vậy sau này cũng vậy. Anh biết em không tin anh, bất quá , không sao cả, chúng ta còn rất nhiều thời gian, hãy cho anh một cơ hội để chúng ta một lần nữa tạo dựng niềm tin. Hác Hảo, hoàng tuyền chi đạo, anh cùng em đồng hành!" Hiểu Vĩ một bên nói những lời ái ngữ, một bên lấy tốc độ ánh sáng để hoạt động đầu óc. - Thời cơ, phải đợi thời cơ! Chỉ cần Hác Hảo mất cảnh giác, ta sẽ lập tức áp sát đánh hắn bất tỉnh rồi khiêng ra ngoài.

Ô ô!!!! Tại sao Hác Hảo của ta lại muốn tìm đến cái chết chứ? Chẳng lẽ là tại ta ở trên giường hầu hạ hắn không đủ thoải mái sao? Hay là tại ta cố gắng không đủ? Chẳng lẽ ta không đủ thỏa mãn hắn sao? Ô ô!!! Hác Hảo!!! Ta thề từ nay về sau sẽ càng thêm cố gắng, nhất định sẽ ở trên giường tận tình hầu hạ, làm cho ngươi vĩnh viễn không nỡ rời khỏi ta.

Rèm ngăn cách quầy bar với bếp lúc đó đã bị lửa thiêu rụi, cánh cửa bị đốt lộ ra vết gãy kì dị. Xung quanh khói đặc kín, chỉ riêng phòng bếp là còn không khí lưu thông. Là do Hiểu Vĩ đã đánh vỡ cánh cửa sao?

Đối diện với vẻ mặt chân thành khiến tâm tư của Hác Hảo có chút rung động. Nghe câu "hoàng tuyền chi đạo, anh cùng em đồng hành", bất giác khóe mắt Hác Hảo ngấn nước.

Không, không được như vậy! Ngươi chẳng lẽ sợ ta chưa gánh đủ tội lỗi hay sao? Anh trai vì cứu ta mà chết, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ...! Tại sao? Tại sao ngươi không hiểu lòng ta? Ngươi luôn miệng nói yêu ta, nhưng ngươi có biết ta đang nghĩ gì không? Ngươi có biết từng ngày từng ngày sống đối với ta là cảm giác gì không? Ngươi có hiểu tâm tình của ta mỗi khi nằm dưới thân thể ngươi không? Ngươi không hiểu! Một chút cũng không hiểu.!!!

Hai mắt Hác Hảo đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, dùng sức của toàn thân, nỗ lực hét lớn. "Đừng nói yêu tôi! Không cần!"

"Hác Hảo ...?" - Bộ dáng hắn ...

"Cậu nói ... "yêu tôi", cậu dựa vào cái gì mà nói ... "yêu tôi"? Chẳng lẽ bởi vì ... bởi vì cậu nói yêu tôi, là tôi phải yêu cậu sao? Tôi là ... là phải giống như ... giống như những người phụ nữ khác mở ... mở chân ra để thỏa mãn cậu sao? Cả đời này chẳng lẽ tôi phải đứng bên cạnh để cho cậu chơi đùa sao? Tôi không cần!"

Thở hổn hển, "Tôi là không cần sự thương hại của cậu, tôi ... biết cậu thấy tôi đáng thương mới đối xử với tôi tốt như vậy có đúng không? Thật ra cậu rất chán ghét tôi, lúc sau lại ... thấy tôi thật sự thê thảm nên mới để tôi ở lại nhà có phải không? Tại sao lại đối xử tốt với tôi? Tôi không hiểu. Tôi vốn là một kẻ sát nhân! Vốn là ... một kẻ mắc bệnh thần kinh! Vốn là một đứa con xấu xa đến cha không thương mẹ không yêu! Cậu làm sao lại có thể yêu tôi! Là cậu lừa tôi thôi có đúng không? Cậu xem tôi là thằng ngu sao? Đem tôi đùa bỡn xoay vòng vui lắm sao?"

"A Hảo, đừng di chuyển nữa! Không phải thế! Anh không có lừa em! Anh thật sự yêu em, rất yêu em. Yêu con người em, yêu thiện lương của em, yêu sự đơn thuần của em, yêu tất cả con người em!" - Hiểu Vĩ lúc này vừa vui vừa buồn. Vui vì rốt cuộc Hác Hảo cũng chịu đem tâm tư sâu kín của mình mà bộc lộ với hắn, mặc dù là trong lúc tâm trạng của hắn không được bình tĩnh. Nhưng lại bi ai vì nguyên lai Hác Hảo vẫn thủy chung không chịu tin tưởng tình yêu của hắn, bi ai hắn luôn xem thường chính bản thân! Những câu nói tổn thương lòng người như vậy có phải đã từng có người nói với hắn chăng?

"Cậu yêu tôi ... sao? Tôi thiện lương? Ha ha ha!!! Cậu có biết tôi ... tôi đã từng hận đến mức muốn giết cả nhà cậu? Cậu có biết tôi cũng đã từng ghen ghét anh trai mình! Cậu có biết hay không ... tôi từng ... không muốn làm người tốt. Làm người tốt có gì hay? Làm người tốt khiến mọi người đều khi dễ tôi, chưa từng có cái gì tốt với mình, tại sao? Bởi vì ... chỉ bởi vì tôi là được mọi người gọi là Hác Hảo ... là ... người tốt. Ba mẹ nói đúng, tôi quả thật không phải là người tốt ... tôi là ... là một thằng phá hoại, một kẻ tồi tệ nhất thế gian này! Chính tay tôi đã giết chết anh mình, vì tiền lấy thân bồi nam nhân ngủ, đối với kẻ đã chà đạp mình lại còn cảm kích hắn khi được đối xử ôn nhu một chút! Cái gì mà đơn thuần ...? Thân là đàn ông nhưng lại chịu nằm dưới cơ thể của một gã đàn ông khác ... Cậu cảm thấy tôi đơn thuần ? Ha ha ha ..." Hác Hảo cười lớn.

Lấy tay lau lau hai hàng lệ đang trào khỏi hốc mắt, Hác Hảo đem tay trái giơ lên cho Hiểu Vĩ xem: "Cậu ... xem, tôi thế nhưng cũng biết rơi lệ, kẻ như tôi mà cũng biết rơi lệ ...! Cậu biết cái này gọi là cái gì không? Nước mắt? Mẹ tôi từng nói, tôi là ... đồ nước mắt cá sấu ...! Mặc kệ tôi có khóc thế nào, cũng sẽ không có ai thương cảm, mặc kệ tôi có chảy bao nhiêu nước mắt ... bao nhiêu nước mắt, bọn họ ... bọn họ cũng không buông tha tôi, tôi không thích ăn ... trái ớt ... rất cay ... cay quá ... tôi không chịu nổi !!! Tôi khóc cầu xin bọn họ, nhưng ... chưa người nào để ý tới, mẹ cầm nước sôi đến, nói ... giúp tôi trừ tà ... Tôi khóc cầu xin mẹ đừng làm ... khóc đến mức nói không ra tiếng nữa ... , bây giờ, tôi khóc cho cậu xem, van cầu cậu tội nghiệp tôi, để tôi lại một mình đi, cầu cậu ...đi đi ... Tôi ... sắp điên rồi ... sắp ..."

Trần nhà bị thiêu, một thanh xà ngang bị nứt ra, nhắm ngay đầu Hác Hảo rơi xuống!

"HÁC HẢO!" Một tiếng hét lớn, Hác Hảo bị một lực mạnh mẽ đánh gục!

Sau khi tỉnh táo lại, nhìn đến vật thể đang đè lên mình ...

-----

Nhân viên chữa cháy càng lúc càng đông, tập trung phun nước vào trong.

Bốn nhân viên chữa cháy cẩn cẩn dực dực cầm dụng cụ chữa lửa đi vào Thần Nông Giá, bởi vì nghe nhân viên của bar nói bên trong còn có 2 nhân viên của quán chưa kịp chạy ra, bởi thế họ hành động càng cẩn thận. Một nửa tâm trí hết sức cảnh giác xung quanh , một nửa thì cố gắng dùng vòi nước phun chữa lửa.

Thỉnh thoảng, từ trần nhà lại có vài thứ cháy đen rơi xuống.

"Bên này có người! Phát hiện hai người còn sót lại trong bar rồi! Chuẩn bị cấp cứu!" Một nhân viên phòng cháy vừa đi vào bếp liền phát hiện hai người nằm trên mặt đất.

"Còn sống không? Thương thế ra sao?" Đội trưởng cứu hỏa lớn tiếng hỏi.

Xem xét một lát, nhân viên la lên : "Một người bị thương nghiêm trọng, người còn lại chỉ bị thương nhẹ, cả hai đều còn sống!" Từ trong phòng bếp tràn ra tiếng reo sung sướng của các nhân viên cứu hỏa.

"Mau gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu! Phát hiện hai người bị thương trong hiện trường. Một người bị thương nặng , một người nhẹ ..."

-----

Sau khi hai người được cứu ra, nhân viên cứu hộ đang muốn tách cả hai ra khỏi, lại phát hiện người bị thương nặng chẳng những dùng cả thân người che lại cho người kia, hai tay lại còn gắt gao nắm chặt đối phương không cách nào tách ra. Nhân viên cấp cứu nhận thấy nếu kiên trì tách cả hai ra có khả năng làm cho người kia bị thương nặng thêm nên quyết định duy trì cả hai rồi làm cấp cứu bên ngoài và đưa cả hai về bệnh viện.

Hết chương 16