Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 3: Bắt cóc uy hiếp 1



"Cha, con đã trở về!"

Đẩy cửa nhà ra. Thi Tĩnh ghé đầu liếc mắt nhìn trong nhà, cũng không có thấy bóng dáng cha, cô hoài nghi xoay người đi vào trong nhà.

"Cha?" Không có ai? Thi Tĩnh ngờ vực nhìn trong nhà trống rỗng, cũng không có thấy bóng dáng cha đâu.

"Có thể đi ra ngoài rồi? !" Cô lẩm bẩm ra tiếng. Sau khi cha nghỉ việc thường thỉnh thoảng ra chung quanh xem một chút. Có thể là muốn làm chút gì.

Cởi áo khoác ra, Thi Tĩnh đi vào phòng bếp muốn trước khi cha trở lại trước làm xong thức ăn. Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, Thi Mạnh từ đầu đến cuối không có vào cửa, tâm Thi Tĩnh vốn bình tĩnh nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Thức ăn nóng rồi lạnh, cha từ đầu đến cuối không có vào cửa, mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn. Thi Tĩnh không khỏi khẩn trương.

Bỗng chốc

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Thi Tĩnh lấy đà đứng lên, nhìn chằm chằm điện thoại đột nhiên vang lên. Một hồi lâu mới bắt máy.

"Alô?"

"Trong vòng 30 phút , tôi muốn thấy cô!" Âm thanh lãnh khốc xuyên qua ống nghe truyền đến. Âm thanh quen thuộc làm cho toàn thân cô run lên.

Là Vân Dật Bạch!

"Tôi. . . . . . Có chuyện, không thể đi!" Cô run giọng nói.

"Tốt! Xem ba cô có thể chống đỡ được bao lâu !" Tiếng hắn nói hơi chậm, trực tiếp cắt đứt điện thoại. Căn bản không cho Thi Tĩnh cơ hội nói chuyện.

Nghe nói, sắc mặt Thi Tĩnh trắng nhợt, tay nhỏ bé cầm ống nghe bỗng chốc căng thẳng, "Anh nói cái gì? Alô? Alô ? Anh rốt cuộc để cho tôi đi nơi nào tìm anh hả? Anh bắt ba tôi làm cái gì?" Trả lời cô chỉ là tiếng của khu chăm sóc điện thoại

Dùng sức ném điện thoại trên tay. Thi Tĩnh mặt đỏ bừng.

Vân Dật Bạch rốt cuộc muốn làm gì? Một tuần lễ đã qua , hắn bắt ba rốt cuộc muốn làm gì? Chợt nhớ tới đề nghị với cô, Thi Tĩnh trên mặt hoảng hốt, hắn sẽ không đối với ba làm cái gì chứ?

Vân Dật Bạch, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Thi Tĩnh mặt hốt hoảng hoàn toàn đã mất một tấc vuông, nhớ tới lời nói của Vân Dật Bạch. Cô không dám tưởng tượng cha mình ở trong tay Vân Dật Bạch sẽ như thế nào? Cô bây giờ hiểu rõ ràng, người của Vân gia hận cô, cha không biết. . . . . .

Rốt cuộc phải đi nơi nào để tìm Vân Dật Bạch? Thi Tĩnh luống cuống, cô không biết Vân Dật Bạch, làm sao có thể biết hắn ở đâu?

Nhưng vào lúc này, tay cầm điện thoại nhắc nhở cô. Thi Tĩnh bước một bước dài tiến lên nắm lấy điện thoại của mình lên, là cái tin nhắn. Cô vội vàng mở ra xem.

Một giây sau, Thi Tĩnh xoay người chạy vọt ra cửa nhà.Trong lúc vội vàng, đèn cũng không có tắt.

20 phút sau, Thi Tĩnh đứng lại trước tập đoàn Cao ốc Vân thị ngẩng đầu nhìn cả tòa nhà bốn mươi tầng. Cô hít thở sâu một hơi. Cất bước đi vào.

Tầng cao nhất. Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nới lỏng cà vạt đeo trên cổ, Vân Dật Bạch hướng về phía cửa sổ sát đất, phía sau hắn là hai người đàn ông cao lớn đang đứng đứng. Hai người đều nhìn Vân Dật Bạch, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Trên cửa truyền đến tiếng vang nhẹ, Vân Dật Bạch chậm rãi xoay người, ánh mắt ý bảo người phía sau đi mở cửa.

Thi Tĩnh đứng ở ngoài cửa liên tiếp hít sâu, lúc này mới có dũng khí đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp làm cho hô hấp cô cứng lại, hít sâu một hơi mới dám đưa tay mở cửa.

Cửa bị người từ bên trong mở ra, Thi Tĩnh nhìn người đàn ông mở cửa, trong lòng ngột hạ xuống. Người này cô không biết!

"Thật xin lỗi, tôi đi nhầm!" Thi Tĩnh xoay người muốn rời khỏi.

"Vào đi!" Vân Dật Bạch xoay người đối diện với ánh mắt của cô. Người đàn ông mở cửa nghiêng người sang, mời cô nàng đi vào.

Chần chờ chốc lát, Thi Tĩnh cúi đầu vào cửa, mắt nhanh chóng tìm tòi trong phòng làm việc một lần, cũng không có phát hiện bóng dáng cha. Cô bước một bước dài tiến lên, bước nhanh đi tới trước người của Vân Dật Bạch, ôm cánh tay của hắn, hỏi"Ba tôi đâu? Anh bắt ba tôi làm cái gì?"

Lạnh lùng nhìn lướt qua cánh tay của mình bị cô cầm lấy, Vân Dật Bạch lạnh lùng rút tay của mình về. Kéo ra khoảng cách của hai người.

Thi Tĩnh tiến lên một bước, "Anh rốt cuộc đem ba tôi giấu ở nơi nào rồi hả ?"

"Chú ý một chút thái độ của cô, tôi không phải Dật Thanh, có thể dễ dàng tha thứ cô tùy hứng!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói.

Thi Tĩnh cứng đờ. Mặt trắng bệch nghiêm túc nhìn hắn, thật lâu lúc này mới lên tiếng, "Anh muốn tôi làm gì?" Cô đã sớm nên biết, người của Vân gia sẽ không bỏ qua cho cô.

Nụ cười ở trên mặt Vân Dật Bạch chậm rãi mở ra, nụ cười nơi đáy mắt của hắn hiện lên sự châm biếm.

"Cô rất thông minh!" Dựa vào một điểm này, hắn sẽ không làm khó Thi Mạnh.

Thứ cô muốn không phải là sự khen ngợi của hắn, Thi Tĩnh yên lặng nhìn hắn, "Ba tôi đâu?"

"Cô cho rằng tôi sẽ đem người mang theo trên người?" Vân Dật Bạch cười lạnh.

"Tại sao tôi có thể chắc chắn rằng ba tôi ở trong tay anh?" Thi Tĩnh bình tĩnh lại.

"Cô có thể không tin tôi!" Vân Dật bạch nhàn nhã ngồi xuống trên ghế sofa, một tay đặt ở trên ghế dựa, tâm trí lười biếng buông lỏng.

Nhưng Thi Tĩnh biết, đây tuyệt đối không phải Vân Dật bạch biểu hiện ra nhẹ nhõm như vậy, hắn đang đợi , chờ đợi mình đưa tới cửa. Coi như chưa từng thấy qua hắn mấy lần, từ trong miệng Dật Thanh cô cũng hiểu rõ. Vân Dật Bạch, cho tới giờ đều là người không từ thủ đoạn.

"Anh muốn ta làm cái ? Chỉ cần anh thả ba tôi, để cho tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý!" Thi Tĩnh chậm rãi nói. Biết đây là đáp án mà hắn muốn.