Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 41: Oan gia ngõ hẹp



Sau  khi mấy nữ sinh kia đi khỏi, Úy Hải Lam cùng cô bạn Linh Linh đỡ tiểu Văn về ký túc xa. Một nữ sinh khác cùng phòng là Phỉ Nhi lập tức đến phòng y tế xin thuốc. 1 lớp, đây là lần đầu tiên 4 người cũng trốn lớp tập thể. Tiểu Văn dường như đã bình tĩnh lại, không còn quá mức hoảng sợ, chỉ lo lắng hỏi. “Hải lam, sẽ không sao chứ? Họ tìm người đến làm phiền thì làm sao?”

“Bọn họ chỉ nói vậy thôi, yên tâm đi, không có gì đâu.”Úy Hải Lam thay cô thoa thuốc, an ủi nói.

Mấy cô gái luyên thuyên một chút, trong lúc lơ đãng đã chuyển chủ đề, Phỉ Nhi đang chơi điện thoại di động chợt nói. “Ai? Các cậu có biết không? Gần đây có người bán bản thiết kế trong trường đấy! Nếu như người mua hài lòng, thù lao còn rất phong phú, còn có thể có 5 con số.”

“Trường cũng không quản sao?” Linh Linh hết sức kinh ngạc.

“Trường?” Phỉ Nhi lắc đầu một cái, tay ra dấu im lặng, ý bảo mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài. “ Tớ nói cho các cậu biết, đây đều là trường ngầm cho phép, bán cho nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài, như vậy về sau cũng dễ dàng đề cử những học sinh kia ra nước ngoài tập sự, không phải một công đôi chuyện sao.”

Phỉ Nhi hoạt bát xinh đẹp, vừa vào trường đã vào được hội học sinh, hơn nữa bạn trai cô còn là con trai của lãnh đạo cao cấp của trường, nên rất nhạy với tin tức, nếu không có căn cứ, tuyệt đối sẽ không nói, nên nhất định là có nguyên nhân, không phải là tin đồn thất thiệt.

“Cái thế giới này quá đen tối rồi.” Tiểu Văn xúc động nói, Linh Linh yếu ớt hùa theo  “Cộng thêm thực tế tàn nhẫn nữa.”

Úy Hải Lam cảm thấy họ giống như là chim non, u mê giãy giụa, lại không bay ra khỏi một mảnh trời.

Đánh một giấc, sau khi tỉnh lại phát hiện đã muộn, không còn kịp để đến căn tin ăn cơm nên Úy Hải Lam vội vàng lái xe rời đi. Trước phải dạy thêm 2 tiếng cho một em nhỏ, sau đó lại chạy đến quán rượu để làm. Màn đêm vừa buông xuống, quán rượu cũng dần đông. Cô mang mặt nạ con hề, cũng giống như tất cả các phục vụ khác trong quán, bận từ bây giờ đến tận 11 giờ tối, mỗi ngày đều như thế.

Trong quán rượu nơi nơi đều là nam thanh nữ tú đến mua vui, cô bưng rượu đến từng bàn.

Úy Hải Lam đến gần nhìn, ngẩn ra, không phải là cô bé doạ nạt cô buổi chiều sao?

“Ồ, cái tay này thật đẹp, không biết mặt mũi thế nào đây?” Một cậu thanh niên tóc nhuộm vàng mở miêng trêu chọc, ra tay quá nhanh, đã tháo được mặt nạ của cô xuống. “Thì ra la một mỹ nữ.”

Nữ sinh kia cũng nhìn rõ cô, chợt cười một tiếng. “Oan Gia Ngõ Hẹp thật.”

“Quen sao?”

“Không chỉ quen, mà còn không có ít tình cảm.” Nữ sinh kia đứng dậy, không nói lời nào đã tát cô. Úy Hải Lam trước đó không có phòng bị, cứng rắn bị cô ta tát 1 cái, đối phương lại vờ như muốn đánh nữa, cô nhanh nhẹn chặn được tay cô ta, đối phương không tránh được liền thẹn quá hoá giận. “Đặt cô ta lên bàn cho tôi!”

“Loảng xoảng!” Tiếng chai rượu bị đập vỡ vang lên, Úy Hải Lam cầm lấy cái cổ chai lạnh lùng nói, “Ai muốn đè tôi xuống … Tôi liền cùng chết với người đó!”

“Nháo cái gì mà nháo! Địa bàn của Tần gia mà cũng dám gây chuyện?” Có người quá một tiếng, đàn em đã rối rít xông tới.

Bốn phía hỗn loạn kiều diễm, Ngũ quang thập sắc lấp lánh bên trong, Úy Hải Lam nhìn thấy người đàn ông nọ đang ngồi ở nơi xa.