Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 14: Chim bị nhốt lồng



Hai vệ sĩ lập tức nghe lệnh, một người kéo cô từ dưới đất lên, giữ chặt vai cô, không cho cô động đậy, tên còn lại mặt không đổi sắc xé rách quần áo của cô. Úy Hải Lam không chống được sức lực như dã thú của bọn họ, lạnh giọng gào thét, chân tay đập đá cũng uổng công. Trong sự giãy giụa kịch liệt, áo dệt kim hở cổ trên người cô bị kéo xuống. Chiếc quần màu chàm cũng bị xé bỏ trong tiếng thét chói tai, giống như vải rách bị ném trên mặt đất. 

Ánh sáng trước mắt trở nên hỗn loạn.

Chỉ trong nháy mắt, trên người cô chỉ còn sót lại bộ đồ lót mỏng mà trong suốt được viền tơ lụa, thêu những nụ hoa. Viền tơ dính chặt vào thân người trắng mịn của cô, có thể nhìn thấy dáng ngực đầy đặn, eo thon nhỏ đang giãy giụa, hai chân mảnh khảnh, da thịt trơn mịn trắng nõn, mỗi lỗ chân lông dường như đang run. Thân thể như ẩn như hiện tuy chưa lộ ra hết, nhưng cũng đủ gợi lên vô vàn ý nghĩ xa xôi.

Cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác sợ hãi run rẩy trước nay chưa từng có, đánh úp toàn thân, vô hình áp bức cô, khiến cô không thở được.

Úy Hải Lam khàn giọng, cố nhấn rõ từng chữ từng chữ la: "Không bằng các người giết chết tôi đi! Giết chết tôi đi!"

Chậc chậc mấy tiếng, khinh miệt lướt qua, nụ cười của anh khiến người ta rợn tóc gáy.

Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, hoảng hốt chống lại tầm mắt của anh, nhìn thấy anh nhàn nhã vừa lòng mỉm cười.

Mà trong mắt Lôi Thiệu Hành, thiếu nữ trước mắt lại có một hương vị khác. Tóc dài toán loạn dính trên mặt, không còn mềm mại thẳng mượt như trước, rốt cuộc cũng phá tan hình tượng cao quý hoàn mỹ của cô. Mồ hôi nhiễm ướt sợi tóc đen nhánh, dán vào gò má gầy, khiến cô vừa yếu đuối lại mang vài phần kiều mỵ, ngay cả đôi môi khẽ mở cũng như muốn mời, làm người ta muốn tới thưởng thức.

"Giết người là chuyện phạm pháp, tôi chưa bao giờ làm." Đặt hai chân vắt chéo xuống, Lôi Thiệu Hành bỗng đứng dậy đi tới trước mặt cô.

Hai người đàn ông đồng thời buông lỏng tay, Úy Hải Lam chỉ cảm thấy hai chân nhất thời mềm nhũn, một tay vội vàng vịn vào tường, chống không cho mình ngã xuống.

Trước mặt đột nhiên chụp xuống một bóng đen cao lớn, thân thể khỏe mạnh cường tráng áp vào cô, khí chất ngông cuồng sắp ép cô hít thở không thông. Áo lót mỏng không thể ngăn nổi vách tường lạnh lẽo, cái lạnh như băng lan tràn qua sau lưng. Hai mắt mờ mịt mông lung rốt cuộc có tiêu điểm, cô kêu to ra tiếng, "Dừng lại!"

Cách lớp áo lót sát người, bàn tay to của anh sờ soạng theo từng đường cong thân thể cô, một chỗ cũng không bỏ qua. Ngón tay tà nịnh cố ý dừng lại trước ngực cô, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át kia, thưởng thức vẻ mặt dần khổ sở vặn vẹo của cô, vui vẻ cong môi, "Tiếp tục!"

Úy Hải Lam trừng mắt về phía anh, phun ra hai chữ: "Cầm thú!"

"Nghe rất êm tai! Tiếp tục nào! Để tôi nghe xem cái miệng nhỏ nhắn này còn có thể kêu ra cái gì!" Anh càng thêm cuồng dã, lấy chân thon dài áp chặt vào cô, đầu gối đẩy hai chân khép chặt của cô ra, bàn tay lần tìm xuống dưới. Thân mình anh quá mức cao lớn hoàn toàn cản trở mọi tầm mắt, cô giống như một con chim bị nhốt lồng, vô lực phản kháng. Anh dễ dàng kéo quần lót cô xuống, mặc cô kêu đau, ngón giữa dùng lực đẩy vào.

Úy Hải Lam nhịn không được cắn răng cau mày, cô nhìn thấy đôi tròng mắt đen kia bỗng nhiên sâu thẳm, ý cười cong nơi khóe mắt, lại u ám lạnh lẽo như nước biển.