Hào Môn Lãnh Thê

Chương 47



Tưởng Hàm một đêm không về, đến sáng hôm sau mới trởlại.

Mặc Mặc vội vàng hỏi “Chị, chị làm em lo lắng gầnchết, sao giờ chị mới về?”

Tưởng Hàm cho cô một nụ cười an ủi “Mặc Mặc, không cầnlo lắng, chị không phải đã về sao? Hơn nữa chị còn có tin tốt lành nói cho mọingười.”

“Tin tốt lành? Ý con nói không phải là…”

Tưởng Hàm gật đầu, cô đi đến trước mặt Tưởng Lực Hành“Cha, con sắp trở thành con dâu của Sở gia rồi, như vậy được chứ?”

Tưởng Lực Hành nghe ra ý trong lời nói của cô “Vì saocon không nói con sắp trở thành vợ của Sở Khinh Dương?”

Tưởng Ngạn Chiêu và Vân Phong nhìn nhau một cái, haingười đồng thời kịp phản ứng “Em không phải gả cho Sở Khinh Dương?!”

Tưởng Hàm không đáp hỏi lại “Bất luận là Sở KhinhDương hay những người khác trong Sở Gia, không phải đều giống nhau sao?”

“Chị…”

Tưởng Hàm mỉm cười “Yên tâm đi, nếu chị gả cũng sẽchọn một người tốt nhất”

Vân Phong gật đầu “Không sai, người tốt nhất Sở Giachính là Sở Khinh Dương, chị làm như vậy là lấy lui làm tiến.”

Khoé miệng Tưởng Hàm khẽ nhếch lên “Không hổ là VânPhong, đủ thông minh, cậu nói xem, người bạn tốt của cậu trước bảy giờ sẽ tớiTưởng Gia không?”

Vân Phong nhìn đồng hồ “Em cảm thấy sáu rưỡi sẽ thấyhắn”

Vân Phong vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên, tầmmắt mọi người đều nhìn về một phía.

Vân Phong đi đến bên cạnh Mặc Mặc “Không ngờ hắn cònđến sớm hơn cả thời gian anh dự đoán trước.”

Tưởng Hàm tự mình đi tới mở cửa, trên mặt của cô mangtheo nụ cười thản nhiên vô cùng tự tin, nghênh đón người tới.

Là Sở Khinh Dương.

Sở Khinh Dương liếc mắt nhìn Tưởng Hàm, cảm thấy nụcười trên mặt cô thực chọi mắt, nhưng không có cách nào khác,anh đi vào bêntrong, nhìn quanh một vòng, sau đó trao đổi một ánh mắt với Vân Phong, cuốicùng đi đến trước mặt Tưởng Lực Hành.

“Bác trai, hôm nay con tới để cầu hôn. Ba ngày sau chacon sẽ đích thân tới thăm hỏi.”

***

Hôn sự của Sở Khinh Dương và Tưởng Hàm cứ như vậy màđịnh, lúc Sở Khinh Dương đi Tưởng Hàm còn ra ngoài tiễn hắn, những người kháctrong phòng đối với chuyện này vẫn còn khó có thể tin.

“Phong, vì sao Sở Khinh Dương lại quyết định nhanh nhưvậy?”

“Tôi nghĩ chắc là tối hôm Tưởng Hàm đi tìm hắn, sau đókhông nói chuyện ổn thoả, cô đành đi tìm mấy đứa em hắn, Tưởng Hàm nói rấtđúng, gả vào Sở Gia không nhất định chỉ có một lựa chọn là Sở Khinh Dương,nhưng hắn là lựa chọn tốt nhất, cô ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cho nên … Cólẽ cô ấy nói với Sở Khinh Dương như vậy: anh muốn tôi trở thành vợ của anh haylà em dâu của anh?”

Tưởng Ngạn Chiêu nở nụ cười “Đây đúng là giống vớiphong cách làm việc của Tưởng Hàm. Người làm anh tôi đây có thể khẳng định nónhất định là nói như vậy.”

Tưởng Ngạn Chiêu nhìn Mặc Mặc “Mặc Mặc, giữ chân mộtngười đàn ông có rất nhiều cách.”

Tưởng Mặc thầm cả kinh.