Hào Môn Lãnh Thê

Chương 33



Vân Phong có vẻ rất xấu hổ, anh thở thật sâu, sau đókhống chế được tình dục của mình, nhẹ nhàng buông cô ra đứng dậy “Mặc Mặc, emnên tắm rửa, anh đi xả nước cho em.”

Men say của Mặc Mặc giống như đột nhiên biến mất, côkhó tin nhìn anh, cô không nhìn nhầm, vừa rồi cô mới nhìn thấy ánh mắt anh rấtnóng bỏng, rất tình cảm, đó là điều cô chưa từng cảm nhận được, đó là dục vọngnguyên thuỷ của một ngừơi đàn ông.

Vân Phong luôn luôn đối xử với cô rất ôn nhu, nhưng côchưa bao giờ cảm thấy được anh khát vọng mãnh liệt như vậy đối với chính mình,vừa rồi trong nháy mắt đó cô lại có thể thấy được.

Mặc Mặc vươn tay, mượn rượu làm dũng khí, chậm rãi mởmiệng “Phong … Đừng đi,”

Lý trí của Vân Phong sụp đổ, trở lại trên giường, khoáchặt cô dưới thân.

Sau đó lại hôn cô, trực tiếp hơn nữa, nhiệt tình hơnnữa, khiến cô gần như muốn hết hơi, run rẩy dưới thân anh.

Sự mềm mại ấm áp và chặt chẽ của cô khiến anh thiếuchút nữa rên rỉ thành tiếng, kích thích đột ngột đến làm cho anh mất tự chủ,cho đến khi khoái cảm tích tụ khiến hai người cuối cùng cũng không chịu được,vong tình phát ra tiếng ngâm ngọt ngào.

Sau đó , anh nặng nề tựa vào trên người cô, cảm giáchô hấp cả hai người vừa nhanh vừa gấp, tim đập cũng vậy.

Mặc Mặc dùng mền che kín mặt “Trời ạ, em thật khôngthể tin được.”

Vân Phong cũng như vậy, nhìn một đống gồ lên bên cạnh“Anh cũng vậy.”

Anh mở góc chăn ra “Mặc Mặc…”

Cô định không nói gì, nhưng mà “Gì chứ?”

“Mặc Mặc, anh có làm đau em không?”

Mặc Mặc xấu hổ lườm anh một cái, không dám trả lời.

Vân Phong lại hiểu lầm, rất sốt ruột “Anh làm đau emsao?”

“Không có” Cô không thể không trả lời.

Lần này Vân Phong mới yên tâm, không thể ngờ được, anhlại có thể mất khống chế như vậy.

Ban ngày đi lại mệt mỏi, vừa rồi lại hao tổn mãnh mẽ,không khí lại ngọt ngào ấm áp như vậy. Đêm nay bọn họ hạnh phúc ôm nhau, ngủngon một đêm.

Đợi đến khi bọn họ tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hômsau.

Hôm nay bọn họ chuẩn bị tiếp tục vui chơi khắp Prague,Mặc Mặc ở trong phòng tắm thay quần áo, cô nhìn chính mình trong gương, dườngnhư có chút khác lạ, trên mặt cô có thêm một phần xinh đẹp, cô luôn biết mìnhkhông xinh đẹp, nhưng hiện tại cô hình như có chút tự tin hơn.

Bên môi Mặc Mặc luôn phảng phất nụ cười, thay quần áoxong, định đẩy cửa ra thì nghe thấ tiếng Vân Phong nhỏ giọng nói chuyện.

Anh đang gọi điện thoại?

“Tôi biết thời hạn cô cho tôi là mười ngày, nhưng bâygiờ tôi không thể trở về. Mặc Mặc đang chơi rất vui, tôi không muốn làm cô ấymất hứng.”

“Tôi sẽ cho cô đáp án, sau khi tôi trở về hãy bàn “

“Chờ một chút, Tần Quyến …”

Anh đang gọi điện thoại với Tần Quyến.

Nụ cười bên môi Mặc Mặc nhất thời cứng lại, thì ra anhvẫn không quên được cô ta, cho dù ở tận Prague.

Trở về gặp rồi bàn sau? Nói chuyện gì? Nói anh quyếtđịnh ly hôn với cô?”

Ngực Mặc Mặc như ngạt thở, cô vẫn không giữ được anhsao? Rốt cuộc cô nên làm gì bây gi?

Lại đứng trươc gương, nét rực rỡ mới hiện lên lại biếnmất không thấy đâu, cô thống khổ cắn môi dưới, đẩy cửa đi ra.