Hào Môn Lãnh Thê

Chương 30



Prague ( thủ đô cộng hoà Czech).

Được gọi là một trong những thành phố xinh đẹp nhấtChâu Âu.

Sự lãng mạn mỹ lệ của Prague do lớp lịch sử sâu sắcthổi qua, hay cũng là do tính cách lãng mạn của người bohemian tạo nên, đi qua30 pho tượng thánh trên cầu lớn Charles, bạn có thể cảm nhận được sự lãng mạnthực thụ của thành phố này.

Đúng như lời nói của Nietzsche, “khi tôi muốn dùng mộtchữ đến diễn tả “âm nhạc” thì tôi chỉ tìm được Viên, còn khi tôi muốn dùng mộtchữ để diễn tả “thần bí” thì tôi chỉ nghĩ tới Prague.”

Prague tịnh mịch đẹp đẹp mê ngời, như sao chổi, ngọnlửa, rắn, lại như quang cảnh súc tích đang truyền đạt vẻ đẹp mãi mãi không tiêutan của nó. Cần bạn và một người tâm linh thương thông cùng nhau chia sẻ niềmvui tại đây.

Mà người Mặc Mặc muốn cùng chia sẻ tất cả chuyện này,không thể nghi ngờ, chính là Vân Phong.

Bọn họ xuất phát từ quảng trường, đi qua ngõ tắt vàngcổ Kafka, trôi theo dòng người trên đường Karlova tới cầu đá Charles được xâydựng vào năm 1357.

Mặc Mặc lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve pho thượng đá, giốngnhư dùng tâm linh mà chạm đến.

Vân Phong nhìn vẻ thành kính của cô, không khỏi hỏi“Mặc Mặc, ở đây có điển cố gì sao?”

Mặc Mực gật đầu, mỉm cười quay lại nhìn anh “Truyềnthuyết nói rằng chỉ cần dùng tâm cạm vào pho tượng thánh có thể mang đến hạnh phúcsuốt đời.”

Vân Phọng nghiêng đầu nhìn “Hả? Anh cũng phải dụng tâmmột chút mới được.”

Mặc Mặc suy nghĩ lời anh nói “Phong? Anh cũng tintưởng điều này sao?”

Vân Phong cười khẽ, đúng là trước kia anh không tincái gì gọi là lãng mạn, gọi là truyền thuyết, nhưng hiện tại, anh tin, anh hivọng pho tượng mang theo sự thần bí này có thể thoả mãn nguyện vọng của MặcMặc, cũng thoả mãn nguyện vọng của anh.

Dịu dàng như gió, Vân Phong nhẹ nhàng nói ra “Anh hivọng Mặc Mặc cả đời hạnh phúc.”

Mặc Mặc cười ngọt ngào, cười đến xinh đẹp mà mê người.

Lúm đồng tiền của cô đã xua đi toàn bộ sự do dự lúctrước của Vân Phong, cô vui vẻ giống như một cô gái nhỏ mới được thoả mãn ướcnguyện trong ngày sinh nhật.

Đúng vậy, lần du lịch này vốn là anh thiếu ước nguyệnsinh nhật của cô, bây giờ anh chân thành bù lại có thể chứ?

Anh cầm tay Mặc Mặc, đi trên cầu Charles.

Hoàn toàn khác biệt với những cửa hàng bọc kính củathủ đô Prague, trên cây cầu Charles phần lớn là ván những ảnh chụp và những tácphẩm hội hoạ, tranh vẽ và hình ảnh, màu sắc phẩn lớn là lấy trắng và đen làmtông chính.

Khi không có người hỏi thăm,các chủ quầy thường thườngđốt một điếu thuốc lá, nhìn du khách tới lui, vẻ cao quý ẩn bên trong tư thếkia, tuyệt không phải những người bán hàng rong nhỏ có thể đạt được.

Mặc Mặc đối vứi văn nghệ sĩ rất hứng thú, cô kéo tayVân Phong đi thẳng về phía trước, “Phong , chúng ta cùng vẽ một bức tranh đượckhông?”

“Vẽ?”

“Ừm, so với chụp ảnh thì thú vị hơn rất nhiều.”

Vân Phong đồng ý.

Bọn họ người trước mặt một ngườ đàn ông cao tuổi, ônglão dùng bàn tay già nua, mạnh mẽ phá hoạ, đưa bút, vạch một cái, vẽ lên diệnmạo của bọn họ.

Hỉnh ảnh bó của bọn họ từng chút một vẽ lên trên giấy,cùng vẽ lên trái tim họ.

Trời chiều ngả về tây, ánh sáng rực rỡ chiếu rọiPrrague.