Hào Môn Lãnh Thê

Chương 19



Vân Phong ngồi ở trong phòng làm việc, lần đầu tiênthất thần trong lúc làm việc.

Mặc Mặc đã phát hiện rồi sao?

Phát hiện sau khi anh nhìn thấy Tần Quyến, trong đầuđều là mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mặt của Tần Quyến, thân ảnh màu vàng kia củacô, còn cả ánh mắt lạnh như băng.

Có phải Mặc Mặc đã biết hay không? Tâm tư của anh gầnđây rất loạn, bởi vì cô gái xinh đẹp kia mà loạn, bởi vì cô gái cho dù như thếnào cũng không thể đụng vào.

Vân Phong nhìn đống văn kiện trước mắt, mày nhíu lại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Người bước vào là Tưởng Ngạn Chiêu.

Anh nhìn thấy trạng thái của Vân Phong, “Vân Phong?Sắc mặt của cậu không tốt lắm, có phải gần đây quá sức hay không?”

Vân Phong lắc đầu “Không có, chắc là do hôm qua ngủkhông được ngon.”

Lời Vân Phong nói rất đúng, tối hôm qua sau khi MặcMặc kể cho anh câu chuyện của Johannes Brahms và Clara, anh liền hoảng hốt, anh không dám đối diệntrước mặt cô.

Cho nên, anh nói dối còn có công việc phải xử lý, mộtmình ngồi ở thử phòng đến tận hai giờ sáng hôm sau.

Tưởng Ngạn Chiêu gật đầu, “Tôi biết gần đây ở công ty córất nhiều chuyện, cậu phải chú ý thân thể. Không bằng dẫn Mặc Mặc đi ra ngoàinghỉ phép đi, nghỉ ngơi vài ngày, cũng thả lỏng một chút.”

“Tôi hiện tại có thể chạy đi đâu chứ? Ngay cả thờigian ngủ cũng không có.”

Tưởng Ngạn Chiêu mỉm cười, “Cho dù cậu có tiếp tục bậnrộn đi nữa cũng không thể để Mặc Mặc cô đơn đó, bằng không người làm anh tôiđây sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

Lông mày của Vân Phong nhíu lại “Bốn năm trước anh đãtừng cảnh cáo tôi như vậy. Tôi vẫn còn nhớ.”

Đúng vậy, bốn năm trước, khi Mặc Mặc tạo nên một trậncách mạng trong Tưởng gia, Tuỏng Ngạn Chiêu đi tìm Vân Phong. Anh dùng ánh mắtvô cùng kiên định cảnh cáo Vân Phong, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổnthương Mặc Mặc, tổn thương đến đứa em gái yêu đuối kia.

Mà bốn năm nay, biểu hiện của Vân Phong làm anh rấthài lòng, từ trong ánh mắt hạnh phúc của Mặc Mặc, Tưởng Ngạn Chiêu nhìn ra đượcsự thoả mãn đầy đủ.

Tưởng Ngạn Chiêu cùng Vân Phong bàn một chút việc liênquan đến công việc, điện thoại di động của Vân Phong đột nhiên vang lên.

“A lo? Vân Phong đây.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói dễ nghe“Là mình, Sở Khinh Dương.”

“Khinh Dương, có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, đã lâu không gặp, buổi tối ra ngoàitâm sự đi?”

“Cũng tốt, buổi tối támgiờ gặp ở chỗ cũ.”

“Ừm, cúp đây.”

Sau khi Vân Phong cúp điện thoại, Tưởng Ngạn Chiêu lậptức mở miệng hỏi “Là Sở Khinh Dương?”

“Ừm”

“Xí nghiệp Thiếu Đông của Sở thị, tôi ngưỡng mộ đạidanh đã lâu, có cơ hội giới thiệu chúng tôi quen biết một chút không?”

Vân Phong suy nghĩ “Không bằng đêm nay đi, chúng tôiđã hẹn rồi.”

Tưởng Ngạn Chiêu lắc đầu “Hôm khác đi, đêm nay hai người nhất định có chuyện riêng muốn nói”

Dứt lời, Tưởng Ngạn Chiêu đứng dậy rời khỏi văn phòngcủa Vân Phong.

Vân Phong suynghĩ cẩn thận lời anh nói: “Chuyện riêng?”

Đúng vậy, gần đây anh rất buồn, cần tìm người nóichuyện, Khinh Dương là người thích hợp nhất. Sở Khinh Dương biết tất cả mọichuyện của anh.