Hào Môn Diệm (Tục)

Chương 10



Chị em tỉnh táo và chú ý =]] vì giờ là 12h đêm, ta hoàn toàn hông tỉnh nên ta e các nàng cũng hơi hông tỉnh =]] nầy là chương Cận số 2 trong ngày, chớ vội đọc ngay nếu chưa liệng qua chương trước kẻo bỏ lỡ Cận thì fí fạm sự đẹp chai cụa chàng =]]]

Hai hôm sau đó, không nhận được tin tức gì từ Fiennes, Trần Cận cũng hơi sốt ruột, hắn xin vào sân tập bắn đạn thật, phát một, nằm ngắm, dùng súng bán tự động, rốt cuộc sau một hồi thành nghiện luôn, hắn chơi tuốt đến bắn bia di động, lâu lâu không luyện tập cũng thấy mệt, nhưng Trần Cận mặc kệ, chẳng qua hắn đang muốn mượn việc tiêu hao thể lực để dằn xuống cảm giác khấp khởi chờ mong được tác chiến cùng Fiennes.

Hắn chỉ sợ mình hứng chí quá độ, rồi để Fiennes nhìn ra thì… mất mặt a.

Trưa thứ sáu, Norman đem tin tới, kèm luôn cả vé máy bay. Khoang hạng nhất một chuyến bay dân dụng, xem ra kỳ này Fiennes tính chơi trò tỷ phú vi hành thật rồi

Đưa vé xong, Norman mới nghe ruột gan nhộn nhạo, tình hình sắp tới quả là phức tạp khó lường a…

Vừa lên máy bay, Trần Cận đã bước thẳng đến chỗ Fiennes, nằm dài xuống cạnh hắn, rồi nói tỉnh rụi: “Tôi ngủ một giấc, tới nơi thì gọi.”

Fiennes mỉm cười không nói gì, năm phút sau, hắn vẫy gọi tiếp viên mang chăn đến, rồi chỉ chỉ gã đàn ông nằm bên cạnh.

Tám giờ tối máy bay hạ cánh xuống St. Paul, Trần Cận vào xe đón cùng Fiennes, lúc ấy mới bắt đầu chất vấn.

“Sao không đến thẳng Rio?”

“Ngày mai có cuộc đua.”

Trần Cận hiểu ngay lập tức “cuộc đua” đối phương đang nói nghĩa là sao. Hắn đặc biệt mê đua xe F1, coi bộ Fiennes cũng phát hiện luôn thú vui này của hắn rồi, bất quá nếu bỏ qua công việc chỉ để bay bằng được qua đây coi đua xe với hắn, hình như hơi bị rảnh quá ta.

Fiennes bật kính cách âm rồi trả lời hắn trong thùng xe kín bưng.

“Hoa Kỳ vừa bị đánh cắp một loại vũ khí sinh học tên là “Giấu mù”, FBI đang tung hết lực lượng để điều tra, khách hàng mua chúng được ghi nhận từ rất nhiều quốc gia: Nga, Ả Rập, Mexico và cả Brazil, trong khi đó năm chuyên gia phụ trách nghiên cứu và thử nghiệm loại vũ khí sát thương lớn này hiện nay ba người đã mất tích, một người gặp tai nạn. Có chứng cứ cho thấy Duoni, một tay trùm xã hội đen của Rio đã hợp tác với bọn bắt cóc, đồng thời thực hiện rửa tiền cho nhóm khách này. Giờ Duoni đã bị cảnh sát bí mật bắt giữ, khách hàng của ông ta hoàn toàn không biết gì, trong khi tin tức chưa bị rò rỉ, chúng ta phải tìm được kẽ hở trước.”

“Vụ này hoành tráng à” Trần Cận tán thán, rồi hỏi thẳng, “Vậy giờ ta phải truy người, hay truy tiền?”

“Đã có phân bộ của Hào Môn kết hợp với Cục điều tra liên bang lo tìm con tin và căn cứ của chúng, Palio và người của tổ Trung Đông cũng tham gia, còn chúng ta sẽ tiếp xúc với những người liên quan đến Duoni.”

“Chỉ có anh với tôi thôi? Bộ anh tưởng mình là superman hở?!”

“Việc này, càng đông người càng khó khăn. Mục tiêu của chúng ta là kho bảo hiểm của Duoni, trong đó có tài liệu chi tiết về mọi khách hàng và luồng tiền ra vào của ông ta, từ đó ta sẽ lần ra nhiều đầu mối khác. Cái kho nằm trong tầng ngầm tư dinh của Duoni, trên một hòn đảo nhỏ.”

“Mẹ nó chứ, đủ bộ vậy. Tính bắt mình làm cướp biển luôn à, nghiền phim Hollywood quá hả? Chứ cảnh sát ở đó không giúp được gì sao?”

“Hệ thống của họ mục ruỗng hết rồi, không còn Duoni sẽ có kẻ khác lên thâu tóm. Trước kia gã Noir cậu định chọc vào ấy, chính là em họ xa của Duoni, đã từng làm một số vụ buôn vũ khí quy mô nhỏ cho hắn, có lẽ France Noir ăn chia không sòng phẳng nên mới xung đột với cảnh sát, rồi phải lánh ra nước ngoài.”

“Bắt gián điệp khỏi phải lăn tăn nhiều, còn cái kho thì sao? Làm sao vào được?”

“Chúng ta phải tìm được năm người.”

“Sao nhiều thế?” Trần Cận nhíu mày.

“Muốn mở kho của Duoni phải có đủ nhận dạng vân tay và võng mạc của năm người, cộng thêm phá mã khóa mới được.” Fiennes mở máy tính chỉ cho Trần Cận, màn hình lần lượt xuất hiện gương mặt năm người nước ngoài.

“Không ngon ăn lắm hả? Cứ giám sát chặt tài khoản của hắn đi, chắc cũng lần ra được con tin và chỗ giấu “Giấu mù” thôi. Cạy cửa cái kho này xem ra chẳng dễ đâu.” Trần Cận tự lảng chuyện, rồi thầm ghi nhớ năm khuôn mặt kia vào đầu, “Mà bọn này là ai?”

“Năm người có thể mở kho, Schiller – con trai thứ của Duoni, Sirmione – con gái đầu, Bansai – trợ thủ từ hải ngoại, đồng sự lâu năm Jia Maisi, và Sartori – cháu trai ông ta.”

Trần Cận nhìn hắn thâm thúy: “Vậy là anh đưa tôi đến St. Paul, không phải vì đua xe mà là để xem hài kịch chứ gì?”

Fiennes cũng không phủ nhận: “Con trai Duoni đam mê cờ bạc và đua xe, hắn đã rót không ít tiền vào đầu tư đội xe riêng.”

“Loại cậu ấm phá gia à, vậy mà ông già nó cũng dám để nó làm một phần mã bảo vệ sao?”

Fiennes mỉm cười nhìn Trần Cận, hại ai đó hơi nhồn nhột, hắn không quen được sự dịu dàng kiểu ấy trong mắt đối phương, mỗi lần mỗi làm thần kinh hắn căng tưng tưng như dây đàn: “Vì Schiller và Sirmione là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ rất tồi tệ, gần đây thế lực của Sirmione đang bành trướng dần, lão cáo già như Duoni không tin tưởng ai tuyệt đối đâu, cứ để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, ông ta càng an toàn.”

Đã biết mục đích chuyến đi này, Trần Cận cười gian: “Chứ mai, làm sao tiếp cận được Schiller?”

“Tự tôi có cách.” hắn kéo một hộp dụng cụ dưới ghế, mở ra, “Đây là thiết bị lấy dấu vân tay và chụp võng mạc.”

“Hứ, đồ nghề của 007 hả, hiện đại quá ta Chụp võng mạc thế nào?”

“Cái này dùng như kính áp tròng, chỉ cần đứng đủ gần đối tượng, nhìn thẳng vào hắn trên năm giây ta sẽ có hình ảnh chính xác.”

“Đứng gần hơn năm giây à? Bọn người này cảnh giác lắm, rất khó tiếp cận, nói gì để anh đứng nhìn chòng chọc thế.”

“Vậy mới cần chúng ta tự kiến tạo cơ hội.” Fiennes đáp chắc chắn, “Mỗi người, đều có nhược điểm.”

Trần Cận lại giỡn: “Chứ nhược điểm của anh là gì?”

Fiennes quay sang nhìn hắn, đột nhiên nói: “Là cậu, vậy có tính không?”

“Giỡn hoài!” Trần Cận quay phứt đi, có vẻ hơi bị bối rối. Sếp Fi hồi này coi bộ liều bạt mạng luôn rồi, trông bộ dạng gì cũng dám nói, gì cũng dám làm của hắn ta kìa… cứ như mình không biết gì ấy. Kỳ này đi chung… không chừng mình sẽ lãnh đủ cho coi

Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh dậy, Trần Cận lơ mơ mở mắt, ngồi dậy trên giường khách sạn, đưa mắt nhìn phần giường bên cạnh, có chút buồn bực. Đêm qua, vậy mà thằng chả không hề mò sang đánh lén… hổm rày cảnh cáo hắn ta chính kịch một tí, dè đâu làm được thật luôn, trước giờ cứ biết nghe lời vậy có phải hơn không.

Tuy nói ở chung một buồng khách sạn, nhưng Fiennes có cuộc họp qua điện thoại, nên ngồi ở phòng bên, kết quả là cả đêm không thấy sang nữa. Hắn ta thức trắng luôn, hay… ngủ lại bên đó ta?

Đến khi Trần Cận ý thức được mình đang nghĩ ngợi thứ chuyện gì, hắn vội vàng giơ tay vuốt mặt, bắt mình tỉnh táo lại. Trời bộ ưa bị ngược đãi sao!?! Hắn ta không đến thì tốt quá còn gì, bằng không làm sao mình ngủ yên được cả đêm vậy.

Nghĩ vậy rồi, hắn liền lắc lắc đầu, xốc chăn nhảy khỏi giường. Bữa nay sẽ đến trường đua Interlagos, câu một con cá lớn.

Chờ hắn bận đồ đàng hoàng bước ra khỏi phòng, đã thấy trợ lý Norman đang đứng chờ trong phòng khách, Trần Cận cười chào rất chi bông lơn.

Đối phương chỉ gật đầu nói: “Tiên sinh đang ở dưới lầu dùng bữa với ngài hội trưởng và biện lý địa phương, ngài ấy dặn tôi đưa ngài ra xe trước.”

Trần Cận biết đối phương có công việc, chứ chẳng phải định bày trò rình rang, nhưng hắn ta làm như đại gia vậy, tự dưng mình cứ như đồ ở không vô dụng, cảm giác này thật tình rất kỳ quặc, dù sao cũng là đàn ông, hắn không ưa để mình lép vế vậy.

“Ờ, khỏi phiền đi, tự tôi xuống được, tôi đâu phải anh ta, không cần ai hầu hạ.” Trần Cận xắn tay áo, cầm cốc sữa trên bàn lên uống, rồi tiện thể lấy một miếng bánh mỳ Pháp cho bữa sáng, rời khỏi phòng.

Đến khi Fiennes vào xe, đã là chín giờ sáng. Từ khách sạn đến trường đua đi xe chỉ hơn năm phút, thấy Fiennes, Trần Cận cũng chẳng buồn chủ động bắt chuyện.

“Đội Red Bull cậu thích hôm nay sẽ giành cúp đấy.” Fiennes vừa mở miệng đã nói chuyện đua xe.

Trần Cận quay lại nhìn hắn, hơi ngạc nhiên nhếch môi: “Anh biết cả chuyện ấy hả! Năm nay McLaren nổi lắm nha.”

“Lát nữa đặt cược, cậu chọn bên nào?”

“Thua thì ai chịu?”

Fiennes bật cười, “Cậu chỉ cần lo đặt cược thôi, có điều phải tìm được chân gỗ.”

“Liên quan gì đến con cá mập khủng mình định bắt hôm nay không?”

“Cậu phải dụ bọn người cạnh Schiller rời khỏi đó, chúng đứng sau kiểm soát hệ thống cá cược ở đây.”

Trần Cận chợt thấy căng thẳng: “Nói vậy, một mình anh sẽ đối phó với Schiller à?”

“Tôi lấy tư cách nhà tài trợ đội xe, rồi sẽ có cách tiếp cận được hắn ta, hắn ta không đề phòng tôi đâu.”

“Hứ, nào giờ đâu nghe anh nói Otford của anh có đầu tư vào đội đua.”

“Mới tham dự hai ba giải đấu lớn thôi.”

“Rộng rãi quá a, đại ca” giờ Trần Cận mới nhận ra mình quan tâm đến sự an toàn của Fiennes chừng nào, hắn đã hoàn toàn quên bẵng nỗi háo hức chờ xem cuộc đua của mình, “Có tay súng bắn tỉa bảo vệ không?”

“Tôi đã bố trí ngầm rồi, không sao đâu.”

Anh không nhưng mà tôi có a! Ngộ nhỡ sơ sảy chỗ nào, tôi đỡ sao nổi hả, kể cả sức ép bên ngoài lẫn cái cơn căng thẳng trong bụng tôi đây này… bất quá ngoài miệng hắn vẫn nói cứng: “Anh nói sao cứ làm vậy. Mà coi bộ phải chơi xông xênh một chút, nếu không kế điệu hổ ly sơn sao thành được.”

“Sáu trăm nghìn làm mồi câu đủ không?” nói không buồn chớp mắt.

“Chu choa, khỏi khỏi, ba trăm ngàn đủ cho tụi nó lé mắt rồi.”

Trần Cận vốn thừa hiểu bọn chợ đen này, “Vừa tìm người vừa cá cược, không sợ lỗ vốn nhỉ.” Tính toán chi li mới là bản sắc của Trần đại ca.

Vừa tới trường đua Interlagos đã nghe tiếng người ồn ào huyên náo vọng ra. Ngoài những kẻ đam mê xe đua, còn cả một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội đến xem thi đấu, đám phóng viên thi nhau chụp hình các ngôi sao màn bạc, rất nhiều người đang hớn hở cổ vũ cho đội xe Ferrari.

Trần Cận gỡ kính râm, hào hứng cảm nhận bầu không khí trường đua, tốc độ và nhiệt huyết, xe đua và người đẹp, chỗ này quả là thiên đường của đàn ông.

Fiennes cùng Trần Cận vào trong: “Nếu cậu thích vậy, lần sau chúng ta đến trường đua Spa ở Bỉ, cậu xuống thử cũng được.”

“Thật không đó?” Trần Cận nghe hắn nói vậy, rõ ràng rất sung sướng, bắt đầu giở giọng bình luận chuyên nghiệp, “Thật ra trường đua St. Paul này không được các tay đua ưa thích lắm, xóc quá, lại ngược chiều kim đồng hồ, khúc cua thì cua trái, làm quay cổ rất khó chịu.” Trần Cận cười hích hích, lầm bầm, “Tuy không được hoan nghênh lắm, nhưng vẫn là cái trường đua, giống tụi mình, nhở?”

Fiennes vỗ vỗ vai hắn: “Tôi đi chào hỏi chủ đội xe đã, để Schiller thấy tôi luôn.”

Trần Cận ngồi bệt xuống bậc thềm rất chi lưu manh, nhóng cổ nhìn xuống đường đua: “Ờ, giờ thì đúng là cơ hội cho tụi lắm tiền khoe mẽ rồi, lo xong thằng đó, lát về nhớ mua giùm tôi cái ống nhòm với hộp bắp rang nghen Cảm ơn trước.”

Trần đời chắc chỉ có mình Trần Cận dám sai Fiennes đi mua đồ ăn vặt vậy…

Sau khi hai người tách ra, Fiennes đi sâu vào trong khán đài, chào hỏi quản lý đội xe, rồi trở lại ngồi vị trí cho thượng khách gần mục tiêu nhắm trước, đến đó thì một số chính khách xuất hiện, những cuộc trò chuyện bắt đầu rộ lên. Fiennes vẫn giữ vẻ bình thản tự nhiên, bất quá ánh mắt sắc bén chốc chốc lại quét qua lô ghế bên cạnh, kiên nhẫn chờ cơ hội ra tay.

Schiller là cục cưng của Duoni, luôn được vây quanh bởi đám đông vệ sĩ trông hết sức hùng hổ, hắn ta ưa mặc áo khoác màu sáng bắt mắt, đội mũ tai bèo, đeo kính râm, quá lắm chỉ ngoài ba mươi tuổi đầu, nhưng đã trông rõ dáng một tay anh chị.

Cạnh hắn là một gã người Mehico da đen, có vẻ là trợ thủ đắc lực, thấy gã đó đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi khu ghế lô, Fiennes biết ngay Trần Cận đã bắt đầu đặt cược rồi.

Mười phút sau, sát giờ khai cuộc, một số xe bắt đầu chạy thử, cũng có người đi ra từ cửa vào bảo trì xe, đợi các xe đều vào vị trí xuất phát, những bóng đèn hiệu lệnh vẫn nhấp nháy sáng đồng loạt tắt phụt, đội đua rồ ga lao vọt đi. Người xem trên khán đài hầu như đều nhỏm dậy khỏi chỗ ngồi, hò hét sôi nổi.

Lần đầu tiên Trần Cận nhận ra mình hoàn toàn không có tâm trạng xem đua xe, ánh mắt hắn chốc chốc lại lia về phía khán đài đối diện, nhưng Fiennes đã rời chỗ từ bao giờ. Trong khi bản thân hắn thì đang bị người của bọn cá cược ngầm soi chằm chặp, trước khi vòng đua thứ nhất kết thúc, e rằng không cách nào ra khỏi đây được.

Một tiếng sau, Trần Cận bắt đầu lo lắng thực sự, hai tai ong ong vì tiếng reo hò lẫn tiếng động cơ xe gầm rú, mà hắn chỉ liên tục nôn nóng nhìn đồng hồ.

Đúng lúc ấy, một đứa nhỏ đội mũ lưỡi trai đến gần, rồi đứng lại ngay cạnh Trần Cận.

“Thưa ngài, đây là ống nhòm và bắp rang ngài gọi.”

Trần Cận kinh ngạc quay lại nhìn thằng nhỏ, mũi nghe mùi bắp rang thơm nức, hắn ngơ mặt mất mấy giây rồi mới phì cười, giơ tay nhận mớ đồ, tiện thể cho thằng nhỏ ít tiền boa, rồi hứng chí ngồi ngả cả ra ghế, giơ ống nhòm lên coi thi đấu, nụ cười gian manh đắc ý cứ thế đọng trên khóe môi.

Sau vòng đua thứ 71, tay đua Vettel của đội Red Bull cán đích lần thứ 15 trong mùa giải, đồng thời giật cúp quán quân một cách vinh quang.

Trần Cận thỏa mãn đứng dậy, vụ cá cược ban nãy, ăn một nửa, kiếm được hai mươi ngàn. Đối phương không những tài trợ trọn gói tiền cược, kiếm cho hắn chỗ ngồi tầm nhìn hoàn hảo, lại còn mời ăn bắp rang, phúc lợi tốt thế này không biết hắn có nên đi xun xoe tí đỉnh với các sếp, đặng mấy ổng cho hắn đi St. Paul mỗi ngày không ta

Cuộc đua kết thúc, người ta gọi.

“Điện thoại tôi đưa cậu có cài định vị GPS đấy, đi thẳng sang mé Nam đi, ra cổng rẽ phải, tôi đợi cậu trên xe.”

“Cho anh tự giác nhận đó, anh nghe trộm điện thoại của tôi nhiêu lâu rồi?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm trầm, rồi ngắt máy. Trần Cận nhìn điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi lại thấy kỳ kỳ, bất quá hắn chỉ bĩu môi, bắt đầu mở hệ thống định vị.

Hai mươi phút sau, cả hai đã ngồi trên máy bay riêng của Fiennes, theo lịch trình, trong ngày hôm nay sẽ tới Rio.

Tới Rio sẽ nghỉ tại một khách sạn sang trọng với hệ thống bảo vệ tối tân, cao thủ ắt có chiến địa xứng tầm, xét cho cùng bọn họ đâu phải nhóm cần xâm nhập vào mấy khu ổ chuột đâu

Đến khi vào khách sạn, Trần Cận mới thấy hoang mang: “Sao chẳng giống đi làm nhiệm vụ mấy ta, xa xỉ chưa này, coi bộ phòng tắm cũng xịn lắm hở.”

Sĩ quan trợ lý Norman đứng bên cạnh thở hắt một cái, chỉ nội nghĩ rằng ông chủ của mình sắp ở cùng phòng với cả Leslie Trần lẫn Danny Herman cũng đủ khiến anh ta rùng mình, bộ ba sắp xuất hiện này sao mà kỳ dị.

Mở cửa phòng, đi qua phòng khách loại nhỏ đầu tiên, phòng trong đặt sẵn năm cái máy tính, một gã thanh niên tóc vàng mắt xanh, dáng người dong dỏng đang ngồi trước bàn, gương mặt khá sang trọng, lại được ánh mắt sắc sảo, mới đầu hắn ta ngồi im lặng trông đã như một pho tượng sáp quý tộc, đến lúc mở miệng nói quả nhiên lời lẽ cũng bén như dao.

“Các người là khách du lịch sao? Đi máy bay riêng mà vẫn tới muộn một giờ đồng hồ. Tôi sẽ yêu cầu tính phí theo giờ đấy, đừng làm mất thời gian của tôi.”

Tiều! Thằng nhãi kiêu căng này là đứa quái nào a. Trần Cận chắt lưỡi, kéo xoạch một cái ghế ra, ngồi phịch xuống, còn gác chân lên đống va li hòm xiểng cạnh đó, tuyền một bộ dạng lặn lội đường xá tới nơi, giờ mệt nhũn nhẹo hết muốn nhúc nhích rồi.

Lúc ấy ngoài thái độ thù địch ngay từ đầu, Danny Herman bắt đầu ngờ ngợ, hắn không nghĩ ngoài mình còn có kẻ dám ngang nhiên không coi Fiennes ra gì vậy, rất hiếm người dám hành động “tùy tiện” thế trước mặt Fiennes, huống gì, ngài Fi lại có vẻ hoàn toàn không để ý, cứ như tập riết thành quen luôn rồi.

Chuyện này hoàn toàn khác với ấn tượng của Herman về Fiennes, người đó phải luôn cao ngạo hiếu thắng, tự cho là mình ở trên kẻ khác mới đúng. Chính Herman cũng từng thua thiệt trước hắn ta, rồi còn mất kiểm soát đến mức có vài hành động khiếm nhã hòng vớt vát mặt mũi.

Fiennes làm như không hề nhận ra không khí căng thẳng hiện tại, hắn bình thản nói: “Danny Herman, giờ là cố vấn kỹ thuật của chúng ta, Leslie Trần, trợ thủ của tôi.” nói rồi đặt cái hộp Norman đem tới lên bàn, đẩy về phía trước, cái hộp da trượt đến trước mặt Herman, “Vân tay của Schiller ở trên chiếc áo khoác trong đó, loại bột ấy rất có ích.”

Herman tạm thời rời sự chú ý khỏi gã đàn ông phương Đông khiến hắn khó chịu ngay từ đầu kia, bắt đầu mở hộp ra nhìn cái áo khoác và cặp kính áp tròng lưu ảnh võng mạc, đoạn đóng nắp lại, lạnh nhạt nói: “Đây mới là một người, còn bốn người nữa, tổng cộng chỉ có nửa tháng, e là các vị khó xong đấy.”

Trần Cận thật chưa từng thấy loại trẻ ranh nào dám ăn nói vô lễ kiểu đó với Fiennes, hắn nhíu mày, lập tức lên tiếng khiêu chiến: “Xem ra cậu đây không phải người của Hào Môn rồi, chứ không sao lại suy nghĩ ngờ nghệch vậy nhỉ. Tôi không biết cậu đến từ FBI hay Cục An Ninh, nhưng thật ngại quá, đã ở đây thì đành làm theo cách của tụi này thôi. Không vừa mắt cũng đành chịu, chỉ cần đừng ngáng chân nhau, cố vài bữa là tiệc tàn, lúc ấy thì tha hồ bai bai”

Rõ ràng mặt mũi Herman cau có hẳn, hắn bỡn cợt đáp: “Hào Môn có một Leslie Trần của Xích bộ, tôi biết anh. Được làm việc cùng cả ngài Fiennes, hẳn là một người rất khôn khéo đây.”

Miệng lưỡi thằng tóc vàng này quả nhiên độc địa, bất quá bữa nay chú em xui xẻo rồi, đụng trúng Trần Cận anh đây

Trần đại ca hào phóng dang tay nghênh chiến: “Chà, tôi đâu biết mình nổi tiếng dữ vậy, chắc cậu em hâm mộ tôi lắm hả? Tôi khôn hơn kẻ khác, ấy là ở chỗ tôi biết hài lòng với mình, còn như ai đó suốt ngày ra vẻ bị cưỡng bức ép buộc, đời họ mới thật u ám a Đàn ông mà để ôm hận lâu ngày, dễ hư hết một số chỗ lắm, lúc ấy đừng trách không ai nói trước nghen” Trần Cận quay lại nhìn Fiennes, rồi hất cằm về phía Herman, “Nghe nói bọn kỹ thuật ưa rình rập nhìn lén lắm, liệu mình có phải coi chừng nhóc này chút không sếp?”

Herman lạnh lùng nhìn Fiennes đứng sau Trần Cận, vẫn có vẻ hết sức bình tĩnh. Chậc, cuộc đời vốn thật bất công, lắm kẻ từ khi sinh ra vận số đã quá tốt, đã có quyền thế lại được tướng tá hơn người, để phụ nữ thi nhau chen chân tiếp cận, còn đàn ông chỉ biết thở dài ganh tức… Andre Fiennes à, lần này tôi thật muốn nhìn thay chị tôi, xem loại người như ông rốt cuộc có trái tim hay không.

“Hôm nay trễ rồi, công việc mai ta sẽ bàn.” Fiennes nói lãnh đạm mà cương quyết, rồi ôn hòa nhìn Herman, “Cảm ơn cậu đã tới giúp, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.”

Tuy vẻ mặt hắn hoàn toàn không hợp với lời lẽ khách sáo vừa xong, nhưng Herman vẫn nhướn nhướn mày, lừ mắt nhìn theo đến khi hắn quay lưng đi về phòng mình, có vẻ băn khoăn nghĩ ngợi.

Trở ra phòng khách nhỏ, Trần Cận cười hỏi Fiennes: “Sao một thằng kỹ thuật viên cũng dám to còi thế nhỉ, coi bộ các sếp hẻo nhân tài quá ta. Người Đức phải không, cái mặt đơ đơ đó đích thị là tụi Phát-xít.”

Thái độ Fiennes đã lại dễ chịu như mọi khi: “Cậu không cần thích cậu ta, nhưng cậu ta có ích cho chúng ta.”

“Bọn tóc vàng đạo đức dởm, cơ mà vẫn xịn ngang ngửa tôi há.” nói đến đó, Trần Cận đã ra tới cửa phòng, hắn ngả người dựa vào khung cửa, ung dung nhìn Fiennes, “Sao? Thấy tôi tự dưng biết điều vậy, không quen mắt quá hả? Chậc chậc, thằng đó coi bộ cũng lợi hại lắm, nhưng anh chọn nó không phải chỉ vì thế đấy chứ?”

Đừng tưởng cái vẻ như đàn bà con gái oan ức đầy mình của thằng ranh ấy qua được mắt ai, Trần Cận nhìn sao cũng thấy nó có oán thù gì với Fiennes.

“Tôi mời vì cậu ta là một hacker giỏi, cậu tin chứ?”

“Tin! Anh nói gì tôi chẳng tin. Có điều, chắc chắn có gì tôi chưa được nghe hả?” Trần Cận khoanh tay, nói rành rọt, “Anh nói xem.”

Fiennes nhẹ nhàng đáp: “Tôi và cậu ta là bất hòa cá nhân, sẽ không trở ngại gì đến công việc.”

“OK, nếu đã thế thì càng chẳng dính gì đến tôi.” Trần Cận cũng chẳng hứng hỏi han nhiều, ai không có bí mật chứ, “Rồi, phòng này của tôi hả? Còn anh… ngủ đâu?”

“Ngay cạnh phòng cậu, có gì cứ gọi tôi.”

Trần Cận nhìn nhìn thái độ hoàn toàn tự nhiên của hắn, mất một hồi mới nói: “Ờ.”

Quay lưng, đóng cửa, rồi đi thẳng vào phòng tắm. Đúng là khách sạn xa xỉ, phòng ngủ nào cũng có buồng tắm riêng. Bất quá bữa nay hắn chẳng có bụng dạ đâu để nghiền ngẫm kiến trúc men sứ cao cấp, cũng chẳng thiết ngâm mình nữa, chắc mất hết hứng rồi, vậy là Trần Cận đứng vòi sen xối nước ào ào cho xong chuyện, rồi lết ra giường vùi đầu ngủ luôn.

—–