Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 3



Tần Vọng Thiên bị tiếng ngáy của Mộc Lăng đánh thức, vừa mỠmắt nhìn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đừng thấy Mộc Lăng bình thường rất nhã nhặn mà lầm, lúc ngủ thật sự là…

Nửa thân thể Mộc Lăng lộ ra khỏi chăn, hai tay ôm gối đầu, há miệng ngủ say sưa. Bởi vì thân thể vươn ra bên ngoài, áo đã ngắn lại bị kéo hết lên trên, thắt lưng lộ ra, quần lại buộc thấp, phần bụng dưới đều bị thấy hết rồi, Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mi, đơn giản trở mình một cái, thưởng thức “vóc dáng” Mộc Lăng.

Mộc Lăng gây cho người khác ấn tượng thư sinh ốm yếu là hoàn toàn có lý do. Trước hết, hắn một thân da trắng đến có chút bất thường, làm cho người ta có cảm giác đang mang bệnh. Hơn nữa, người này vóc dáng hoàn toàn không thấp, lại gầy, tay chân nhỏ, thoạt nhìn có vẻ là một thư sinh trói gà không chặt. Nhưng trong lòng Tần Vọng Thiên biết rõ, Mộc Lăng hoàn toàn không phải thư sinh nhu nhược, Nhị đương gia Hắc Vân bảo không phải hư danh, tuy rằng hắn luôn nổi danh về y thuật, thế nhưng người giang hồ ai cũng đều biết hiện tại người có thể cùng Tư Đồ đánh đến long trời lở đất, cũng chỉ có Mộc Lăng, cho thấy võ công cực cao.

Nhìn cảnh áo ngắn của hắn che không hết tiểu phúc[bụng dưới] bằng phẳng, mơ hồ có thể thấy được đường cong tinh tế của cơ thể, Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mi, tiểu tử này…cởi hết ra quả thật dễ nhìn, chỉ là hình dạng há miệng ngáy ngủ thật sự là rất bất nhã.

Đường nhìn từ thắt lưng Mộc Lăng dần di động lên trên, đến hai bả vai thì dừng lại. Bởi vì dáng ngủ, vai và cổ đều lộ ra bên ngoài, hắn có vai rất đẹp… Tần Vọng Thiên thầm tán thán, đường vai của Mộc Lăng cực kì đẹp, có lẽ cũng là vì gầy, nên xương quai xanh nổi lên, ở giữa hơi hõm xuống, cổ vừa dài vừa nhỏ, hơn nữa trắng nõn dị thường, có lẽ ngay cả nữ nhân cũng ước ao mình có bờ vai đẹp thế này.

Bần thần tại vùng cổ trong chốc lát, Tần Vọng Thiên chuyển đường nhìn đến khuôn mặt. Nếu bình thường Mộc Lăng không quá độc miệng, cũng sẽ không gây ấn tượng khiến người ta muốn đánh như vậy. Khuôn mặt rất nhỏ, cằm thon trán rộng, mi nhỏ dài, đôi mắt phượng nho nhỏ, cười rộ lên mặt mày loan loan, đặc biệt đôi mắt, cong thành hình bán nguyệt, đây chính là mắt hoa đào trong truyền thuyết. Mũi rất thẳng, không cao không thấp, mũi quá cao, ngũ quan sắc sảo sẽ gây cảm giác người rất hung hãn, giống như Tư Đồ, nhưng Mộc Lăng có vẻ nhu hoà không gây áp bức người khác, một trong những nguyên nhân là bởi vì đại đa số người nghĩ Mộc Lăng không có khí thế uy hiếp, hình dáng hắn rất ôn hoà. Nhưng miệng lưỡi lại rất khó chịu, có lẽ là vì bình thường quá có năng lực khua môi múa mép, chua ngoa lại ác độc, môi rất mỏng, hiện tại đôi môi hé mở, răng trắng như tuyết, nho nhỏ sắp thành hai hàng chỉnh tề. Tóc rất dài, cũng không nhiều, thoáng nhìn là màu hơi nâu, tai thật ra không nhỏ, vành tai cũng lớn, thịt rất dày.

Tần Vọng Thiên bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ muốn đùa, tay gỡ một mảnh gỗ nhỏ từ ván giường, nâng lên trước mũi Mộc Lăng muốn ném, có điều cuối cùng đường nhìn lại bò đến trên cổ, liền quay sang chỗ hõm xuống trên xương quai xanh, ném.

Mộc Lăng đang ngủ mê, cảm giác được từ xa có tiếng gió thổi, ngay lập tức nâng tay đánh trở lại… Tần Vọng Thiên giật mình, nghiêng đầu né tránh, nghe tiếng gió rít lên bên tai, quay đầu nhìn liền kinh ngạc phát hiện miếng gỗ đã khảm vào trong tường.

Tần Vọng Thiên âm thầm líu lưỡi, đã bị vẻ ngoài vô hại của Mộc Lăng đánh lừa rồi, xem ra đã quá coi thường hắn, đây là một người rất không đơn giản.

Động tác của Mộc Lăng hoàn toàn là phản ứng bản năng, vì thích ngủ, nên rèn thành năng lực nhắm mắt đối phó thích khách. Tần Vọng Thiên không biết, có chút cảnh giác nhìn Mộc Lăng, chẳng lẽ hắn đã tỉnh, nhưng tại sao vẫn còn ngáy?

Còn đang nghi ngờ, Mộc Lăng đột nhiên giật mình, Tần Vọng Thiên hoảng hốt nhảy dựng, nhìn kĩ lại, Mộc Lăng co chân, vươn tay gãi gãi bàn chân…

Tần Vọng Thiên triệt để không nói được gì, rời giường mặc quần áo, ra ngoài ăn điểm tâm.

Nhạc Thu Linh cùng Nhạc Linh Đang sáng sớm đã chạy đến Nhạc phủ, xem ra là muốn mời đại ca ra mặt giải quyết chuyện nhà.

Lúc Tần Vọng Thiên trở lại khách điếm thì mặt trời đã lên cao, đẩy cửa vào thì thấy Mộc Lăng mặc áo ngoài ngắn, xem ra đã tỉnh, hay đúng hơn là vừa mới tỉnh, ngơ ngác ngồi dưới đất xuất thần, ánh mắt mơ màng, cổ áo mở rộng, vai lộ ra một mảng lớn… cái kia, trắng a…

“Ngươi tỉnh?” Tần Vọng Thiên thu hồi ánh mắt, đi tới bên bàn tự rót một chén nước.

Mộc Lăng đứng lên, nhặt gối đầu trên mặt đất lên vỗ vỗ, “Hơ” một tiếng, nằm lại trên giường, ngủ tiếp.

Tần Vọng Thiên có cảm giác muốn đánh người, người muốn luyện thần công không phải đều thức khuya dậy sớm gian lao khổ luyện sao, Mộc Lăng thế nào lại như vậy? Hắn không biết là khi Tư Đồ đuổi Mộc Lăng ra cửa thì mắng: “Nuôi ngươi còn không bằng nuôi một con heo.”

Đến trưa, Mộc Lăng cuối cùng đã tỉnh, thần thanh khí sảng[tinh thần sảng khoái] rửa mặt thay quần áo, còn bỏ một nắm dược liệu kì quái vào trong trà, uống vài chén thì vẫy tay gọi Tần Vọng Thiên: “Tiểu tử qua đây!”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng thấp hơn mình nửa cái đầu, gầy hơn mình một vòng, thầm nói…’Ngươi dám gọi tiểu quỷ?!’

“Qua đây mau!”, Mộc Lăng trừng mắt: “Không trị thương nữa sao?”

Tần Vọng Thiên không tình nguyện mà ngồi xuống trước mặt Mộc Lăng, Mộc Lăng vươn tay, ngón tay trắng nõn thon dài vừa định chạm đến mặt Tần Vọng Thiên đã bị túm lấy: “Chờ một chút”

“Làm gì?”, Mộc Lăng có chút bất mãn.

Thật ra là, Tần Vọng Thiên đột nhiên nhớ tới hình như sáng nay Mộc Lăng dùng tay này gãi chân, nghi ngờ hỏi hắn: “Ngươi… Đã rửa tay chưa?”

Mộc Lăng sửng sốt một hồi, chân mày nhảy một cái, bổ nhào đến chà xát lung tung trên mặt Tần Vọng Thiên: “Tiểu tử thối, dám ngại lão tử bẩn?!”

Tần Vọng Thiên kinh hãi, vừa tránh vừa đỡ chiêu Mộc Lăng đánh tới, tới tới lui lui hơn mười chiêu, chẳng còn phân biệt được trên dưới, Tần Vọng Thiên càng đánh càng kinh hãi, vậy mà không dò ra thực lực Mộc Lăng. Mộc Lăng lại dần dần nhíu mày, trở tay ngăn một chưởng, nhảy ra ngoài nhìn hắn: “Ngươi làm sao biết công phu Thất Tuyệt môn?”

Tần Vọng Thiên giật mình: “Không hổ là Nhị đương gia Hắc Vân bảo, cả Thất Tuyệt môn cũng biết đến?”

Mộc Lăng lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ngươi là kẻ ngu si sao? Công phu Thất Tuyệt môn cực kỳ thâm độc, ngươi luyện càng thông thạo, trúng độc càng sâu, đây là nguyên nhân vết bỏng của ngươi vẫn còn đau!”

Tần Vọng Thiên tìm ghế ngồi xuống, không nhẹ không nặng nói: “Bản thân y thuật không thông đừng trách người khác.”

Mộc Lăng nghiến răng: “Tiểu quỷ chết tiệt, miệng chó không mọc được ngà voi!”

Tần Vọng Thiên khinh khỉnh: “Ngươi thử mọc ra một cái ta nhìn xem.”

Mộc Lăng mất một chốc mới hiểu được Tần Vọng Thiên mắng hắn, cơn tức dâng lên, nhảy dựng lên mắng: “Ngươi đồ tiểu hỗn đản! Thông phan diện!“

Tần Vọng Thiên sửng sốt, thông phan diện? Một lúc lâu mới phản ứng lại, Mộc Lăng nói tóc hắn giống cọng hành, lại còn phan diện…

Hai người nghiến răng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lúc lâu sau, Mộc Lăng ngồi xuống tiếp tục uống trà, hỏi Tần Vọng Thiên: “Ngươi luyện đến tầng mấy rồi?”

“Tầng thứ sáu.”, Tần Vọng Thiên nhàn nhạt trả lời.

“Phụt…”, Mộc Lăng đem một miệng đầy nước trà phun hết lên mặt Tần Vọng Thiên.

“Ngươi sao mà bẩn quá vậy?!”, Tần Vọng Thiên lau mặt: “Nước gì vậy? Toàn là mùi thuốc đông y.”

Mộc Lăng kéo cổ tay Tần Vọng Thiên, vươn ba ngón tay bắt mạch, kinh hãi: “Tiểu tử ngươi điên ư? Không muốn sống nữa sao?”

Tần Vọng Thiên lại như chẳng hề quan tâm, hỏi: “Ta còn sống được bao lâu?”

Mộc Lăng nhíu mày: “Ngươi luyện đến tầng thứ bảy không phải khí tuyệt rồi sao? Để làm gì chứ? Muốn tuyệt thế võ công đến điên rồi à!”

Tần Vọng Thiên không nói, nhìn Mộc Lăng: “Ngươi nói xem công phu hiện tại của ta, đánh thắng được Tư Đồ không?”

Mộc Lăng nhướng mày: “Nằm mơ đi, bảy Thất tuyệt lão nhân đều là do Tư Đồ giết chết, chỉ bằng ngươi đòi đánh bại Tư Đồ?”

“Vậy còn ngươi?”

Mộc Lăng ngẩng mặt nhìn trời cân nhắc một chút: “Tình huống hiện tại của ngươi, không chừng đợi chưa đến ngày đó đã chết rồi.”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy, còn Nhạc Tại Đình?”

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Nhạc Tại Đình bất quá là một nhân tài mới xuất hiện, công phu Nhạc gia cũng chỉ tầm tầm, ngươi nếu như chỉ là muốn đánh thắng hắn, đâu cần phải bán mạng luyện công phu.”

Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Ta muốn Nhạc Tại Đình thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn!”

“Oa…”, Mộc Lăng nghe ngữ khí Tần Vọng Thiên không tự chủ được run lên: “Ác độc thế, hắn hại chết cả nhà ngươi sao?”

Tần Vọng Thiên chậm rãi xoay mặt nhìn Mộc Lăng, nói từng chữ từng chữ: “Không sai, hắn hại cả nhà Tần gia ta bảy mươi ba mạng.”

Mộc Lăng ngây người.

“Nếu như ngươi trị không hết mặt của ta, thì phải bảo đảm ta sống đến khi báo được thù.”, Tần Vọng Thiên lạnh lùng nói.

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái hỏi: “Tuổi Nhạc Tại Đình và ngươi không chênh lệch lắm… Ngươi bảy tám tuổi đã lưu lạc bên ngoài rồi, vậy chẳng phải là…”

“Năm ấy ta tám tuổi, hắn hơn mười tuổi…”, Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Ngươi muốn nghe?”

Mộc Lăng vội vã lắc đầu, bịt tai xông ra ngoài: “Ta muốn ăn điểm tâm…”

Tần Vọng Thiên không nói gì.

Giống như chạy trốn lao ra khỏi cửa phòng, Mộc Lăng tới cửa hàng bánh bao bên cạnh mua cái bánh bao nhân cà rốt, chạy đến chuồng ngựa lôi Tiểu Hắc ra. Đi đến một bờ sông sơn minh thuỷ tú điểu ngữ hoa hương[núi cao sông dài chim hót hoa thơm], Mộc lăng tìm một chỗ ngồi xuống, bẻ bánh bao cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc yêu nhất là cà rốt và đậu, ăn đến vẫy đuôi không ngừng. Mộc lăng xuất thần, lẩm bẩm: “Bồ Tát a, sao ngươi lại không phù hộ ta? Không đâu lại gặp chuyện phiền phức như vậy.”

Còn đang xuất thần, có tiếng nữ tử kêu thất thanh từ một chiếc thuyền du hồ cách đó không xa truyền đến.

Mộc Lăng xoay mặt nhìn, thấy một cô nương tuổi còn trẻ đứng ở mạn thuyền lắc lư vài cái, rớt xuống nước, nha hoàn của nàng ở trên thuyền sợ đến vừa gọi “Tiểu thư!” vừa la “Cứu mạng!”, có vẻ là không có võ công cũng không biết bơi.

Lúc đó, có không ít người tụ tập trên bờ sông, không hề ít người nhiệt tâm nhảy xuống nước, bơi đến chỗ cô nương kia vừa rơi xuống.

Chỉ là sông này tương đối rộng, nơi cô nương rơi xuống lại là giữa lòng sông, người xuống nước cứu người còn chưa với tay tới, cô nương đã chìm không thấy thân ảnh.

Đang ở thời điểm chỉ mành treo chuông, một bóng bạch sắc lướt ra từ đám người bên kia bờ, người này khinh công cực cao, đạp nước nhảy đến, tay vớt cô nương kia lên , rồi trực tiếp bay lên bờ, rơi xuống cách chỗ Mộc Lăng không xa. Đặt cô nương xuống mặt đất, người nọ vươn tay thử hơi thở của nàng, đã không có hô hấp rồi, khẽ nhíu mày.

Mộc Lăng thấy cô nương kia ngạt đến tím tái mặt mày, liền biết là lúc nàng chìm xuống đã uống một ngụm nước lớn, bị tạp vật trong nước sông ngẹt khí quản rồi. Lúc này, đã có không ít người vây quanh, Mộc Lăng đợi xem một chút, thấy đám người kia cũng chỉ lo lắng suông, không có ai biết y thuật, nếu còn đợi nữa cô nương kia sẽ chết mất. Mộc Lăng bất đắc dĩ, bẻ một cành liễu, tước bỏ lá cây, lắc lư đi qua, đến bên cạnh cô nương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo cằm, để nàng ta mở miệng ra, đem cành liễu nhét vào nhẹ nhàng móc một cái, liền kéo ra được một chùm cỏ xanh cùng nước sông, lại dùng cành liễu vỗ vỗ hai cái trước ngực nàng, sau đó đứng lên xoay người đi.

Đoàn người còn đang nhìn theo Mộc Lăng khó hiểu, cô nương đột nhiên ho khan hai tiếng, chậm rãi mở mắt.

“Tiểu thư…”

Thuyền của nha hoàn cũng đã tới bên bờ, vội vã chạy đến, nâng tiểu thư nhà mình dậy.

Đám người có chút hỗn loạn, Mộc Lăng dắt Tiểu Hắc, quay về khách điếm, trong miệng nói nhỏ: “Tiểu Hắc này, ngươi có muốn một biệt hiệu không, người ta không phải có cái gì “phấn định bạch long câu”, “chiếu dạ ngọc sư tử” các loại sao…A, ngươi nói ngươi gọi là Hắc Vân Hắc Trung Hắc có được hay không?Đủ khí thế không?”

Tiểu Hắc hình như rất không hài lòng với cái tên này, phất đuôi kêu vài tiếng, cúi đầu đụng đụng Mộc Lăng.

“Huynh đài dừng chân…”, phía sau có người gọi.

Mộc Lăng nghe thấy, nhưng lại nói với Tiểu Hắc: “Gọi huynh đài không nhất định là gọi chúng ta, đúng hay không! Nghe người ta gọi không nên loạn quay đầu lại nha, chẳng hạn như người ta bảo là ‘trả tiền’, nếu như ngươi quay đầu lại, không phải đã thừa nhận là thiếu tiền người ta rồi sao?”

Đang nói, chợt nghe người nọ hô một tiếng: “Rớt tiền”

Mộc Lăng lập tức quay đầu lại, nhìn trên mặt đất: “Đâu?”

“Ha ha…”, tiếng cười sang sảng truyền đến, Mộc Lăng ngẩng đầu, liền thấy một tay áo bạch sắc theo gió ôn hoà lay động, trước mắt là một người nam tử mặc bạch y tuổi trẻ, phong độ anh tuấn bất phàm. Người nọ quan sát Mộc Lăng một chút, cười nói: “Huynh đài thật là thú vị.”

Mộc Lăng chớp chớp mắt, kéo Tiểu Hắc nói: “Tiểu Hắc, không được tuỳ tiện nói chuyện với người xa lạ”. Nói xong, xoay người đi tiếp.

“Chờ một chút…”, Người nọ bước nhanh lên trước một bước, ngăn cản Mộc Lăng, cười nói: “Các hạ biết y thuật? Vừa rồi may mà có các hạ xuất thủ tương trợ.”

Mộc Lăng híp mắt quan sát một chút, mới nhận ra đây là bạch y nhân vừa nãy cứu người. Lại quan sát người nọ một lần, một thân bạch y sạch sẽ gọn gàng, quần áo vải vóc may rất tinh tế, có thể thấy được là giá trị xa xỉ. Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, khoé miệng mỉm cười, cộng thêm một đầu tóc đen chải vuốt cẩn thận, thoạt nhìn có vẻ rất tiêu sái.

Mộc Lăng gật đầu, “Quả thực đủ ăn đủ mặc.” Nói xong còn muốn đi, người nọ đơn giản chỉ tiến lên một bước ngăn lại, cười nói: “Sao các hạ đã vội vã muốn đi rồi?”

Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn trời: “Cô nương ta liều mạng nhảy sông, không phải cũng vì được ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, ta xem náo nhiệt làm gì?”

“Ha ha…”, người nọ cười ha ha, nói: “Huynh đài thật tinh mắt, làm sao phát hiện ra?”

Mộc Lăng không thích cách người nọ cười, xem ra hắn không phải thật lòng cười, mà là cười vì phải cười, so với nhăn mặt không khác nhau nhiều, lười biếng trả lời: “Nói thừa, chỗ nào có cô nương du hồ không mang theo hạ nhân, còn nữa, chỗ nào trước khi ngã xuống đã kêu to?”

Người nọ gật đầu, nhìn chằm chằm àMộc Lăng một hồi, nói: “Huynh đài cao kiến, được rồi, có muốn cùng đi uống một chén không?”

Mộc Lăng mở to mắt: “Ta mắc gì muốn cùng ngươi uống một chén?”. Nói xong thì kéo Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc đi, chúng ta không được nói chuyện với người lạ.”

Người nọ cười ha hả đuổi theo nói: “Nói tên họ không phải là quen biết rồi sao? Tại hạ Nhạc Tại Đình, các hạ tôn tính đại danh?”

Mộc Lăng đứng lại, vương ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi: “Cái kia…phía sau là gì?”

“Tại…”, người nọ nhịn không được bật cười: “Nhạc Tại Đình.”

Mộc Lăng sửng sốt chốc lát, đột nhiên ôm cổ Tiểu Hắc cọ a cọ: “Nương a, ta không bao giờ… Lo chuyện bao đồng nữa!”

Nhạc Tại Đình bị Mộc Lăng khiến cho không hiểu ra sao, hỏi: “Huynh đài, tên của tại hạ có vấn đề gì sao? Huynh… A…”

Nhạc Tại Đình muốn giữ lại, thế nhưng Mộc Lăng đã bưng tai, chạy như bay, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ta chưa từng nghe gì hết, không có nghe thấy!”