Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 45



Đêm đó sau khi tắt đèn, Hàn Tiểu Bằng rón ra rón rén trèo lên giường Trần Hạo.

Trong nhà tù điều kiện khó khăn, giường gỗ vừa mỏng lại hẹp. Hàn Tiểu Bằng nằm trên đó, mặt đối mặt cùng Trần Hạo, người sính ngườim giống như hai miếng băng dính, một chút kẽ hở cũng không có.

Đã vào mùa thu, nắng gắt cúi hè vẫn còn tàn sát bừa bãi. Giường của hai người tuy sát cửa sổ, nhưng cũng đã bị bịt kín, chỉ còn thấy gió qua ánh sáng.

Hai người nằm mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, cả người đều là mồ hôi ròng ròng. Dần dần, tiếng ngáy nổi lên bốn phía, Trần Hạo mới đánh bạo một phen, lau mồ hôi trưen trán Hàn Tiểu Bằng. Hắn khó chịu nói: “Ngày hôm qua tên cảnh sát áp giải tôi còn nói bọn hắn sẽ thả anh. Làm tôi cao hứng nửa ngày…. Cuối cùng, chung quy vẫn là tôi hại anh.”

“Hạo Hạo.” Hàn Tiểu Bằng muốn nói lại thôi: “Kỳ thật…… Bọn họ vốn tính thả tôi đi rồi. Là tôi muốn vào đây cùng cậu.”

Thì ra sáng sớm hôm nay Hoàng Sơn liền nói với Hàn Tiểu Bằng đã bị trói ngốc trong phòng thẩm vấn một đêm, nói rằng y đã có thể lập tức cút ngay.

Hàn Tiểu Bằng thấy sắc mặt Hoàng đội trưởng vàng như nến, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, tinh thần uể oải, liền đoán được y khẳng định tối qua không có ngủ.

Vì sao không ngủ ư? Còn phải hỏi sao? Nhất định là tại công việc mà mất ăn mất ngủ.

Giống như một người chết đuối, ý đồ bắt lấy cọng rơm cuối cùng để cứu mạng, rõ ràng biết chắc sẽ không có kỳ tích xảy ra, Hàn Tiểu Bằng vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng: “Trần Hạo thật sự tự thú sao?”

“Đúng vậy. Tài liệu đều ở đây cả rồi.” Hoàng Sơn vừa nói vừa lắc lắc mấy tờ giấy trong tay.

Nửa thật nửa giả nói: “Không cần lo lắng, cậu bị hắn khai sạch sẽ cả rồi.”

Hàn Tiểu Bằng nghe y nói vậy, sắc mặt càng khó coi.

“À, đúng rồi.” Hoàng đại đội trưởng đột nhiên nhớ đến chuyện gì: “Chủ nhiệm Vu ở đơn vị cậu ban nãy đã gọi lại đây, nói lát nữa ông ấy sẽ đón cậu, xử ký thủ tục cho cậu. Muốn xuống dưới lầu chờ trước không?”

Gì? Lão hồ ly!!!! Hàn Tiểu Bằng lộp bộp trong lòng, bị lão hồ ly bắt đem về thì còn gì nữa!!!

Nghĩ đến đây, Hàn Tiểu Bằng đột nhiên lủi về phía trước một bước, một phen kéo lấy cánh tay Hoàng Sơn, còn kém không dập đầu xuống đất, xả cổ họng kêu to: “Hoàng đại đội trưởng, tôi khai, tôi khai, tôi khai hết!”

Hoàng Sơn bị một đám ‘Phần tử tội phạm’ liên tiếp tự thú dẫn đến thất kinh, cả buổi mới phản ứng lại, hỏi: “Cậu nổi điên à! Muốn khai gì?”

Hàn Tiểu Bằng nuốt nước bọt, nói: “Hai trăm vạn kia là phí Trần Hạo cho tôi, chỉ có tôi biết hắn muốn bỏ chạy, hắn sợ tôi báo án.”

Hoàng Sơn đứng tại chỗm không chuyển mắt nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Bằng, Hàn Tiểu Bằng cố gắng làm ra bộ dáng chân thành nhất. Đại khái Hoàng đại đội trưởng nhìn chán rồi, cười mà không cười nói: “Tôi phát hiện ra, hai người các cậu thật ý tứ nha”, tiếp liền còng Hàn Tiểu Bằng lại

Trần Hạo nghe đến choáng váng: “Bằng Bằng, anh tội gì phải thế!”

Hàn Tiểu Bằng vẫn vô tâm vô phế mà cuoqif: “Hạo Hạo, tôi nhớ cậu.”

Kỳ thật, y còn không rõ tổ chức của mình sao?

Nếu thật sự phải lên xe lão hồ ly phái tới, y cả đời này cũng đều đừng nghĩ đến gặp lại Trần Hạo — bọn hắn sẽ giam giữ y giống như bệnh nhân SARS vậy, sẽ đem y nhốt vào một cái lồng sắt biệt lập, trừ phi Trần Hạo bị xử bắn xong rồi, bằng không sẽ tuyệt đối không thả y ra.

Y chỉ có cách vào tù, tranh thủ thời gian, nhưng rồi chung quy cứu người từ nơi này còn phiền toái hơn ở cục cảnh sát.