Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 14



Sáng hôm sau, Hàn Tiểu Bằng bị tiếng chuông di động đánh thức. Đường dây đặc biệt truyền đến thanh âm giảo hoạt của lão hồ ly chủ nhiệm: “Bằng Bằng, đến đây nhận chuyển phát nhanh này.”

Đây là thuật ngữ riêng của bọn họ, ý mau chóng về đơn vị.

Không phải nói thả y đi rồi sao?

Mang tâm tình bất an lo sợ, Hàn Tiểu Bằng mặc quần áo ra khỏi cửa. Lúc y đi, Hạo Hạo trên giường vẫn còn nằm nghiêng ở đó ngủ như con nít.

Hôm nay là cuối tuần, chỉ có một vài phòng ban cần canh trực 24 giờ mới có người.

Văn phòng của Chủ nhiệm Vu ở tầng 4 Hàn Tiểu Bằng băng qua dãy hành lang trống rỗng, đẩy cửa đi vào, lão hồ ly lập tức quan tâm hỏi: “Bằng Bằng, hôm qua có ngủ ngon không?”

Xong, thấy bộ dạng không hiểu gì của Hàn Tiểu Bằng, lại vờ nghiêm trang ho khan một tiếng: “Chỗ đó…. Tiểu khu hoa viên toà nhà số 4 căn hộ số 3….”

Đm! Đám chó săn này!!!!

Hàn Tiểu Bằng bỗng dưng lo sợ cái gương trong phòng tắm kia kia có vấn đề, đám người đó sẽ không tụ tập đằng sau cái gương xem cảnh hoa thơm người thật đi.

“Hôm nay gọi cậu đến cũng không có việc gì.” Chủ nhiệm Vu đưa một tập hồ sơ ra: “Chính là Hạo Hạo kia của cậu cũng không phải là một con chim ngoan ngoãn, cậu phải chú ý hắn đó.”

Cái mông í! Hạo Hạo nhà tôi rất tốt!

Một bên nghĩ như cậy, Hàn Tiểu Bằng một bên mở tập hồ sơ ra.

Bên trong là mấy tờ giấy mỏng, ghi ngày tháng năm sinh của Trần Hạo, quê quán, thông tin chứng minh thư cùng giấy phép lái xe. Hắn học tiểu học ở đâu, bỏ học sơ trung như thế nào, cùng một đống tiền án tiền sự từ nhỏ đến lớn của hắn được lưu giữ tại đồn cảnh sát. Nhiều nhất là ăn cắp, cố ý đả thương người khác linh tinh gì đó.

Tất cả đều xảy ra lúc hắn hơn mười tuổi, từ hai mươi tuổi trở đi không có tăng thêm cái kỉ lục nào nữa. Giống như đột nhiên quay đầu, cải tà quy chính vậy đó.

Hàn Tiểu Bằng cũng không để ý mấy thứ vụn vặt này, nếu Trần Hạo đã là dân xã hội đen, thời kỳ trưởng thành làm ra ba loại chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Cho đến khi lật qua trang tiếp theo, thông tin về tài khoản ngân hàng, y không khỏi nhíu mày.

Trần Hạo chỉ có một tài khoản nhân hàng duy nhất, là ở một cái ngân hàng hợp tác xã ở một vùng nông thôn hẻo lánh đến chim cũng không thèm thả c*t.

Bên trong tài khoản chỉ có vỏn vẹn một trăm lẻ năm đồng đã để mốc meo.

Hắn có thể bỏ ra ba vạn để bao Hàn Tiểu Bằng, nhưng trong tài khoản chỉ có chút tiền như vậy, liền biết hắn để tiền ở chỗ khác.

Vì sao không gởi ở ngân hàng, nguyên nhân vô cùng đơn giản, tiền đen.

Dù cho Chủ nhiệm Vu không biết Trần Hạo là cao phú soái, thấy số liệu tài khoản hắn như vậy cũng có thể dễ dàng đoán ra người này có vấn đề. Ông là muốn nhắc nhở cấp dưới của mình.

“Chủ nhiệm, ngài yên tâm, tôi có chừng mực.” Cuối cùng Hàn Tiểu Bằng cam đoan như vậy.