Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 27: Cược tình



Tháng giêng qua đi, Tiểu Nguyệt cùng Tư Mã Minh Tuệ cùng vào kinh, có lẽ xuất phát từ mưu toan chính trị, Nhật thành bằng tốc độ nhanh nhất cho xây dựng một tòa phủ công chúa xa hoa, dù biết phủ công chúa này có lẽ mấy tháng sau sẽ vĩnh viễn trở nên hoang phế, nhưng để phô trương một chút cũng không phải không được. Chu Nhược quả nhiên ở kinh thành, hai cha con Chu Tấn ở phủ Thế tử, Chu Nhược vẫn vui vẻ khờ dại khiến người hâm mộ.

So sánh, Minh Tuệ lại trưởng thành rất nhanh, hiểu rõ cuộc đời lắm đổi thay cùng tình yêu bất đắc dĩ. Chu Nhược không hề quấn Tiểu Nguyệt như trước, nàng luôn theo phụ thân tiến cung, vây quanh Vân Tử Xung. Trong ánh mắt ấy chứa chan tình cảm rõ ràng và mãnh liệt như vậy, nữ tử phương Bắc cực kỳ thẳng thắn luôn đem yêu thích của mình biểu đạt ra ngoài, mọi người đều biết.

Tư Mã Minh Tuệ đã từng lo lắng biếu hiện của Chu Nhược nên tỏ ý bất mãn với Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt cũng chỉ khẽ cười khổ, thời đại này ba vợ bốn nàng hầu cơ hồ là chuyện hết sức bình thường, thậm chí quý tộc nào nếu thê thiếp hơi ít, ngược lại sẽ bị người châm biếm. Chính Tiểu Nguyệt có thể thay đổi cái gì, nàng có thể nắm chắc cũng chỉ có bản thân mà thôi, nhưng Tiểu Nguyệt còn đang đợi, nếu đáp ứng Tử Xung, nàng phải lựa chọn tin tưởng hắn. Thế nhưng nếu thật sự đến một ngày, Vân Tử Xung tự mình đến nói với nàng, nàng đành lập tức buông tay, đó là điểm mấu chốt mà nàng định ra cho mình cùng Vân Tử Xung.

Cho nên cứ việc nhìn ra ý tứ của Chu Nhược, cho dù Tư Mã Ngọc Kiều cũng liên tiếp tiến cung vây quanh trước mắt Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt vẫn an tọa ở trong phủ công chúa không hề gấp gáp. Kỳ thật đôi khi Tiểu Nguyệt cũng suy nghĩ, trong lòng nàng có phải rất ích kỷ hay không, nhưng nàng biết, ở nơi đây, nếu không lạnh nhạt ích kỷ, có lẽ kết cục sau cùng sẽ vô cùng thê thảm.

Vân Tử Xung rất bận rộn, cụ thể bận rộn cái gì, Tiểu Nguyệt cũng không hề hỏi, thế nhưng theo ánh mắt càng ngày càng lo lắng của Minh Tuệ, Tiểu Nguyệt biết cho dù mình cùng Vân Tử Xung không mong nó mau đến, ngày này vẫn phải đến. Cuối tháng tư, mấy ngày nay mưa phùn rả rích, đem từng ngã đường trên kinh thành cọ rửa vô cùng sạch sẽ, trong không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt cùng ướt át, trong hoa viên hàng ngàn đóa Mẫu Đơn tranh nhau đua nở, bắt đầu một mùa đẹp đẽ. Mưa dần ngừng lại, ngẫu nhiên trên cành có vài chú chim dừng chân, nhắc nhở mọi người mùa xuân đã đến rồi.

Tiểu Nguyệt vốn cho rằng Nguyệt Quế là đại biểu của Nhật thành, hương lan xa đầy tươi mát, ở lâu mới hiểu, dù sao cũng là kinh thành, có Mẫu Đơn vương giả mới càng thêm xinh đẹp. Ngoài cửa sổ hoa nở đang vào chính vụ, một gốc cây Mẫu Đơn trắng đón gió mà đứng, dưới gió đông vươn thẳng nở rộ, đem những loại hoa khác trong hoa viên sắp ở phía sau. Tiểu Nguyệt nhớ rõ trước kia xem qua một đoạn thơ, là viết về Mẫu Đơn, cực kì đặc biệt, lại đi đến sau án thư, lấy ra bút viết xuống: 

“Nâng chén gửi gió đông, 

Thả bước ung dung. 

Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương, 

Chính chốn năm xưa từng tay nắm, 

Dạo khắp một vùng. 

Nỗi ly hợp vội vàng, 

Hận chẳng nguôi lòng. 

Năm nay hoa thắm, sắc thêm hồng, 

Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp, 

Biết với ai cùng.”

Mới vừa hạ bút, đã thấy Tư Mã Chu đi vào vườn, Tư Mã Chu chậm rãi đi tới, trên mặt mang đầy trầm tư, cùng đầy do dự, Tiểu Nguyệt ngấm ngầm thở dài, đứng dậy ra ngoài đón, nhẹ nói:"Sư phó" 

Tư Mã Chu giương mắt đánh giá Tiểu Nguyệt trước mặt, hơn bảy năm, tiểu nha đầu ngày xưa giờ đã duyên dáng yêu kiều, có nét phong tình riêng, đừng nói Tử Xung, đến cả Hách Liên Chi cũng mến nàng. Đến giờ phút này, bản thân ông vẫn không hiểu hết nàng, nàng có khờ dại của một thiếu nữ, cũng có được sự quyến rũ của phụ nữ. Những thứ ấy đều không lạ, thế nhưng nàng còn có được sự thông minh cơ trí và một cá tính riêng biệt, như vậy thì rất hiếm. Nữ tử như thế liệu nam nhân nào có thể không dừng chân, nhưng nàng cũng có kiêu ngạo của mình, cho dù xuất thân hèn mọn, cho dù hai bàn tay trắng, cái loại kiêu ngạo này như ăn tận xương tuỷ, khiến người khác không thể không nhìn thẳng vào. Giống cái gì, giống như tên nàng, Tiểu Nguyệt, trăng treo cao trên bầu trời, nhìn thì dễ, nếu muốn cất giấu thì nói dễ hơn làm.

Tiểu Nguyệt dìu Tư Mã Chu đến giường nhỏ ngồi xuống, chính mình tự đi nấu nước pha trà, vẫn là trà Trúc Diệp xanh đậm, hiện giờ Tiểu Nguyệt lại thấy hết sức chua sót, khó có thể nuốt xuống. Tư Mã Chu bình tĩnh nhìn nàng phút chốc, nói: "Ngươi có biết ý đồ của sư phụ khi đến đây" 

Tiểu Nguyệt nhợt nhạt cười nói: "Không biết, bất quá không ngại đoán, sư phụ hẳn là tới làm thuyết khách" 

Tư Mã Chu âm thầm thở dài nói: "Nói ra cũng không có gì đáng ngại, dù sao ngươi luôn cùng nha đầu Chu gia hợp ý, vậy......"

Tiểu Nguyệt mở miệng xen lời ông: "Sư phó không cần phải nói, những thứ này con biết, nhưng con hi vọng chính hắn tự mình nói cho con biết, như vậy sẽ tốt hơn. Lại nói lấy tình thân giữa con và hắn, còn cần người tới làm thuyết khách ư" 

Giọng điệu nhẹ nhàng nhã nhặn, không chút phập phồng, làm Tư Mã Chu kinh ngạc, không thể tưởng được Tiểu Nguyệt có thể bình tĩnh và ôn hoà đối mặt chuyện này, xem ra Minh Tuệ ít nhiều cũng lộ ra một chút. Sau chuyện như vậy, nơi đó có thể tránh xa, chính mình cũng có khả năng làm, lấy bối cảnh của mình, có thể giúp Tiểu Nguyệt ngồi lên vị trí chánh phi của Thái tử, nhưng là tiểu tử Vân Tử Xung lại dám không đồng ý, chính mình cùng Hách Liên Du khuyên can mãi vài ngày, mới có chút do dự, nếu Tiểu Nguyệt đồng ý, mới có thể thương lượng cái khác.

Những thứ này có thể thương lượng, Tư Mã Ngọc Kiều thì dễ nói, chỉ là tập hợp binh quyền mà thôi, nhưng Chu Nhược tức là con gái một của Chu Tấn, lại là biểu muội được sủng ái của Chiêu vương, người ta một lòng muốn gả cho Tử Xung, lại nói rõ sẽ cùng Tiểu Nguyệt tranh vị trí chánh phi. Theo Tư Mã Chu và Hách Liên Du thì chuyện này đã có chút hiếm có rồi, nếu nghĩ theo mặt khác thì Tiểu Nguyệt cũng không hẳn phản đối, cho nên mới có một chuyến du thuyết này của Tư Mã Chu.

Tiểu Nguyệt phản ứng bất ngờ, lại hợp tình hợp lý, tuy biết nàng sau cùng cũng phải đáp ứng, dù sao can hệ đến thế cục chính trị của hai bên, liền ngay cả Tư Mã Minh Tuệ đều hy sinh lớn như vậy, Tiểu Nguyệt bất quá chỉ cùng hai nữ tử khác gả cho Tử Xung, chẳng lẽ còn có thể phản đối sao. Thế nhưng Tiểu Nguyệt bình tĩnh nhã nhặn yêu cầu Tử Xung tới nói với nàng, Tư Mã Chu lại có cảm giác có chút không thích hợp, giống như toàn bộ đều thuận lợi đến kỳ lạ.

Tư Mã Chu đi rồi, Tiểu Nguyệt mới thả lỏng thân thể vẫn căng thẳng, tựa như mất đi toàn bộ khí lực, ngồi sững ở sau thư án, giương mắt nhìn đoạn thơ mình vừa viết, hiện tại nhìn lại, thật đúng là rất hợp với tình hình a.

Nỗi ly hợp vội vàng, 

Hận chẳng nguôi lòng. 

Năm nay hoa thắm, sắc thêm hồng, 

Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp, 

Biết với ai cùng.

Trách không được mấy ngày nay không thấy bóng dáng Vân Tử Xung, Chu Nhược gần nửa tháng qua cơ hồ cũng chưa từng tới, cho dù nửa tháng trước nàng đến đây, cũng chỉ ngẩn người nhìn mình, đôi mắt tối tăm cùng phức tạp, rõ ràng chói mắt như vậy, cả mấy ngày nay Tư Mã Minh Tuệ muốn nói lại thôi nữa. Hoá ra thật sự bị mình không may đoán trúng, có lẽ Vân Tử Xung thật sự yêu mình, nhưng tình yêu này, vẫn không đáng giá để hắn có thể vì mình phản kháng trước vận mệnh, cũng có lẽ bản thân nàng đã đánh giá cao hắn. Từ xưa vương hầu quý tộc, cuộc sống xa hoa nơi đó làm gì có thứ xa xỉ gọi là tình yêu.

Chuyện này vốn là thừa thãi mà, khi nhàn hạ thì có thể vui vẻ mà yêu, nhưng khi chính sự xảy ra, đã sớm bị chôn vùi dưới lớp tuyết nơi góc tường, không phải thứ cần thiết mà chỉ là món hàng xa xỉ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tiểu Nguyệt trái lại bật cười, nàng cũng muốn nhìn xem Vân Tử Xung sẽ mở miệng như thế nào với mình. Buổi chiều ngọn đèn dầu mới lên, Tiểu Nguyệt đơn giản ăn chút bữa tối, liền một người trốn trong thư phòng đọc sách, ánh mắt tuy nhìn sách, trong lòng lại bề bộn rối như tơ vò. Cho dù đã sớm nhìn thấu, vẫn không thể khiến tình cảm bảy năm của mình và Vân Tử Xung ngừng bén rễ. Nguyên lai thói quen thật sự rất khó thay đổi, huống chi là muốn quên. 

Trên bàn ngọn đèn dầu lấy ra một cái hoa đèn, Tiểu Nguyệt rút ra cây trâm trên đầu muốn đi chọc chọc bấc đèn, cảm xúc xù xì không khỏi làm Tiểu Nguyệt lăng lăng ngẩn người, trâm gỗ xấu xí này, chính mình chỉ mới đeo mấy tháng, tựa như cũng nên gỡ xuống rồi. Một thân hình cao ngất che khuất ánh sáng, bóng dáng đổ trên tường có vẻ dị thường cao lớn, hình bóng rõ ràng được hắt bởi ánh nến có vẻ càng thêm tuyệt đẹp.

Tiểu Nguyệt không khỏi cúi đầu thở dài, trách không được cho dù kiêu ngạo như Chu Nhược, cũng trong thời gian ngắn như vậy thích hắn, dù không có ánh sáng của Thái tử, Vân Tử Xung vẫn là nam tử thật xuất sắc, bản thân mình vốn không xứng với của hắn đi, vô luận thân phận hay bất kỳ cái khác. Vân Tử Xung đưa tay cầm tay Tiểu Nguyệt, tinh tế đoan trang, trâm gỗ trong tay nàng dường như không giống mấy tháng trước, được mài luyện có chút trơn nhẵn, dưới bóng đèn có một loại phong cách cổ xưa tự nhiên ý nhị.

Nghĩ đến chuyện hôm nay của mình mà nói, Vân Tử Xung lại có chút lo sợ. Bảy năm ở chung, Vân Tử Xung có thể nói là vô cùng hiểu Tiểu Nguyệt, nhìn nàng bình tĩnh, ôn hòa lại khiêm tốn, thực chất nội tâm lại rất kiêu ngạo mẫn cảm. Việc này, nói thật, Vân Tử Xung cũng không hề nắm chắc, bất quá chính mình đã sớm nghĩ tốt, dù muốn cưới Chu Nhược và Tư Mã Ngọc Kiều làm trắc phi, trong lòng mình cũng chỉ có một mình Tiểu Nguyệt. Những thứ này hắn từ nửa tháng trước đã từng chính mồm nói với các nàng, nếu các nàng không muốn, xin hãy lựa chọn lương phối khác.

Cho dù xuất phát từ mưu toan chính trị, Vân Tử Xung cũng không nguyện ý để cho Tiểu Nguyệt rơi vào địa vị xấu hổ hèn mọn, tuy ba vợ bốn nàng hầu không gì đáng trách, nhưng Vân Tử Xung vẫn cảm thấy chính mình phụ Tiểu Nguyệt. Trên danh nghĩa tuy không thể chỉ có mình nàng, ít nhất phương diện khác có thể bồi thường một ít. Tiểu Nguyệt thấy hắn cau chặt mày, môi mỏng nhấp vài lần cũng chưa mở miệng, không khỏi nở nụ cười, cười đến vân đạm phong khinh, thấp giọng nói: "Có cái gì khiến ngươi khó mở miệng như vậy, không giống một Thái tử điện hạ chân chính tí nào" 

Vân Tử Xung bỗng dưng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Tiểu Nguyệt, cặp mắt kia trong suốt hắc bạch phân minh, không một tia mịt mờ. Vân Tử Xung nhất thời minh bạch nàng đã sớm biết, với sự thông tuệ của nàng, nếu bảo chính mình tự mình đến, khẳng định đã hiểu rõ sự tình rồi, bản thân nói hay không cũng không có ý nghĩa gì. Vân Tử Xung cẩn thận đánh giá Tiểu Nguyệt, dưới ánh đèn, sắc mặt nàng hồng nhuận, vẻ mặt bình tĩnh nhã nhặn, không có chút dấu hiệu tức giận, Vân Tử Xung bất giác âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy tay Tiểu Nguyệt nói: "Ngươi yên tâm, cho dù ta trên danh nghĩa cưới hai người kia làm trắc phi, nhưng trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có ngươi......"

Thao thao bất tuyệt một tràng thề non hẹn biển, Tiểu Nguyệt chưa bao giờ biết Tử Xung cũng có thể như vậy, ở mặt ngoài chỉ cười nhạt, trong lòng lại cảm thấy hết sức tầm thường và châm chọc, mình cùng Vân Tử Xung khi nào lại sa vào hoàn cảnh như vậy, sến súa tục tằng khiến người buồn nôn. Thế nhưng là nàng vẫn muốn chính mồm hỏi rõ ràng, vì thế ngẩng đầu thâm sâu nhìn ánh mắt Vân Tử Xung, tựa như muốn nhìn sâu trong lòng hắn, khẩu khí lại vô cùng ôn hòa nói: "Không biết khi nào cử hành hôn lễ"

Vân Tử Xung ánh mắt bị kiềm hãm đáp: "Theo quy củ Nghiêu Quốc, đầu tiên trắc phi tiến cung, sau mới đến lễ của chánh phi" 

"À..." Tiểu Nguyệt nói: " Đại hôn của trắc phi khi nào thì.." 

Vân Tử Xung nói: "Chiêu vương với Chu Tấn yêu cầu cử hành cùng Minh Tuệ, như vậy biểu hiện hai bên đều đã rất có thành ý" 

Tiểu Nguyệt cúi đầu nói: "Tốt lắm, ta muốn đi đưa Minh Tuệ, chỉ sợ không về kịp. Đành chúc mừng ngươi cưới được giai nhân trước, nếu cưới người ta, hãy đối xử với người ta thật tốt " 

Vân Tử Xung vừa muốn sốt ruột cãi lại, Tiểu Nguyệt mỉm cười, vỗ vỗ mặt hắn nói: "Yên tâm, ta không ghen đâu, quý tộc nào không phải ba vợ bốn nàng hầu a, huống chi thái tử như ngươi địa vị cao quý, ta đâu phải người không chừng mực ép buộc người đâu. Tư Mã Ngọc Kiều có lẽ điêu ngoa chút, bất quá giống với Chu Nhược, đều là giai nhân khó có được, ngươi nên quý trọng. Đợi ta trở về phát hiện ngươi làm khó người ta cũng đừng trách ta” 

Giọng điệu ôn nhu đại lượng, đem vấn đề mà Vân Tử Xung nóng lòng thổ lộ lấy trở về, Vân Tử Xung âm thầm thề: Cho dù nàng chấp nhận, chính mình cũng sẽ không cô phụ nàng, đợi ngày sau nàng tự nhiên sáng tỏ, hiện tại mình không cần cãi lại mới tốt. Con ngươi Tiểu Nguyệt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lại, xuyên qua cửa sổ lưu ly, cửa tròn ngoài hoa viên một bóng dáng yểu điệu, cho dù chỉ có ánh trăng sáng nhạt, cũng có thể nhìn ra là một mỹ nữ, Tiểu Nguyệt chìa tay chỉnh lại kim quan trên đầu Vân Tử Xung nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi bận rộn nhiều chuyện, nhanh hồi cung đi, nơi này của ta ngươi không cần lo lắng, nam nhi chí ở bốn phương, làm chính sự của ngươi đi thôi" 

Vân Tử Xung dùng lực cầm tay Tiểu Nguyệt nói: "Được, chờ ta rảnh rỗi, mang ngươi đi dạo kinh thành, nói ra ngươi còn không biết, nơi này đẹp không kém Nguyệt Thành đâu" 

Tiểu Nguyệt mỉm cười gật đầu, Vân Tử Xung lúc này mới thâm sâu nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái, xoay người đi trước. Phía sau hắn là đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt của Tiểu Nguyệt, nàng suy nghĩ thật lâu, bất giác bật cười, đây chính là kết quả mình đã sớm biết, vẫn bốc đồng đánh cược trận này, kết quả thua suýt nữa đền bằng cả hạnh phúc chính mình, buồn cười biết bao nhiêu. Ánh mắt đảo qua cửa tròn ngoài viện, quả nhiên, bóng dáng nữ tử kia cũng theo bước chân Vân Tử Xung rời đi, bản thân nàng mới giống như là dư thừa. Chánh phi ư, thật sự cực kỳ vinh hạnh a, với thân phận của nàng còn có thể đạt đến danh hiệu chánh phi, có thể thấy được dù là Vân Tử Xung hay Tư Mã Chu đều xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Nàng còn có gì bất mãn, bọn hắn đã sớm dự đoán được mình hẳn sẽ không phản đối, cũng không thể phản đối. Lúc này Tiểu Nguyệt không khỏi thầm nghĩ mình may mắn, may là mình xuyên tới, có hai mươi mấy năm giáo dục hiện đại làm nền tảng, không đến mức sa vào tình cảnh bi thảm của nữ nhân nơi này. Dù chuyện này nhìn như mình trèo cao, Tiểu Nguyệt vẫn không nghĩ muốn, lại càng không cần. Liếc mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, để cho toàn bộ kết thúc ở tối nay đi, kết thúc dưới ánh trăng sáng ngời kia. Vướng mắc bảy năm của mình cùng Vân Tử Xung, rốt cuộc nên đặt một dấu chấm tròn rồi.

Bài thơ được sử dụng trên là Lãng đào sa của Âu Dương Tu do Điệp luyến hoa dịch - http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=1517