Hành Trình Cưa Vợ

Chương 27: Ngoại truyện ngày kỉ niệm



Edit: An Tĩnh | Beta: YintingKhông đúng.

Gần đây cô vợ nhỏ của anh có gì đó không đúng.

Sau khi cục cưng được hai tháng tuổi, Triệu Triết Vũ phát hiện Lâm Hoàn luôn chạy ra bên ngoài, ban ngày cũng giao con trai cho mẹ vợ chăm giúp. Thỉnh thoảng hỏi xem cô đang làm gì thì cô luôn nói là đi tìm bạn thân, hoặc sẽ ấp úng nói dối.

Cô nói dối thật sự quá rõ ràng, ánh mắt xoay chuyển, vẻ mặt đầy sự vô tội “em nói dối anh cũng không thể làm gì được em”.

Trái lại, không phải là anh muốn để cô ở nhà và mất đi cuộc sống của chính mình, chỉ là dáng vẻ của cô thật sự có chút khác thường.

Ngày đó cuối tuần anh ở nhà nghỉ ngơi, hiếm khi Lâm Hoàn không ra ngoài, nhưng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn trốn tránh che đi màn hình điện thoại. Anh hệt như một tên trộm tranh thủ cô lúc bị cục cưng hấp dẫn sự chú ý đã đi đến nhìn trộm một cái —- là màn hình trò chuyện Wechat cùng với một người.

Nhìn ảnh đại diện Wechat của đối phương, rõ ràng cho thấy đây là một người đàn ông.

Không bao lâu, Lâm Hoàn lại lén lén lút lút trốn vào phòng vệ sinh nghe điện thoại. Được rồi, anh lại rất không có đạo đức mà đứng bên cạnh cửa nghe lén —-

“… Hôm nay không được rồi… Chồng tôi ở nhà…. Ngày mốt, ngày mốt đi….”

Triệu Triết Vũ không nén được sự tức giận.

Hành động khác thường của cô không chỉ là những việc này. Mấu chốt nhất là…

Lâm Hoàn từ chối thân mật với anh.

Mỗi lần đến tối, cô luôn nói mình mệt mỏi, vùi đầu lập tức ngủ, cũng sẽ không tựa vào vai anh nói chuyện phiếm với anh.

Trước kia khi anh trêu chọc, dụ dỗ cô thân thiết, “cô bé” cũng tránh, dáng vẻ nhỏ muốn từ chối nhưng vẫn nghênh đón, chỉ là còn có cả sự xấu hổ gợi cảm, khiến lòng anh càng thêm mấy phần ngứa ngáy.

Nhưng bây giờ, anh phân biệt rõ ràng sự kháng cự và thẹn thùng cực kì khác biệt.

Đêm đến, anh tắm xong, khoác áo choàng tắm đi ra, vừa đúng lúc Lâm Hoàn dỗ Bánh Trôi Nhỏ ngủ xong quay về phòng.

Cô cũng không nhìn anh, đi thẳng 

qua đầu giường bên kia, rúc ra sát mép cách xa anh, đắp chăn lên, một câu buồn buồn từ trong chăn truyền ra: “Em ngủ đây.”

Anh cảm thấy hơi buồn rầu.

“Hoàn Hoàn.”

Người trong chăn cũng không nhúc nhích, cứng đờ im lặng.

Anh biết cô không ngủ. Cởi áo choàng tắm rồi để người trần trụi mà chui vào chăn, thăm dò ôm lấy cô.

Không nghĩ đến anh cũng có ngày hôm nay, còn phải dựa vào mỹ nam kế để dụ cô vợ nhỏ của mình thân mật.

“Hoàn Hoàn…” Anh ngậm lấy dái tai cô, dùng lưỡi trêu chọc, nhanh chóng cảm giác được hô hấp của người trong ngực mình đã trở nên rối loạn. Anh mừng rỡ, xoay người cô lại và hôn lên môi cô.

Chỉ là một nụ hôn, nhưng anh đã khó kìm lòng hệt như lần đầu tiên nếm mùi dục vọng vậy. Từ sau khi bụng Lâm Hoàn to tròn hơn, anh đã ăn chay hết mấy tháng, ngay cả hôn cũng không dám quá khích, sợ lau súng cướp cò làm cô bị thương.

Bây giờ, ôm cô gái nhỏ mềm mại thơm tho vào trong ngực, chiếc lưỡi ngọt ngào quấn quýt cùng anh, dục vọng của anh lập tức cương cứng khó kìm.

Bàn tay âm thầm đi vào từ vạt áo ngủ của cô, mới vừa chạm vào da thịt trơn nhẵn mà lòng mình tâm niệm —–

“Ưm…. Không muốn, em mệt lắm….”

Lâm Hoàn đột nhiên tránh khỏi nụ hôn của anh, tay để trước ngực anh, khước từ một cách qua loa.

Anh chỉ xem như lâu rồi cô không thân mật nên xấu hổ, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Không sao… Anh sẽ từ từ…” Lại nghiêng người hôn lên cổ cô.

Ai ngờ cô vẫn gắng sức chống cự, liên tục uốn người lui về phía sau tránh anh, cho đến khi lui sát ra mép giường và đập ót vào cạnh nhọn của tủ đầu giường —

“Á!” Cộp một tiếng, cô đau đến mức nước mắt rưng rưng.

“Ối!” Anh lập tức đỡ đầu cô, sau ót nhanh chóng bị sưng lên một cục. “Em đã làm mẹ rồi, không biết cẩn thận chút sao?”

“Còn không phải là do anh à… Ngủ cũng không để cho người ta ngủ.” Lâm Hoàn che đầu trách mắng anh.

Cô tình nguyện làm mình đau, cũng không muốn thân mật cùng anh.

Động tác trên tay Triệu Triết Vũ ngừng lại.

Mấy ngày nữa, chính là kỉ niệm một năm kết hôn của hai người.

Triệu Triết Vũ cúi đầu trên bàn làm việc, ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc bút máy đang quay vòng trong tay.

Nói đến cũng buồn cười, anh từng bước đưa bảo bối mình tâm niệm trong lòng về nhà, đây là lần đầu tiên có loại cảm giác “không biết phải làm sao” này.

Đã từng có mâu thuẫn, có quấn quýt, có khủng hoảng…. Nói cho cùng cũng chỉ là sự dây dưa và dính dáng giữa hai người.

Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng, nếu như có một ngày, xuất hiện một “người thứ ba”? Từ đầu đến cuối, Lâm Hoàn cũng chỉ có một mình anh. Nếu đến một ngày, cô yêu một người khác thì sao?

Không đúng.

Thái độ của chồng cô gần đây cũng không đúng.

Trái lại thì không phải là cảm giác anh thay lòng hay có người phụ nữ khác bên ngoài…. Anh ấy dám sao?

Chỉ là dường như Triệu Triết Vũ đã trở về một núi băng lớn lúc ban đầu. Ở nhà luôn toát ra không khí lạnh như băng, thời điểm chơi cùng con trai cũng chỉ cười một cái, lúc quay sang nói chuyện với cô lại không mặn không nhạt, làm cô buồn rầu không chịu được.

Ừm, thật ra thì, hình như là cô đuối lý rồi…. Suy nghĩ lại thì phải nói đến từ lúc nào núi băng Triệu bắt đầu làm việc lại, hình như chính là đêm hôm đó ở trên giường sau khi cô dùng sức đẩy anh ra.

Hình như là đúng vậy rồi, nên đã làm anh bứt rứt lâu nhỉ…

“Không sao cả, dù sao cũng không còn bao nhiêu ngày, có phải không?”

Lâm Hoàn ôm con trai chơi đùa, ngón tay ngoắc ngoắc chiếc cằm mềm nhũn của nó. Cục cưng cười khanh khách, một chuỗi nước bọt trong miệng chảy ra.

“Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ cho ba con một bất ngờ nhé!”

Vào ngày kỉ niệm.

Lúc mẹ Lâm vui tươi hớn hở đến đón cháu ngoại, còn dặn dò họ phải trải qua thế giới hai người thật vui với khuôn mặt đầy sự ám chỉ, hai người cũng không phung phí tiền để đi du lịch gì cả, chỉ ăn một bữa tối đơn giản ở nhà hàng.

Bầu không khí trên bàn có hơi vi diệu. Triệu Triết Vũ che giấu suy nghĩ, Lâm Hoàn lại phải giả vờ không phá vỡ, một bữa cơm hai người cũng chỉ câu được câu mất nói về chuyện công việc, lại chuyển đề tài về con trai, không có chút bầu không khí ngọt ngào nào.

Chỉ trở về nhà như vậy. Lâm Hoàn đột nhiên nói, muốn Triệu Triết Vũ lên lầu tắm rửa trước, tắm xong mà chưa nghe cô gọi thì cũng không được xuống.

“Có gì bất ngờ à?”

“Trời ạ, anh cứ lên trước đi mà.”

Lúc này trên mặt anh mới xuất hiện nụ cười chân thật, ngoan ngoãn để cô đẩy lên lầu.

Tắm rửa xong đợi hơn mười phút, mới nghe tiếng cô vợ nhỏ gọi xuống.

Triệu Triết Vũ đi xuống lầu, trong phòng rất yên tĩnh.

Trên bàn ăn có đặt một cây nến, cắm hoa hồng, còn bày một chiếc bánh kem.

Anh mỉm cười bất đắc dĩ, sao nhìn thế nào cũng nghĩ đây là kĩ thuật tán gái vậy chứ?

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Hoàn mặc chiếc váy ngủ bằng ren bước ra từ phòng vệ sinh, Triệu Triết Vũ không cười được nữa.

Có lẽ cô không phát hiện được dáng vẻ của mình bây giờ mê người đến thế nào, đồng thời cũng có sự xấu hổ hệt như lần đầu tiên vậy, vốn không dám nhìn anh. Chiếc váy mỏng manh đó, một mảng da thịt lớn trắng như tuyết và xương quai xanh lộ ra bên ngoài, bên trong lớp vải ren là hai luồng đẫy đà như ẩn như hiển, tà váy tơ lụa uốn lượn đi xuống, phác họa lên đường cong vừa lả lướt vừa mê hoặc lòng người.

Anh nuốt nước bọt.

“Chiếc bánh kem này, là tự tay em làm đó! Anh nhìn đi, phía trên này là vị anh đào, em không làm quá ngọt, em nghĩ anh cũng không thích ăn ngọt lắm….”

Cô nhận ra được tầm mắt của anh, ánh mắt tập trung trên làn da cô, hệt như con thú săn muốn ăn thức ăn của mình vậy, tựa như có nhiệt độ vậy, thiêu đốt khiến cả người cô nóng lên. Cô không thể làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem, dồn sự chú ý lên chiếc bánh, che giấu sự mất tự nhiên của mình. Nào ngờ khuôn mặt đỏ bừng đã sớm bán đứng cô, mặc quần áo dụ dỗ người ta phạm tội như vậy, dáng vẻ trúc trắc nhưng lại hồn nhiên trong sáng muốn chết.

Trong mắt anh nào còn có chỗ cho bánh kem, muốn ăn hết vào bụng cũng chỉ có cô.

“Chuẩn bị lúc nào vậy?”

Anh ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nhẹ nhàng rơi vào phần gáy của cô, khiến giọng nói cô có hơi run rẩy.

“Vào, vào buổi sáng hôm nay… Lúc anh làm việc. Anh nhanh lên chút đi, nếm thử xem…”

Cô múc một muỗng bánh đưa vào trong miệng anh, vì để tránh anh tấn công trước, dưới tình huống này chỉ càng khiến giọng nói cô hấp dẫn hơn.

Triệu Triết Vũ há miệng ăn một miếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thẳng vào cô.

Ánh mắt kia rõ ràng muốn nói, người kế tiếp được thưởng thức, chính là cô.

“Ăn ngon không?’

“Ăn ngon lắm.”

Cô cười thẹn thùng, tựa như sợ quấy nhiễu không khí này, nhẹ giọng nói: “Kỉ niệm một năm vui vẻ.”

Cuối cùng, cô níu cổ áo anh và nhón chân lên, hôn một cái nhè nhẹ bên miệng anh.

Ngọn lửa đốt thiêu đốt trong mắt Triệu Triết Vũ càng tăng lên, trực tiếp giữ gáy cô và hôn sâu, còn dùng chiếc lưỡi mang theo hương vị phô mai mạnh mẽ xông vào, cô muốn từ chối nhưng mồm miệng nói năng lại không rõ ràng ——

“Ưm —- chờ đã, chờ chút đã ưm…”

Lâm Hoàn luống cuống tay chân đẩy anh ra, thật lâu sau anh mới thở dốc nặng nề và rời khỏi môi cô.

“Anh, anh không thể…. Làm như vậy.”

Triệu Triết Vũ thật sự giận đến mức muốn đánh vào mông cô.

“Em mặc đồ này, đã ôm đã hôn rồi, mà anh vẫn phải không thể làm vậy à? Em khinh thường chồng em không có năng lực hả?”

Lâm Hoàn nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận hệt như một đứa trẻ không ăn được kẹo của anh, vất vả nhịn cười.

“Ý em là…. Để em….”

“Cái gì?”

Cô xấu hổ không chịu được, giọng nói lúc nói đến hai chữ sau cùng nhỏ giống như muỗi kêu, anh nghe vậy, lại thấy rất khó tin, lại muốn cười cô, cố ý muốn cô lặp lại.

Lâm Hoàn trừng anh một cái, tay có hơi run rẩy. Cô chuẩn bị kế hoạch cho ngày này rất lâu, nhưng khi thật sự làm thì cảm thấy mọi nhất cử nhất động đều khiến cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Vừa lo lắng, lại rất mong đợi.

Trên ngón trỏ của cô có dính chút bơ bánh kem, cô đưa đầu ngón tay vào miệng liếm mút, sau đó mới ghé đầu đến hôn anh.

Chiếc lưỡi đi vào, không phân rõ vị ngọt này là do bơ hay là của cô. Hô hấp của hai người hòa vào nhau, miếng bơ ở trong chuyển qua lại dần dần tan ra, cuối cùng chỉ còn lại răng môi quấn quýt nóng bỏng.

Hơi thở cũng trở nên nóng hơn. Cô di chuyển xuống liếm yết hầu của anh, từ cổ đến ngực, ngón trỏ từ từ cởi nút áo. Anh ôm cô, bàn tay xấu xa cũng vén váy ngủ của cô lên, từ bên dưới đi vào xoa nắn bầu ngực của cô. Tim Lâm Hoàn đập như trống chầu, nhận ra rằng thân dưới của anh cũng như có một trái tim đang đập.

Cô giống hệt một con thú nhỏ ngây ngô vụng về liếm láp, càng đi xuống càng khiến hơi thở anh trở nên dồn dập.

Quần áo đã bị cô kéo xốc xếch, chỗ đó mạnh mẽ nhô lên ở ngay trước mắt. Lâm Hoàn lấy can đảm kéo quần lót của anh xuống, vật cứng đang cố chịu đựng lộ ra, vừa nhìn thấy cả người cô xấu hổ đến mức đỏ bừng cả lên. Triệu Triết Vũ cúi đầu đã có thể nhìn thấy gậy th*t của mình ở ngay bên miệng cô, cô đang quỳ, từ góc độ này hoàn toàn nhìn thấy hai bầu ngực tròn trịa dường như không thể bị che đi bởi lớp vải tơ lụa mỏng manh.

Anh đoán được cô muốn làm gì, tim đập rộn cả lên, ngay cả vật to dài kia cũng căng lớn hơn mấy phần.

Lâm Hoàn nhìn anh một cái, dáng vẻ động tình của anh hiển nhiên là sự khích lệ lớn nhất.

Đầu lưỡi thò ra, liếm lên chóp đỉnh của anh ——

“Ách!”

Anh vui vẻ đến mức phát ra tiếng gầm nhẹ, dọa cô giật mình, nhưng lại không kiềm được muốn nghe nhiều hơn.

Cô muốn lấy lòng anh, muốn làm anh vui vẻ.

Cái miệng nhỏ ngậm lấy vật đó của anh, sự ướt át nóng ẩm bao vây lập tức khiến lòng Triệu Triết Vũ kinh hoàng, thấp giọng rên ra tiếng. “A…. Trời ạ…” Cô vốn không hiểu bất kì kỷ xảo gì, chỉ biết vụng về dùng lưỡi liếm láp, răng nhẹ nhàng cà lên gậy th*t tạo cảm giác ngưa ngứa khiến cả người anh tê dại. “Hoàn Hoàn….. Ăn thêm chút nữa…. Ngoan, ngậm thêm chút nữa là được rồi…”

Anh thẳng người đưa vật to dài vào trong miệng cô, Lâm Hoàn bị đẩy đến cổ họng, cảm giác căng đầy có hơi khó chịu, nhưng khi nghe thấy hơi thở rối loạn của anh lại cảm thấy thỏa mãn, không thể làm gì khác ngoài gắng sức kiềm chế và nuốt vào. Sự co bóp trong miệng khi cô mút tạo nên sự kích thích, Triệu Triết Vũ luồn tay vào tóc cô, rút ra đưa vào trong miệng cô. “Chết mất… Hoàn Hoàn, ngậm lấy anh… Đừng cắn…. Đúng vậy…. Bảo bối, em giỏi lắm…. Ăn anh đi…. Trời mẹ….”

Lâm Hoàn bị đẩy đến độ muốn nôn, nhưng phần ót lại bị bàn tay anh khống chế được, chỉ có thể nức nở, đưa tay đẩy anh cầu xin tha thứ. Anh nhìn dáng vẻ nước mắt rưng rưng của cô thì trong lòng cũng không đành, nhưng khoái cảm lại hệt như ma túy bao trùm lấy anh vậy, dù có tự chủ nghiêm khắc đến đâu cũng phải vỡ tan trước sự cám dỗ này. “Một lúc nữa thôi… Bảo bối cố một chút nhé…. Nhanh lắm, đến đây….. Đến đây….. A….. Ngậm một lúc nữa….. Thoải mái quá…”

“Ưm ưm…” Miệng Lâm Hoàn mở rộng dần dần trở nên tê dại, lại thêm động tác rút ra đẩy vào của anh, khiến nước bọt không có khoảng trống để cô nuốt xuống dính ướt đẫm cả vật to dài.

“Ưm…. Nhanh lắm…. Bảo bối….” Anh sảng khoái ngửa đầu ra sau, tần số di chuyển tăng nhanh, “Ưm…. Thật sự, chết mất…. A A…. Anh muốn bắn…. A….”

Bắn ra trong nháy mắt, anh không kịp rút ra hoàn toàn, tinh dịch trắng đục bắn ra trước ngực cô và bên khóe miệng, có có một ít rơi vào cổ hộng, khiến cô sặc phải ho khan không thể dừng được.

“Khụ khụ khụ khụ ——“

Triệu Triết Vũ vội vàng rút khăn giấy lau chùi giúp cô, “Anh xin lỗi… Không sao chứ? Mau phun ra đi… Có sặc không? Có muốn uống chút nước không?” Thấy cô khó chịu nhíu mày, trong lòng anh lại áy náy, hốt hoảng đưa nước đến, sau đó cắt một miếng bánh kem nhỏ trên bàn, “Có phải trong miệng có vị lạ đúng không? Ăn cái này để át đi nhé….”

Lâm Hoàn hoàn hồn lại, mặt lại đỏ bừng lên.

Thật ra thì…. Trước kia cô luôn cảm thấy như vậy rất bẩn….

Nhưng lúc trong mũi tràn đầy mùi vị nam tính thuộc về anh, thế mà cô lại không chán ghét chút nào, trong lòng chỉ luôn muốn làm người đàn ông của mình vui vẻ.

Thậm chí…. Thậm chí cơ thể mình cũng âm thầm nóng lên.

Triệu Triết Vũ thấy mặt cô đỏ ửng lên, cúi đầu không chịu nhìn anh, “Làm sao vậy? Tức giận à?”

“Anh…. “ Lời đến khóe miệng, lại bị cô nuốt ngược trở lại.

“Hửm?”

“…. Anh đó, mình đến… cũng không biết, báo em một tiếng….”

Anh nhìn đầu cô càng ngày càng cúi gằm xuống, sững sốt hai giây mới hiểu ra, âm thầm cười không ra tiếng. Nghĩ đến vừa rồi cô không giữ lại chút gì để lấy lòng mình, trong lòng nhất thời tràn ngập sự yêu thương.

“Tuân lệnh, cái này sẽ báo với em mà…”

Anh cởi bỏ tầng vải có còn hơn không kia, ngón tay mò đến chỗ kín, mới phát hiện nhụy hoa nho nhỏ đã sớm ướt đẫm, anh cố ý xoa xoa vân vê cô: “Bảo bối, ướt rồi sao….. Hửm?”

Lâm Hoàn nổi đóa, ngón tay của anh nhẹ nhàng đặt ngay cửa nhưng không vào thật sự khiến người ta phát điên, cô cũng quên mất sự xấu hổ, xoay người di chuyển sát đến người anh để tự lực cánh sinh. Kỹ thuật không quá tốt, chuyển động nhiều lần đã khiến gậy th*t trượt ra khỏi miệng huyệt, sốt ruột đến mức cô phải cắn bả vai anh rên hừ hừ. Triệu Triết Vũ bị cô kích thích một phen như vậy cũng như tưới dầu vào lửa, nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện quan trọng, đầu đầy mồ hôi vẫn dỗ dành cô: “Hoàn Hoàn, chờ chút đã….. Chúng ta lên lầu trước nhé…”

Lâm Hoàn tủi thân không chịu được, dứt khoát ra đòn nũng nịu sát thủ: “Chồng…. Chuyện này, không chờ được….” Cảm giác trống rỗng rất khó kiềm chế, chỉ có thể liếm anh qua loa để đòi hỏi.

Thật sự là muốn đòi mạng người mà. Cơ thể nhỏ bé mềm mại thơm ngon trước ngực, cánh hoa ướt át nóng ẩm cọ cọ ở bên dưới, đây là trở thành bước khảo nghiệm cuối cùng của Liễu Hạ Huệ [1] à? Triệu Triết Vũ bế cô yêu tinh đang phóng hỏa đi lên lầu, trong lúc tay mò mẫm tìm kiếm đồ trên tủ đầu giường còn phải cố dỗ dành cô, thật lâu sau mới tìm thấy một hộp áo mưa mỏng.

Anh không muốn sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn nữa. Có một đứa con trai là đủ rồi, anh không muốn cô phải uống thuốc, cũng không tình nguyện để cô chịu đựng sự khổ mệt đó khi không có sự tình nguyện một lần nào nữa.

Lâm Hoàn nhìn thấy hộp bao ngừa thai không biết đã được anh chuẩn bị từ lúc nào đặt trên tủ đầu giường, trong lòng ấm áp.

Cuối cùng lúc “nhiệm vụ chuẩn bị” hoàn thành, cô đã không kịp chờ nổi, nghiêng người hôn lên môi anh.

“Hưm a…. A….”

Trên giường lớn, hai cơ thể trần trụi đang dây dưa chặt chẽ. Trong phòng ngủ đều là âm thanh hai cơ thể chạm vào nhau và tiếng thở dốc rên nhẹ thay nhau vang lên. Lâm Hoàn dựa lưng vào ngực Triệu Triết Vũ, một chân được anh nâng lên đặt ở khuỷu tay, hoa huy*t co rút lại hút vào đẩy ra trước sự ra vào của vật to dài.

“A…. Vừa rồi em gọi anh là gì…. Mau…. Gọi một lần nữa…”

Lâm Hoàn sớm phát hiện rằng, Triệu Triết Vũ thích nghe cô gọi mình là chồng nhất, dùng từ này nũng nịu trăm lần đều hiệu quả cả trăm lần. Nếu ở trên giường, chắc chắn là âm thanh kích thích dục vọng của anh.

“Chồng…. Ưm ưm…. Chồng ơi….”

Tiếng nũng nịu lọt vào tai, quả nhiên vật to dài di chuyển càng mạnh mẽ hơn, “Thoải mái không, bảo bối…… Có thích không em…” Chất lỏng từ hoa huy*t bị kích thích trào ra làm ướt chỗ giao hợp của hai người, âm thanh bạch bạch cùng tiếng nước chảy hòa cùng một lúc, nghe càng dâm mỹ hơn.

“Hưm…. Vui, thích không…”

Tay anh đưa đến chỗ giao hợp và xoa nhẹ vách thịt ẩm ướt, kích thích khiến cả người cô run rẩy, “A a….. Không muốn…… Đừng sờ nó….” “Sờ mới thoải mái chứ…. Em sờ thử xem… Ừm….. Cảm nhận được không…” Anh cầm lấy bàn tay đang níu chặt chiếc chăn của cô, kéo đến chỗ kín, “Bảo bối…. Anh ở bên trong em…. Có cảm nhận được không…..”

hoa huy*t được lấp đầy trở nên căng phồng, có thể mơ hồ chạm được vật cứng đang cắm vào rút ra bên dưới da, dần dần hiện ra hình dáng, giống như hai nửa tách rời được hợp thành một thể một cách hoàn hảo, lập tức đẩy hai người đến cực điểm.

“A… Chồng…. Ưm a… Không được….” Lâm Hoàn nằm trong ngực anh run rẩy, bên dưới hút càng nhanh, “A… Bảo bối…. Hút chặt quá…. Sắp ra rồi có phải không…. Chờ anh….”

Khoái cảm hung hăng xông đến như thủy triều, tựa như đột nhiên bị ném lên không trung rồi nhanh chóng rơi xuống khiến đầu óc người ta trống rỗng. Lúc ý thức dần dần trở lại, chỉ cảm thấy cơ thể co rúm và dòng dịch nóng mà vật to dài bắn ra không ngừng, Lâm Hoàn mất khống chế khóc ra thành tiếng.

Triệu Triết Vũ thở hổn hển, tỉnh lại trong lúc đang bắn, nghe tiếng cô khóc huhu, biết cô lâu không thân mật nên sợ hãi và xấu hổ khi lên cao trào, anh hôn lên nước mắt cô, dỗ dành: “Đừng khóc…. Bảo bối thoải mái mà, không phải sao….”

Rất lâu sau Lâm Hoàn mới ngưng thút thít được, lại cảm thấy vừa rồi mình thật sự ngốc không chịu được, mất hết thể diện, co người trong ngực anh.

Thấy cô đã ổn, Triệu Triết Vũ mới an tâm, mặc cho dô nằm trong ngực mình làm đà điểu.

“Đi tắm nhé?”

“….. Được.”

Đêm khuya, hai người ngâm mình trong bồn tắm đầy nước nóng, Lâm Hoàn tựa đầu lên vai anh chơi với con vịt tắm “nhìn thì đẹp nhưng thực tế thì không đã mua cho con trai”.

“Sao hôm nay lại nghĩ đến…. chuyện như vậy?”

Giọng nói của anh có hơi mất tự nhiên, Lâm Hoàn nghe ra được anh muốn chỉ cái gì, tay dừng chơi với con vịt một lúc.

“Anh…. Không thích à?”

“Không phải.” Anh ho khan, thật sự quá thích.

Nghĩ đến việc lúc trước cô lạnh nhạt, đột nhiên hôm nay lại nhiệt tình, khiến anh cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ cô thật sự có người khác sao? Hôm nay nhiệt tình, chỉ là vì nội tâm cô cảm giác tội lỗi nên muốn bồi thường cho anh? Thậm chí —- thậm chí những thứ này, đều là “người kia” dạy cho cô?!

Trong lòng Lâm Hoàn lẩn quẩn vấn đề của mình mà chậm chạp không dám hỏi, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Triệu Triết Vũ càng ngày càng đen, hơn nữa trong đầu còn là tình tiết vở kịch tám giờ càng diễn càng không tuân theo chuẩn mực…

“Có chuyện này…. Em muốn hỏi anh….”

Cuối cùng Triệu Triết Vũ cũng từ trong vở kịch luân lý đô thị gia đình trở lại thực tế, “Cái gì?”

“À thì, chuyện là…. Anh, sẽ không cảm thấy em có gì đó, thay đổi chứ….”

“Thay đổi?” Thay lòng có được tính không?”

Triệu Triết vũ quan sát cơ thể trần trụi của cô từ đầu đến chân một lần, “Là sao?”

Lâm Hoàn mất tự nhiên rụt người lại, “Thì là vừa rồi đó… Anh có cảm thấy, em có chỗ nào thay đổi không?”

“Có thay đổi.” Triệu Triết Vũ hồi tưởng lại yêu tinh nhỏ mê hoặc lòng người vừa rồi, “Trở nên hấp dẫn và mê người hơn.” “Trời ạ!” Lâm Hoàn đấm anh một cái, “Ý em không phải là như vậy!”

“Vậy là ý gì?”

“…… Có phải em, không còn như trước…. Không còn là cô gái nữa đó?”

Anh bị câu hỏi kì lạ này chọc cười, “Còn là thiếu nữ à, không phải lấy về nhà đã là người phụ nữ của anh rồi sao?”

“Anh!” Lâm Hoàn bị anh chọc giận đến độ cứng họng, giùng giằng muốn đứng dậy ra khỏi bồn tắm, “Đúng là không cách nào nói chuyện với anh được!”

“Ý là có phải em mập lên không! Có phải bên dưới cũng rộng hơn rồi không!”

Yên tĩnh ——-

Cả phòng tắm yên tĩnh rất lúng túng.

May mắn là trong thành phố không có quạ đên, nếu không thì nhất định chúng vừa bay ngang qua đầu cô đấy.

Sau một khoảng tịch mịch rất dài, cuối cùng Triệu Triết Vũ cũng không nhịn nổi, cười lớn khiến ngực rung lên.

Lâm Hoàn vừa tức giận vừa thẹn thùng, chui vào chăn bó mình thành quả cầu với sự phiền não.

Triệu Triết Vũ vừa buồn cười, trong lòng lại vừa đau xót, anh đi đến ôm con đà điểu nhỏ nằm trên giường, “Hoàn Hoàn, sao em có thể có mấy suy nghĩ này thế?”

Nhưng Lâm Hoàn nằm trong chăn lại cười không nổi.

“Cái gì gọi là sao có thể có mấy suy nghĩ này chứ? Anh xem đàn ông các anh đi, thoải mái bao nhiêu, không cần làm cái gì cả, chỉ chờ ôm con trai, còn phụ nữ tụi em thì sao chứ? Vừa chịu đau, vóc người còn thay đổi, phải ở cử, cho con bú sữa, cái này cái kia…” Càng nói càng tủi thân, đầu ngón tay đâm anh cũng đau hơn, dứt khoát bỏ anh sau lưng không thèm để ý đến.

Triệu Triết Vũ thở dài. Làm nửa buổi trời, cô vợ nhỏ của anh lại không thông suốt được chuyện này.

“Cô ngốc này.”

“Em đã trả giá nhiều như vậy, nếu anh còn chê em, vậy anh có còn là người sao?”

“Hơn nữa, anh vừa mới kiểm chứng rồi ——“

Anh mỉm cười, từ phía sau kéo cô vào trong ngực mình.

“Hoàn toàn không có.”

Lúc này Lâm Hoàn mới xoay người lại, “Thật à?”

“Vậy nên em cũng vì chuyện này, mới bỏ đói anh lâu như vậy à?”

“… Ừm…”

Lâm Hoàn vùi đầu vào ngực anh, buồn bực thừa nhận.

Haizzz —– tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.

“Đúng là ngốc. Anh hỏi em, nếu anh biến thành một ông chú bụng bia béo ú, em có chê anh không?”

“…. Có chứ….”

“Em là người không có lương tâm!” Triệu Triết Vũ tức giận giả vờ muốn cắn cô, Lâm Hoàn giãy giụa tránh thoát, hai người náo loạn thành một cục to trong chăn.

“Người đàn ông kia là ai?”

“Đàn ông cái gì?”

Lúc này đến lượt anh lúng túng.

“…. Người mà em vẫn luôn gửi Wechat cho anh ta đấy.”

Lâm Hoàn cười hì hì, “Anh ghen à? Nói mau đi!”

“Người đó….. là huấn luyện viên thể dục của em!”

“Huấn luyện viên thể dục?”

“Đúng vậy…. Em muốn bớt mập đi một chút…. Để vào ngày kỉ niệm, cho anh một sự bất ngờ mà…. Nhưng người huấn luyện viên đó rất phiền, thúc giục em đi tập thể dục cứ như ông già, ngay cả ăn gì cũng quản lí chặt.”

Cả thời học sinh, cô luôn sống trong “môn thể dục không đạt tiêu chuẩn, cũng vì thật sự không hài lòng với vóc dáng của mình sau khi sinh em bé, nhìn cục thịt mười tháng trời, cuối cùng vẫn quyết định chạy đến phòng gym làm một thẻ tập có huấn luyện viên riêng. Dù sao thì chồng cô cũng có cơ bụng hoàn mỹ và gương mặt đẹp trai… Vì vậy trong sự ủng hộ của mẹ, qua một tháng đau khổ đầy mồ hôi, về đến nhà dỗ con trai xong chỉ muốn cắm đầu đi ngủ, không ý thức được sinh hoạt của chồng mình đã kiềm chế quá mức.

Triệu Triết Vũ nhìn Lâm Hoàn bên tai đỏ ửng đang cúi đầu trong ngực mình, đúng là dở khóc dở cười. Náo loạn rồi những hiểu lầm, cũng chỉ vì cô len lén đi tập thể dục, lại vì thể diện nên không cho anh biết.

Chỉ là, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô vợ nhỏ của anh rất quan tâm đến anh. Nên mới để ý đến vóc dáng của mình, để ý việc anh có chê mình không.

Nhưng, nghĩ đến giọng điệu nhẹ nhàng của cô ngày hôm đó khi gọi điện thoại nói không đi được, trong lòng anh lại bắt đầu chua xót, anh đánh một cái lên cặp mông nhỏ của cô, “Em đó, không cho phép suy nghĩ bậy bạ nữa! Sau này cũng không được phép đi nữa, ngày mai thay đổi huấn luyện viên đó đi. Muốn vận động thì lầu dưới công ty có phòng tập gym, anh đi cùng em.”

“Không đi nữa đâu, không muốn tập thể dục nữa, tập thể dục quá khổ… Em phải ở nhà ôm Bánh Trôi. Một ngày không gặp Bánh Trôi, em rất nhớ nó…”

“Con trai thì ngày mai sẽ gặp, tối nay nghĩ đến chồng em trước đi….”

Lâm Hoàn lại không có cơ hội suy nghĩ lung tung nữa.

__

[1] Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.

**

Hết chương 27

__ HOÀN __