Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 63



CHƯƠNG 63



Trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngay cả không khí đều yên lặng một cách trầm trọng. Trên người Lưu Tiểu Nguyên cắm đầy các loại ống, cậu bé với gương mặt tái nhợt nằm giữa một đống dụng cụ y khoa nhìn thật đáng thương. Ca phẫu thuật thành công nhưng tình trạng của Lưu Tiểu Nguyên không mấy khả quan. Đã ba ngày, tình hình không chút khởi sắc, vạch sóng trên máy theo dõi luôn xấp xỉ mức nguy hiểm giống như một sinh mệnh tựa khóm hoa tươi có thể biến mất ngay tức khắc vậy.

Mạc Ngôn đứng sát tường thủy tinh nhìn cậu bé nằm một mình trong phòng chăm sóc đặc biệt. Lông mi thật dài khép nhẹ trên gương mặt trắng như ngọc, Lưu Tiểu Nguyên im lặng giống như đứa trẻ sơ sinh. Mạc Ngôn nhìn ngây người, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên tấm kính vẽ lại hình dáng của cậu. Sau khi cậu nhóc được đẩy từ phòng phẫu thuật vào phòng này, Mạc Ngôn chưa từng rời khỏi nơi đó. Anh đang đợi, đợi cậu bé tràn đầy sinh lực mở mắt ra, cười xấu xa lao tới ôm chặt cổ mình.

Rất nhiều người đều đứng ở đó, cha mẹ anh chị em Lưu gia, mẹ Mạc, còn có Chu Kiến, Thiên Viễn và các bạn học. Mọi người nhìn Lưu Tiểu Nguyên đang ngủ say như em bé, nhìn Mạc Ngôn đứng lặng như tượng. Không ai có thể làm phiền anh, cũng không có ai muốn dùng lý do buồn cười này khuyên anh. Tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi kết quả rõ ràng cuối cùng. Rốt cuộc khi hiểu được có một số việc xảy ra sẽ không thể quay lại lúc ban đầu thì đã quá muộn rồi!

Đột nhiên, Lưu Tiểu Nguyên đang nằm trên giường hình như giật mình. Mạc Ngôn mở to hai mắt nhìn, hít thở không thông. “Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên!” Anh vô cùng kích động nhìn người nằm trên giường bệnh đau đớn giãy giụa vài cái, từ từ mở to đôi mắt mờ mịt tìm kiếm thứ gì đó.

“A!”

Một tiếng hét lớn không phân rõ cảm xúc, Mạc Ngôn lảo đảo xông qua cánh cửa ngăn cách anh và cậu nhóc. Nhóm người nửa lo nửa mừng như ong vỡ tổ theo vào.

“Tiểu Nguyên!”

“Con ơi!”

Trường hợp hỗn loạn thế này, các y tá đang trực ban không thể ngăn cản nổi, Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên tỉnh lại cũng khiến các cô trở tay không kịp, lập tức ấn chuông cấp cứu.

Đôi mắt Lưu Tiểu Nguyên mở to không chút ánh sáng, không có tiêu điểm, một gương mặt vô cùng lo lắng xẹt qua trước mắt cũng không thể khiến cậu chú ý, cố chấp tìm kiếm trong khoảng không – chiếc phao cứu sinh của mình. Mạc Ngôn nắm chặt tay cậu, giọng nói trầm thấp vang bên tai. “Tiểu Nguyên, anh đây! Dù thế nào đi nữa, anh luôn luôn ở bên cạnh em. Bảo bối, em yên tâm!”

Giọng nói quen thuộc bên tai, nhiệt độ cơ thể quen thuộc của người bên cạnh, Lưu Tiểu Nguyên bình tĩnh nhìn anh, nét mặt toát lên sự vui sướng. Ngón tay gập vào, nắm chặt, Lưu Tiểu Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Vẫn là đứa nhỏ như ngọc kia, an ổn ngủ thật say. Biểu đồ theo dõi không dao động nữa, im lặng khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Con ơi!”

Tiếng khóc quặn thắt tim gan vang lên, Mạc Ngôn hoàn toàn bất động. Anh quỳ bên giường nắm chặt tay cậu, nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang ngủ say, lặp đi lặp lại: “Tiểu Nguyên, anh ở đây, chúng ta ở cùng nhau! Mặc kệ em thế nào, chúng ta vẫn bên nhau!”

Tiếng chuông báo động vang vọng khắp tầng lầu, không người nào nói chuyện, chỉ có những bước chân gấp gáp và vẻ mặt nghiêm trọng. Áp lực vô hình chèn ép người ta tới mức quên cả khóc lóc và sợ hãi, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Ca cấp cứu trải qua nhiều giờ, rốt cuộc sinh mệnh yếu ớt và mong manh cũng được cứu thoát khỏi tay Tử thần. Viện trưởng nhẹ nhàng thở ra, cúi người vân vê vành tai Lưu Tiểu Nguyên, dịu dàng nói: “Cậu bé ngoan, cháu là cậu bé tốt. Biết có bao nhiêu người quan tâm cháu không? Hãy sống nhé, cố lên!”

Phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có Mạc Ngôn được đặc cách cho phép ở lại bầu bạn bởi vì bọn họ nắm tay nhau rất chặt, gỡ không ra. Mười ngón tay đan xen, hai chiếc nhẫn giống như đúc kề bên nhau. Mạc Ngôn quỳ cạnh giường nhẹ nhàng nói liên miên những câu chỉ có hai người mới hiểu, anh tin rằng cậu nhóc nghe thấy, anh tin rằng bảo bối của mình sẽ quay trở lại!

Ngoài phòng bệnh, ông nội được mọi người dìu tới. Sợ ông cụ không chịu nổi nỗi đau đớn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tất cả mọi người kín như bưng, không nói câu nào. Nhưng cái gì cũng có kẽ hở, ông nội vẫn nhìn thấy sự bi thương bị che giấu trên mặt mỗi người. Nhìn đứa cháu yêu quý lẳng lặng nằm trong bức tường thủy tinh kia, mắt ông ngấn lệ. Rốt cuộc là vì sao đây?



Trải qua một ngày một đêm dày vò, khi ánh bình minh chiếu lên ngọn cây ngoài ô cửa sổ, Lưu Tiểu Nguyên mới mở mắt. Ánh sáng dịu nhẹ khiến cậu dễ dàng thích ứng, dần dần thấy rõ quang cảnh xung quanh. Đôi mắt mờ mịt nhìn khắp phòng, Lưu Tiểu Nguyên dừng tay trên mái tóc rối bù và gương mặt mọc râu ria xồm xoàm kia. Mà đôi mắt giăng kín tơ máu trên khuôn mặt ấy đang vô cùng kinh hỉ nhìn cậu.

Mạc Ngôn không dám nhúc nhích, thật cẩn thận chăm chú nhìn cậu. Lưu Tiểu Nguyên cũng không động đậy, lẳng lặng nhìn Mạc Ngôn. Nhìn đôi mắt cậu bé dần dần có chút ánh sáng, anh thử nghiêng người qua. “Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên, anh ở đây này, có thể trả lời anh không?”

Lưu Tiểu Nguyên khẽ nhếch miệng mỉm cười. Mạc Ngôn lập tức mừng như điên, giọng nói run rẩy: “Tiểu Nguyên, gọi anh, gọi anh một tiếng đi.”

Ý cười bên khóe miệng Lưu Tiểu Nguyên càng sâu, há miệng thở dốc. “Mạc Ngôn…”

Mạc Ngôn khóc. Từ khi thấy Lưu Tiểu Nguyên cả người đẫm máu ở sân bay tới khi nắm tay chờ cậu tỉnh dậy, anh chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng hiện tại, giọng nói mỏng manh này chính là âm thanh đẹp nhất trên thế gian. Nhẹ nhàng hôn hai má cậu, Mạc Ngôn thì thào: “Bảo bối, anh yêu em.”

Lưu Tiểu Nguyên bỗng khó chịu hừ một tiếng. “Ưm~ râu… Lại còn khóc, bẩn chết đi.”

Mạc Ngôn vừa khóc vừa cười, cọ hết nước mắt lên mặt cậu.

Lưu Tiểu Nguyên chớp mắt nhìn Mạc Ngôn, nghiêm túc nói: “Mạc Ngôn, em còn sống?”

Mạc Ngôn gật đầu thật mạnh, nước mắt chảy ào ào như lũ phá bờ. Lưu Tiểu Nguyên cao hứng nở nụ cười, mình còn sống, thật tốt quá.

Các bác sĩ thấy Lưu Tiểu Nguyên tỉnh dậy liền chạy tới đứng chật cả phòng, bận rộn kiểm tra tình trạng của cậu.

Cha mẹ Lưu Tiểu Nguyên trực ở ngoài cả đêm kích động lao thẳng tới giường con trai, vừa kéo cậu vừa lau nước mắt nước mũi, xúc động không nói lên lời. Lưu Tiểu Nguyên yên lặng quay đầu đi, mặt lạnh như băng không biểu lộ chút cảm xúc nào. Mẹ cậu khóc kêu: “Tiểu Nguyên! Con làm sao vậy? Sao không nhìn mẹ chứ?”

Mạc Ngôn cẩn thận gỡ tay đang cắm ống truyền dịch của Lưu Tiểu Nguyên ra khỏi tay mẹ cậu, không nhìn bọn họ một lần, vuốt ve cổ tay cậu rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Nguyên vừa mới tỉnh, tình trạng chưa rõ ràng, đừng khiến cậu ấy kích động.”

“Cậu nói cái gì?” Ba Lưu Tiểu Nguyên rống giận, cha mẹ hỏi thăm con trai mình cớ sao bị người ngoài ngăn cản thế này, hơn nữa người này còn là…

“Ông bà ra ngoài trước đi, bệnh nhân cần kiểm tra thêm, cảm xúc dao động không tốt với cậu bé chút nào.” Bác sĩ vừa kiểm tra xong liền yêu cầu mọi người ra ngoài.

Mẹ Lưu Tiểu Nguyên đang chìm trong cơn khủng hoảng, trong mắt con trai không có họ nữa, nỗi kinh hoảng bất chợt bủa vây xung quanh bà. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ?

Lưu Tiểu Nguyên nhắm hai mắt lại. Mạc Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve cậu. “Tiểu Nguyên, em muốn làm thế nào cũng được. Anh không cản em, cũng sẽ không khuyên bảo em. Nhưng có một điều, từ giờ trở đi không được khổ sở nữa.”

Một vệt trong suốt lấp lánh chảy ra từ khóe mắt nhắm chặt của Lưu Tiểu Nguyên, Mạc Ngôn dịu dàng lau đi giúp cậu.



Lưu Tiểu Nguyên tỉnh, mọi người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, thật may mắn đã sống sót sau tai nạn. Nhưng sau khi tỉnh lại, cậu không thể nào thừa nhận hậu quả của đêm điên cuồng đó – từng giờ từng phút, mỗi chỗ trên thân thể đều nhắc nhở cậu thế nào gọi là đau! Đau tối tăm mặt mũi, đau tưởng chừng không thể vượt qua nổi! Xương quai xanh và xương sườn bị gãy, phải đeo một bộ khung cố định trên giường, Lưu Tiểu Nguyên không cử động được, chẳng khác gì đang chịu khổ hình.

Đau đớn dữ dội khiến Lưu Tiểu Nguyên yếu ớt không thể chịu nổi, sự tra tấn không ngừng nghỉ khiến tính tình cậu trở nên táo bạo, khó có thể bình tĩnh lại. Cậu không để bất cứ ai chạm vào, ngay cả những y tá chịu trách nhiệm chăm sóc đặc biệt cũng không thể lại gần. Mạc Ngôn vừa rời khỏi tầm mắt, cậu liền khóc lớn; Mạc Ngôn cũng không chịu xa cậu nửa bước, một mình ở trong phòng bệnh ngày đêm chăm sóc.

“Đau~ Mạc Ngôn… Đau~” Lưu Tiểu Nguyên khóc lóc thảm thiết, đêm đã khuya nhưng cậu không thể ngủ nổi. Thuốc ngủ đã uống một liều, thuốc giảm đau cũng đã tiêm một mũi nhưng đều không đủ chống lại cơn đau thấu xương này. Từng đêm từng đêm trôi qua, Lưu Tiểu Nguyên chỉ có thể quấy khóc để phát tiết. Mạc Ngôn biết lý do khiến cậu thống khổ không chịu nổi không chỉ là đau đớn do cuộc phẫu thuật tạo thành mà còn là thân thể bị cố định không thể cử động được. Những điều này không phải trong thời gian ngắn là có thể triệt tiêu hết. Tay Mạc Ngôn hiếm khi rời khỏi người cậu, ấn nhẹ, vuốt ve nhưng chỉ có thể giảm bớt khổ sở cho cậu trong nhất thời.

Bình thường Lưu Tiểu Nguyên chỉ khóc thôi, khi đau không chịu nổi mới mắng loạn lên. Mạc Ngôn luôn cọ nhẹ hai gò má cậu, nhẹ giọng từ tốn dỗ dành, cẩn thận xoa nắn. Tư thế như vậy thường diễn ra cả ngày lẫn đêm. Trên cánh tay Mạc Ngôn xuất hiện nhiều chỗ rớm máu, đó là vết cắn do cậu nhóc đau đớn quá gây ra. Thân thể cậu suy nhược cực độ, chỉ có thể uống chút sữa và nước lọc cầm chừng. Mạc Ngôn nhất quyết không dùng ống dẫn thức ăn, anh không thể dễ dàng tha thứ cho việc cái ống cứng lạnh kia cắm vào dạ dày của cậu bé nhà mình. Một ngày không biết có bao nhiêu lần, Mạc Ngôn dùng muỗng nhỏ chén nhỏ của em bé đút cho cậu từng chút từng chút một.

Mỗi ngày sau đó, Lưu Tiểu Nguyên rất yên lặng. Một người chăm chú nhìn người kia như báu vật vô giá, cẩn thận đút ăn từng chút một, ánh mắt chan chứa tình yêu có thể hòa tan đối phương; một người im lặng há miệng, thỉnh thoảng sẽ làm nũng ngoảnh đầu không ăn nhưng khi lỗ tai bị cắn sẽ tươi cười quay lại.

Các y tá đã quen nhìn cảnh bệnh tật tra tấn, nhân tình ấm lạnh thường sẽ mỉm cười đi vào phòng bệnh, nước mắt ngắn dài đi ra. Chữ tình trong cuộc đời này giữa hai người bọn họ sao mà nặng tới như vậy.

Những y tá đó thấy Mạc Ngôn thật vất vả đều khuyên anh nghỉ ngơi một chút. “Thật ra Tiểu Nguyên rất ngoan, khi chúng tôi tới lúc cậu ấy không khóc không ầm ĩ, trêu đùa cậu ấy vui vẻ, cậu ấy còn gọi chúng tôi là chị nữa đấy! Nhưng lại gây sức ép với anh quá!”

Mạc Ngôn cười cười không trả lời, cậu bé nhà anh chịu khổ nhiều lắm, sao anh có thể chịu đựng nổi việc cậu cố nén đau đớn mà tươi cười với người khác chứ! Tiểu Nguyên vẫn chẳng chịu gặp người nhà nhưng không táo bạo giống mấy ngày trước đó nữa, thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp. Mạc Ngôn rốt cuộc thấy được những tia hi vọng.

Mạc Ngôn càng ngày càng gầy đổi lấy việc cậu bé dần dần thoát khỏi khổ sở, gương mặt xanh trắng của cậu đã có thêm chút sắc hồng.



Gió đầu Đông lạnh thấu xương ùa tới mang theo những chiếc lá cuối cùng của mùa Thu. Lưu Tiểu Nguyên rốt cuộc vượt qua khảo nghiệm sống chết kia – xuất viện. Mạc Ngôn vui sướng giúp cậu mặc quần áo, rốt cuộc có thể về nhà rồi. Đêm qua Lưu Tiểu Nguyên ngủ không yên, đôi mắt cứ mãi mong chờ hừng đông ngày hôm sau.

Tuy rằng xuất viện nhưng cậu vẫn không thể hoạt động tự nhiên được, một nữ y tá đẩy xe lăn tới. “Tiểu Nguyên, qua đây chị giúp em nào!”

“Em không ngồi xe lăn! Anh ôm em.” Lưu Tiểu Nguyên giang hai tay hướng về phía Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn cười hiền, bóp nhẹ mũi cậu. “Đi!”

Ôm cậu nhóc ra khỏi chăn, Mạc Ngôn ngẩng đầu, mím chặt môi, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống. Một thanh niên mười tám tuổi nhưng nhẹ như bông thế này!

Lưu Tiểu Nguyên lau nước mắt giúp anh, miệng dỗ dành: “Ngôn, đừng khóc! A! Em sẽ khỏe lại, sẽ mau mập lên thôi. Đừng khóc~”

Các bác sĩ và y tá đứng xung quanh lặng lẽ quay đầu, lệ đong đầy đôi mắt. Người nhà Lưu Tiểu Nguyên đang đợi ngoài cửa đều bật khóc. Ông nội đứng chờ, đôi tay run rẩy xoa gò má gầy yếu của Lưu Tiểu Nguyên nhưng cậu lại quay sang vùi đầu vào ngực Mạc Ngôn. Hành động này như một mũi kim chích vào lòng ông nội, ông lảo đảo một bước, lắc đầu. “Tiểu Nguyên! Con thật sự không muốn nhận ông sao?”

Toàn thân Lưu Tiểu Nguyên khẽ run rẩy, rốt cuộc không quay đầu qua. Mạc Ngôn không chào hỏi ai, chuyên chú ôm cậu nhóc đang cuộn tròn người lại đi thẳng ra cửa lớn.

Chu Kiến mở cửa xe, Mạc Ngôn cẩn thận đặt Lưu Tiểu Nguyên vào trong. Chu Kiến chần chờ nhìn anh. “Thầy Mạc…”

Mạc Ngôn nhìn hắn, không nói gì, chỉ mỉm cười khoát tay rồi khởi động xe.

Cứ vậy sao? Về sau thế nào? Chu Kiến phiền muộn nhìn bọn họ biến mất trong màn sương dày đặc. Thiên Viễn đứng cạnh hắn, khóe môi hiện nét cười. “Một kẻ ngay cả Tử thần cũng nể sợ ba phần, cậu sao phải sợ cậu ấy không nắm được hạnh phúc chứ? Hai bên giao tranh, kẻ mạnh ắt thắng, chung quy Tiểu Nguyên là người thắng cuộc!”

Chu Kiến đi tới trước mặt y nhìn nghiêm túc. “Kẻ mạnh thắng? Chúng ta thì sao? Tôi cũng rất muốn làm kẻ mạnh.”

Thiên Viễn khẽ cười xoay người tránh ra. “Giả vờ mạnh mẽ chưa chắc đã không phải mạnh mẽ. Cậu dũng mãnh, tôi đã sớm biết, không nhất thiết phải khoe ra cho người khác xem.”