Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 22: Mượn rượu giải sầu.



"Trịnh Thiên, tỉnh táo lại. Không được rung động."

Thiên đem toàn bộ nước trút hết lên mặt, cố gắng bình ổn tâm trạng đang dao động của mình.

Cô lắc đầu đem tất cả hành động trước kia và ban nãy của Thanh Trì quăng ra khỏi đầu.

Cô không muốn nghĩ đến, càng không muốn để bản thân phải phiền não trước những sự việc vừa qua.

Cô chính là giữ thân như ngọc, chỉ vì một người.

Đem toàn bộ cơ thể đắm chìm trong nước lạnh, mặc cho nước xối thẳng xuống người, cô vẫn không động lấy một chút.

Cơ thể vì lạnh cũng run lên rồi nhưng lại cứ cứng đầu không nhúc nhích.

"Thiên, ba mươi phút rồi!"

Ngoài phòng tắm, Thanh Trì chờ đợi lâu quá liền cất tiếng gọi.

Anh sợ cô làm cái gì đó.

Không thấy bên trong đáp lại, Thanh Trì đang định đẩy cửa xông vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Cạch.

Đem theo khuôn mặt chán nản đi ra ngoài, mí mắt cũng không thèm nhấc lên nhìn Thanh Trì một cái lách người bỏ thẳng ra khỏi phòng.

Thanh Trì đem bàn tay cuộn thật chặt, kìm nén xúc động muốn lao tới giữ cô lại.

Nếu anh còn manh động nữa, anh chắc chắn không giữ nổi cô.

"Chị..." Vũ vừa đặt chân ra khỏi phòng liền bắt gặp Thiên cũng từ phòng đi ra.

Không nghĩ nhiều liền lập tức chắn đường đi xuống của cô cất tiếng.

"Tránh đường!"

Mặt vẫn cúi gằm xuống đất, không ngước nhìn Vũ một chút nào lạnh lùng ra lệnh.

Cô đang trong tinh thần và trạng thái không tốt, nếu không kìm nén được rất có thể cô sẽ đánh người.

"Chị, em không... A!"

Rầm!!!

Chưa kịp nói hết câu Vũ đã kêu lên một tiếng đau đớn.

Khi nãy Vũ đưa tay lên nắm chặt vai cô muốn cô đối diện với cậu nhưng còn chưa kịp chạm vào,đôi tay cậu đã bị nắm lấy.

Thiên dùng lực, xoay người đem cả người cậu nhấc lên, bay qua người cô đập thẳng xuống sàn.

"Đừng trống đối tôi!"

Thiên cụp mi mắt xuống đi thẳng xuống nhà, quay lại nhìn cũng không cần, bỏ đi thẳng.

Thanh Trì đẩy cửa phòng ra thì thấy Vũ nằm sõng soài trên mặt đất, bóng lưng ai kia đã khuất sau cầu thang.

Anh tròn mắt ngạc nhiên nhìn Vũ rồi chợt rùng mình.

Không phải cô không phản kháng mà là chưa đến giới hạn mà thôi.

Nếu lúc nãy anh không buông cô ra thì có phải người nằm đây chính là anh không?

"Mẹ, tối nay con không ăn cơm nhà. Tiểu Minh mẹ bảo Thanh Trì đi đón! Đừng gọi điện cho con!"

Không quay đầu lại, cô thay dép rồi đi thẳng ra cổng gọi taxi.

Nếu còn ở nhà, ba người sẽ còn chạm mặt, cô sẽ thực sự không khống chế được bản thân mình.

Khi đó nhất định cô chưa bình tĩnh được lại đánh người.

Ra ngoài là sự lựa chọn tốt nhất để cô bình tĩnh.

Thanh Trì chạy xuống tới nơi thì cô cũng đã đi mất dạng.

Ánh mắt thất vọng, anh xoay người lên phòng.

"Mấy đứa....thật là..."

Bà Lâm đau đầu.

Nhìn vẻ mặt vừa rồi của Thiên bà biết là không phải chuyện tốt đẹp gì.

Xoay người đi về phòng. Bà không quản được chuyện của chúng.

Chiếc taxi chạy vòng quanh thành phố đã hai tiếng đồng hồ rồi mà Thiên vẫn không lên tiếng cho địa điểm.

Bác tài ngồi lâu cũng thấy bất lực, ê mông, quay lại cố hỏi:

"Cháu gái à? Cháu muốn đi đâu vậy? Quanh thành phố cũng được hai vòng rồi cháu không muốn đi đâu hay sao?"

Lần đầu tiên trong đời làm tài xế lại thấy xót tiền như vậy.

Thiên cuối cùng cũng ngước mắt lên, cô thư giãn được rồi.

Ít ra không như mấy tiếng trước, yên tĩnh một lúc, cô đã không còn bực tức nữa.

Tưởng tượng lại cảnh cô đem Vũ quăng xuống sàn nhà lại thấy rùng mình.

Cô rất ít khi mất khống chế, mà một khi mất khống chế thì sẽ ra tay đánh người. Mặc kệ người đó có đánh lại hay không.

"Cho cháu tới địa chỉ này đi ạ!"

Cô mỉm cười đem điện thoại giơ lên.

Bác tài thấy cô đưa địa chỉ liền cũng vui mừng gật đầu rồi chăm chú lái xe.

không phải ê mông nữa rồi!

--------------------------------------------------------------

"Thành, có nhà không ra mở cửa đi! Mình đang đợi ở ngoài cổng rồi!"

Đợi chiếc xe đi khuất, cô mới hít thật sâu bình tĩnh rồi mỉm cười lôi điện thoại ra gọi cho Đông Thành.

Không để cô đợi lâu, điện thoại vừa cúp thì cô đã nghe tiếng mở khóa.

Không phụ sự kì vọng của cô, Thành vẫn là đối với cô tốc độ thần kì.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi vậy? Ba mẹ mình về hết quê rồi, sẽ không ai nấu canh cho cậu húp nữa đâu!"

Đem cửa chốt lại cẩn thận, Thành theo Thiên vào trong nhà.

Thấy cô ngó nghiêng nhìn xung quanh, cậu mới mở lời trêu trọc.

"Tiếc quá, mình còn đang định mời hai bác ăn cơm!"

Không đạt được mục đích, Thiên ỉu xìu xụi lơ ở một góc sofa. tay chăm chăm bấm điều khiển ti vi.

"Đợi bữa cơm từ cậu chắc ba mẹ mình không đợi được đâu!"

Thành mở tủ lạnh đem chai nước hoa quả cho cô uống.

"Vẫn còn dành nước cho mình sao? "

Nhận chai nước từ tay cậu, cô lém lỉnh nhướn mày cười cợt.

"Còn chứ. Ai bảo cậu hay đột xuất ghé nhà mình cơ chứ!"

Thành ngồi xuống cạnh Thiên nhún vai bất đắc dĩ.

Cậu mà không để sẵn trong tủ, cô mà đến không có đồ uống liền quậy tung lên bắt cậu đi mua.

"Thành, cậu nói xem sao dạo này cậu bận tối mắt tối mũi vậy? Chúng ta đã sắp tốt nghiệp rồi cậu còn bận như vậy?"

Thiên đem chai nước uống hết một nửa, lúc này mới bắt đầu hỏi.

"Không có gì đặc biệt lắm. Còn một chút thủ tục nên hơi bận!"

Thành lắc đầu sau một hồi suy nghĩ.

Cậu chính xác là muốn làm một số thủ tục cho dự định sau này.

"Cuối tháng này có mấy suất đi du học nước ngoài, cậu có tham gia không?"

Thành chợt quay sang hỏi cô. Cậu chính là muốn biết đáp án của cô.

"Du học?"

Thiên lắc đầu.

Cô không nghĩ mình sẽ rời đi nơi này.

Cô còn mục đích của bản thân. Hơn nữa bây giờ cũng đã kết hôn.

Cho dù không vì mục đích kia, cô cũng không thể rời đi.

"Cậu vì người kia sao?"

Tâm trạng của Thành nháy mắt trùng xuống. Cậu khẽ hỏi mặc dù đã biết trước đáp án sẽ làm cậu thất vọng.

"Ừm...anh ấy chính là hi vọng, là nguồn sống của mình, mình sẽ không từ bỏ, cũng sẽ không bỏ đi!"

Thiên cũng lâm vào trạng thái trầm tư.

"Cậu vì vậy mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài sao? Cậu chẳng phải rất thích ngành này sao? Ra nước ngoài là cơ hội để cậu phát triển mà!"

Thành đem chai nước trong tay bóp đến méo mó. Cậu cúi gằm mặt nhìn chai nước chứ không dám nhìn khuôn mặt của cô.

"Thành, ra nước ngoài rất tốt nhưng mình không muốn! Nếu không phải vì anh ấy, cậu nghĩ xem mình cũng đã kết hôn, ra nước ngoài thực tình không hợp!"

Thiên lắc đầu cười nhẹ. Dù là vì sao, cô vẫn không muốn rời đi.

Thanh xuân đã lầm bước rồi, có lầm thêm một bước nữa cũng chẳng sao cả.

"Mình cứ nghĩ cậu sẽ đi, vậy mình..."

"Thành, đừng vì mình mà từ bỏ ước mơ của cậu! Chúng ta vẫn mãi là bạn dù cho cậu có đi đâu đi nữa! Du học là điều mà cậu mong muốn, đừng để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới nó!"

Thiên chặn ngang họng Thành.

Cô biết Thành muốn nói gì.

Trước đây hai người vô tình mà ngẫu nhiên luôn đi cùng nhau còn bây giờ cô hiểu cô không thể cứ mãi làm vật cản đường của cậu.

Cậu có ước mơ, cô không có quyền ép cậu vì cô mà từ bỏ.

Cô không có ước mơ, cuộc sống của cô đang theo đuổi bây giờ chỉ vì một người.

Cô vì người ấy, mọi thứ với cô đều rất mờ nhạt.

"Mình sẽ đăng kí để giành suất du học. Mình mong cậu sẽ đăng kí cùng mình!"

Thành kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng đem tâm tư mong muốn của mình nói ra.

"Cậu đừng đợi! Mình phải về rồi! Chiều nay cảm ơn cậu nhé!"

Thiên mỉm cười nhìn Thành.

Sau đó cầm theo chai nước đi về.

"Mình sẽ đợi cậu hồi tâm chuyển ý, cùng mình đi du học. Mình thích cậu!"

Câu cuối cùng, dường như Thành đã hạ thấp âm thanh để thốt ra thế nhưng Thiên vẫn nghe được.

Bước chân của Thiên chợt khựng lại.

Cô biết cậu thích cô nhưng trước giờ cậu không nói, cô có thể phớt lờ.

Nhưng hôm nay cậu nói ra rồi, cô làm sao dám nói gì đây.

"Đừng thất vọng nhé!"

Cô khẽ xoay người nhìn Thành mỉm cười, nói thầm một câu rồi xoay người đi mất dạng.

---------------------------------------------------

Cạch...Bộp...

Thanh Trì đem điện thoại trong tay ném thẳng vào tường.

Chiếc điện thoại bay một vòng đập vào tường rơi xuống đất vỡ tan màn hình.

Từ chiều tới giờ anh đã gọi cho Thiên gần trăm cuộc, nhắn gần trăm tin nhắn nhưng chẳng cái nào có hồi âm.

Cô vậy mà còn đem anh kéo vào danh sách đen nữa.

"Chị dâu không nghe máy sao anh?"

Vũ đẩy cửa phòng vợ chồng anh đi vào. Cậu nhìn chiếc điện thoại vỡ màn hình nằm dưới sàn liền hỏi.

Rầm!

Thanh Trì không cho Vũ sắc mặt tốt, anh đùng đùng đi vào thư phòng khóa cửa lại.

Trong khi đó tại quán bar.

Thiên một bộ say xỉn gục đầu xuống bàn.

Lúc nãy uống say lại không ngừng nhận đc cuộc gọi của ai đó khiến cô thấy phiền phức đem tên đó kéo đen luôn.

Cô vốn không biết mình kéo đen ai, chỉ biết là tên đấy là một tên rất phiền phức.

Ngay sau khi uống thêm được nửa ly rượu nữa, Thiên nhà ta đã thành công gục xuống mơ màng say xỉn.

"Em gái tôi ơi! Sao ra nông nỗi này hả trời?"

Đăng vừa về tới nhà còn chưa kịp tắm rửa đã nhận được cuộc gọi tới đón người.

Nhận được địa chỉ, anh liền tức tốc lái xe tới đây.

Chỉ sợ chậm một bước em gái sẽ xảy ra chuyện.

Nhớ năm đó, anh cũng chỉ chậm năm phút mà em gái anh đã mất đi thị lực mất ba năm.

Tứ đó về sau anh liền không dám lơ là nữa.

Chỉ cần là em gái gọi, dù cho thế nào anh cũng phải có mặt.

Chuyện như vậy xảy ra một lần là quá đủ rồi!

"Anh trai, sao anh lại tới đây rồi? Mau uống với em một ly!"

Lờ đờ tỉnh dậy, Thiên thấy người đứng trước mặt mình là anh trai liền cao hứng rủ rê, ôm chai rượu uống tiếp.

"Uống gì nữa, mau về thôi!"

Đăng cố giựt chai rượu ra khỏi tay em gái.

Lần thứ hai thấy nó chìm đắm trong rượu, anh cũng biết là tâm trạng nó đang tồi tệ như thế nào.

Cố gắng sốc đứa em lên vai, anh mệt mỏi cõng nó ra quầy thanh toán, đem cái thẻ quăng lên bàn, một tay sốc lại giữ thăng bằng.

Đợi thanh toán xong anh mới thở dài cõng nó ra xe.

Say thành bộ dạng này, không biết là vì sao nữa.

-----------------------------------------------------

"Anh, Thiên làm sao vậy?"

Thanh Trì lao từ trên phòng xuống, sốc nổi mở cửa ôm lấy cô.

"Anh cũng không biết làm sao nhưng con bé uống hơi nhiều. Em chăm sóc nó nhé!"

Mặc dù không nỡ nhưng Đăng đành ngậm ngùi.

Thiên bây giờ cũng đã lấy chồng rồi, anh không thể chăm sóc con bé như trước kia được nữa.

"Em biết rồi! Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về đây!"

Thanh Trì ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô tuột khỏi vòng tay anh ngã xuống đất.

"Em yêu nó là thiệt thòi rồi! Vết thương trong tim nó... em chăm sóc nó cho tốt!"

Đăng lấp lửng, suýt nữa đem bí mật nói ra.

May mà anh kịp thời dừng lại.

Quá sơ suất rồi.

Nói xong Đăng xoay người rời đi, để lại em gái cho Thanh Trì.

Thanh Trì ngẩn người một hồi.

Cậu đối với Thiên đã trở thành yêu sao?