Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 41



Sáng thức dậy, hắn sang phòng nó gõ cửa lấy xe với cái mặt không thể ngại hơn được nữa.

-Linh ơi, mở cửa cho Khang lấy xe với.

Hắn nói lí nhí trong miệng, giờ mà nó mở cửa ra không biết hai người sẽ nhìn nhau thế nào nữa.

Nó nằm ở trong cũng ngại ngùng không kém, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì mặt mũi lại đỏ ửng lên không có cách nào trở về trạng thái ban đầu được.

-Linh ơi….

Không thấy bên trong có tín hiệu gì, hắn gõ cửa thêm lần nữa, nó đành phải lết xác ra mở.

Vừa mở cửa ra nó cũng bay vào trong nằm xuống đắp chăn, chủ yếu để hai đứa khỏi ai ngại hết.

-Xe đó, Khang lấy đi.

Hành động bất thường của nó làm hắn cảm thấy kỳ lạ, tự nhiên mấy cái ngại lúc nãy rủ nhau đi đâu hết trơn.

-Linh sao thế? Ốm hả?

Nó chẳng biết trả lời sao với câu hỏi này nên đành nói xạo luôn.

-Chắc vậy, Linh thấy hơi đau đầu.

Hắn khẩn trương thấy rõ, sao tự dưng lại ốm chứ, rõ ràng tối hôm qua còn rất bình thường cơ mà.

Nhưng khổ nỗi hắn càng quan tâm thì nó càng xấu hổ, mà càng xấu hổ thì mặt càng đỏ, bởi vậy hắn càng lo lắng hơn.

Đến lúc này hắn chẳng còn nhớ đến chuyện tối qua nữa nên rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh rờ trán nó, hành động hết sức dịu dàng này làm nó bất chợt rơi nước mắt, có lẽ vì bản thân quá cảm động trước một người tốt bụng như thế này.

-Sao thế? Đau ở đâu à?

Nhìn thấy nó tự nhiên khóc, hắn cuống cả lên, phải nói từ trước đến giờ hắn chưa từng quan tâm ai nhiều như thế này.

Nó ngước nhìn hắn thật lâu rồi cuối cùng cũng lên tiếng.

-Không cần phải thương hại tôi vậy đâu.

Nghe nó nói, tự nhiên hắn cảm thấy hụt hẫng kinh khủng. Bao nhiêu chuyện hắn làm tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm chân thành, hắn chưa bao giờ có suy nghĩ thương hại nó.

Mặc dù hắn không thể lý giải được tình cảm mình dành cho nó là gì nhưng có một điều hắn chắc chắn đó không phải xuất phát từ lòng thương hại như nó nghĩ.

Cảm giác buồn xen lẫn trong lòng, hắn đứng lên dắt xe đi về nhưng cũng không quên dặn dò nó trước khi đi.

-Linh nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ đi nha.

Nó nhìn theo bóng dáng hắn bước đi mà cảm thấy lòng nặng trĩu, nó ghét nhận sự thương hại từ người khác bởi nó đủ mạnh mẽ để tiếp tục sống mà không cần nhận sự giúp đỡ của ai.

Nó sợ đối diện với hắn, nó sợ mình sẽ có lỗi với Đăng khi một ngày nào đó sẽ thích một người khác.

Nó sợ Đăng buồn khi nó quên mất cậu.

Nó sợ mình sẽ lại đau khổ khi yêu một người khác.



Hai ngày liên tiếp hắn không qua phòng nó mặc dù cũng có quan sát xem nó có ổn không. Tuấn thì nhìn hai người cứ né né nhau mà cảm thấy khó hiểu kinh khủng, cậu gặp hắn nói chuyện.

-Khang, hai người có chuyện gì thế? Mới hôm trước còn đùa giỡn vui vẻ lắm mà.

-Có chuyện gì đâu.

Hắn phớt lờ cho qua chuyện, chứ thật sự trong lòng hắn lúc nào cũng nghĩ về nó mặc dù lý trí mách bảo nó sẽ chẳng thể quên được Đăng đâu.

-Khang nè.

Giọng Tuấn đột nhiên trầm xuống nghiêm túc đến lạ, không còn đùa giỡn như lúc nãy nữa.

-Cậu cũng biết Đăng mất là một cú sốc nặng nề thế nào đối với Linh mà đúng không. Lúc ấy, tôi cứ tưởng cậu ấy không thể vực dậy được, ấy thế mà khi gặp cậu, cậu ấy bỗng trở nên vui tươi hơn. Vì thế, cậu quan tâm cậu ấy hơn một xíu được không?

Hắn cũng rất muốn quan tâm nhưng liệu nó có chấp nhận hay không?

Hắn biết nó đã tổn thương thế nào, đã trải qua những chuyện đau lòng thế nào nhưng hắn sợ nó sẽ xa lánh khi mình chạm vào con tim mỏng manh ấy.

Thấy hắn trầm tư, Tuấn tiếp tục.

-Linh lúc nào cũng mặc cảm về hoàn cảnh của mình, ngay cả yêu cậu ấy cũng chẳng dám nữa thì làm sao có được cuộc sống vui vẻ.

Những lời nói của Tuấn tác động mạnh mẽ đến tâm trí hắn.

Tuấn nói đúng, nó cũng là con người, cũng có những lúc yếu đuối cần được yêu thương, che chở.

Cho dù nó có chấp nhận hay không nhưng hắn cũng sẽ mãi ở bên cạnh để khiến nó được vui vẻ mỗi ngày. Và khi nó vui vẻ thì bản thân hắn cũng không thể không vui mừng được.



Tối, chờ nó đi làm về, hắn cầm một đống đồ ăn vặt chạy sang rồi giả vờ như chưa có chuyện gì giữa hai đứa.

-Nghe đồn hôm nay có siêu mặt trăng nè, tắm rửa nhanh lên chạy ra đây xem.

Nó nhìn hắn lạ lẫm, gì mà hôm nay bày đặt lãng mạn, ngắm trăng nữa mới ghê.

-Thích thì tự coi một mình đi, rủ rê làm gì.

-Còn đứng đó cãi nữa hả? Nhanh lên không Khang ăn hết bánh bây giờ.

Thấy hắn hung dữ quá, nó lẩm bẩm trong miệng rồi cũng đi tắm.

Một lúc sau, nó bước ra với cái mặt nhăn nhó, vừa đi vừa lau mái tóc mới gội xong.

-Ăn bánh nè.

Hắn đưa qua một đống bánh, nó chẳng khách sáo mà cầm ăn ngon lành.

-Siêu trăng gì mà nhỏ xíu vậy hả?

-Xíu nó mới to.

Cái kiểu nói chuyện tỉnh queo của hắn làm nó thấy có chút lạ lẫm.

Nhớ lúc mới gặp, cái mặt nghiêm túc chăm chỉ cộng thêm cặp mắt kính dày cộp làm hắn y chang một con mọt sách đúng nghĩa. Ấy thế mà qua thời gian, hắn dần thay đổi, nhay nhúa hơn, biết đùa giỡn hơn.

Cơ mà nó thích con người này của hắn, vừa dễ gần lại rất dễ thương.

Giật mình nhìn lại mới phát hiện ra nãy giờ mình đang ngắm hắn, cũng may không bị phát hiện nếu không quê chết mất thôi.

-Dạo này học hành sao rồi hả? Đừng nói Khang không kèm là lại đứng bét lớp nha.

Hắn vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời, miệng vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi.

-Đừng có mà khinh địch, coi chừng bị hửi….

-Ăn với chả nói.

Đưa tay qua kẹp cổ nó, hắn ngăn chặn kịp thời câu nói ấy, người gì đâu mà nói chuyện chẳng chút nữ tính xíu nào hết trơn à.

-Lợi dụng hả? Tôi đếm đến ba, không thả thì đừng có trách.

Nó càng hù dọa, hắn càng không chịu buông. Chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm thì làm gì được hắn cơ chứ.

-1…2…2,5…3…

Vừa đếm đến ba, nó bật dậy thoát ra khỏi người hắn, nhưng tên này giữ chặt quá làm nó phải dùng hết 100% công lực vẫn chưa thoát được.

Hai đứa giằng co một hồi cuối cùng nó cũng thắng, hắn té lăn đùng xuống đất nhưng tay vẫn giữ chặt lấy người nó nên kết quả nó cũng bị té lên người hắn luôn.

Thình…thịch…thịch…thịch…

Giây phút đứng hình của cả hai khi nó đang nằm trên người hắn, khoảng cách gần đến nỗi cả hai ngại đến đỏ mặt không nói một lời nào.

Ngay lúc này đây, hắn chỉ muốn rướn người lên đặt môi mình lên môi nó, thứ cảm giác quái quỷ gì đang chảy trong người hắn thế này không biết. Hắn thật sự đã thích nó rồi sao?

Có lẽ là vậy thật rồi, ngần ấy thời gian quen biết nhau, hắn lúc nào cũng muốn bên cạnh, quan tâm nó, đó không còn là tình bạn đơn thuần như những người khác mà xuất phát từ tình cảm thật sự trong lòng.

Hắn bây giờ đã là sinh viên đại học, cái tuổi đủ chính chắn để phân biệt tình yêu trai gái với những kiểu tình cảm thông thường.

Hắn muốn được ở bên cạnh nó, muốn được nó chấp nhận như là một bạn trai đúng nghĩa.

Nhưng liệu nó có đồng ý không? Hay là nó vẫn chưa hoàn toàn quên được Đăng?

-Đồ bạo lực.

Nó đỏ mặt đánh vào ngực hắn một cái rồi luống cuống đứng lên chạy về phòng.

Sao nó lại có thứ cảm giác này khi ở gần hắn như thế chứ? Thứ cảm giác mà cũng đã từng thoáng qua khi ở bên canh Đăng. Chẳng lẽ nó đã thích con mọt sách này rồi sao?

Đừng mà, nếu nó thích hắn chắc Đăng sẽ rất buồn. Không được, Đăng đã vì mình nên mới chết thì ít ra mình phải làm một việc gì đó vì cậu.

Càng nghĩ đến chuyện này, nó càng cảm thấy mệt mỏi.

Nó nhận ra mình thích hắn nhiều hơn mình nghĩ. Từ khi Đăng mất, chỉ có ở bên cạnh hắn, nó mới cảm thấy cuộc sống ý nghĩa thật sự.